Thi Thi rất là thiện giải nhân ý:
“Nếu nói chính là án tử của Trình đại nhân huyện Giang Ninh, nô cũng nghe qua, nghe nói Trình tiểu công tử đỡ linh bài về quê hương, thề phải vì Trình đại nhân rửa sạch ô danh, nô tuy đang ở tiện tịch, lại cực kỳ khâm phục hiếu tử như Trình tiểu công tử. Đêm nay ánh trăng động lòng người, Thi Thi nguyện cùng tri kỷ đánh đàn phú thơ, triều đình cũng chưa phán án tử, chúng ta cũng chớ nên đàm luận, chư vị công tử cảm thấy như thế nào?”
Mỹ nhân mềm giọng ôn tồn, lại nói từng câu có lý, thư sinh công kích Tề Duyên Tùng tự kiếm cái không thú vị, dùng tay áo che mặt vội vàng rời đi.
Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng có kiến thức như vậy, Trình Khanh rất ngoài ý muốn.
Nàng không phải bởi vì Thi Thi khích lệ nàng là ‘ hiếu tử ’ mà cao hứng, đơn thuần chính là cảm thán Thi Thi giỏi ăn nói, dăm ba câu đã giải vây được cho Tề Duyên Tùng, đồng thời cũng không đắc tội Trình thị Nam Nghi.
Ánh mắt Tề Duyên Tùng nhìn Thi Thi cực kỳ nóng bỏng, Trình Khanh không muốn xem, lôi kéo Thôi béo ra khỏi đám người:
“Hội Văn cũng chỉ như thế, thừa dịp thời gian còn sớm, ta muốn về nhà một chuyến, Thôi huynh thì sao?”
Trình Khanh phải về nhà, nhà Thôi béo không ở Nam Nghi, còn muốn đi dạo tiếp, Trình Khanh và Thôi béo đường ai nấy đi.
Thấy Du Tam vẫn còn tham đầu tham não tìm nàng khắp nơi, Trình Khanh cũng không kinh động đối phương, điệu cao vào bàn lại rất điệu thấp ra khỏi biệt viện.
“Thiếu gia, sao nhanh như vậy đã ra tới?”
Tư Nghiên và Tư Mặc chào đón, Trình Khanh cười cười, “Được rồi, hai ngươi đừng bộ dáng như vậy, ta không làm mất mặt ở trước Thẩm Học Đạo, Ngũ thúc gia cũng ở đó, chỉ là ta không tìm được cơ hội nói chuyện cùng thúc gia. Tư Nghiên, ngươi mang đèn lồng cùng ta trở về hẻm Dương Liễu một chuyến đi, Tư Mặc ngươi lưu lại, thay ta hỏi thăm một người.”
Trình Khanh bảo Tư Mặc hỏi thăm về Tề Duyên Tùng, nhìn xem sau khi hội Văn kết thúc, Tề Duyên Tùng sẽ đi nơi nào, thuận tiện lại hỏi thăm tình huống Tề gia, trong nhà có mấy người con trai, hôn phối của từng người.
Nàng vẫn luôn cảm thấy hôn ước giữa đại nương tử và Tề gia không vững chắc, chỉ chờ Tề gia khi nào nhảy ra từ hôn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đụng phải người Tề gia ở trên hội Văn trung thu.
Tề Duyên Tùng tới Nam Nghi tham gia hội Văn trung thu, có đi qua hẻm Dương Liễu hay không?
Trình Khanh chính là muốn biết rõ ràng chuyện này.
Tư Mặc bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, Trình Khanh liền mang theo Tư Nghiên và đèn lồng thắng được trở về hẻm Dương Liễu.
Nàng không về nhà, mấy người Liễu thị cũng không có tâm tình ngắm trăng, bốn mẹ con khó được không có thêu tối mà đi ngủ sớm, Trình Khanh về nhà đánh thức bốn người, nhưng ai cũng không trách nàng.
Ngày hội trung thu, Trình Khanh có thể chạy về nhà, nhà này mới tính là có không khí ăn tết.
Tam Nương tử cầm đèn lồng không dám tin tưởng:
“Tiểu lang, đây đều là đệ thắng được?”
“Tam tỷ, không chỉ có đèn lồng, còn có trăm lượng bạc thưởng, Nhưng đèn lồng và bạc đệ đều đã quyên góp một nửa cho từ ấu đường, không phải đệ ra vẻ hào phóng, đệ làm như vậy là có nguyên nhân……”
Bốn người liễu thị đều không đau lòng bạc quyên góp đi ra ngoài, các nàng càng kinh ngạc chính là Trình Khanh ở hội Văn rút được thứ nhất.
Nghe nói Trình Khanh còn được gặp Thẩm Học Đạo, đại nương tử vui vẻ: “Tiểu lang, Thẩm Học Đạo thật sự nói đệ có thể tham gia viện thí sang năm sao?”
“Đúng vậy, sang năm đệ cũng ra hiếu, trước hai tháng sẽ khảo huyện thí, lại qua phủ thí, tự nhiên có thể tham gia viện thí.”
Trình Khanh kiên nhẫn giải thích, muốn cho mẫu thân và các tỷ tỷ càng cao hứng hơn, một mặt lại vừa chuyển chuyện: “Trung thu có người tặng đồ đến nhà hay không?”
“Thúc tổ mẫu của con phái người tặng rất nhiều bánh trung thu, khi nào con trở lại thư viện thì mang theo một ít ăn đi, đêm nay liền phải trở về sao? Trên đường không dễ đi, không bằng sáng mai hẵng đi thư viện……”