Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không biết trong tổ lăng có trân bảo phong phú như vậy chôn theo.
Lạc Thuân vừa rồi đã đi thạch điện xem qua, dù cho đã bị Chương tiên sinh mang đi một bộ phận, gạch vàng dư lại cũng vô cùng chấn động.
Lạc Thuân thật sự không nghĩ ra, Thái Tổ hoàng đế có thể từ nơi nào kiếm được số vàng này.
Vấn đề là, đám người Chương tiên sinh kia lại từ đâu biết được bí mật này?
Đây có lẽ chính là nguyên nhân đương kim hoàng thượng vì sao nhất định phải truy tra đám người này, cũng muốn diệt trừ bọn họ!
Lạc Thuân lâm vào trầm tư.
Hắn không nói lời nào, những người khác càng không dám nói lời nào, không biết qua bao lâu, cửa vào địa đạo thế nhưng thật sự bị Cẩm Y Vệ nghĩ cách cạy ra được một khe hở.
Lạc Thuân đôi mắt cũng không nháy mắt, hạ lệnh bỏ hỏa dược vào khe hở.
Đây là nanh vuốt trung thành nhất của hoàng đế, vì hoàng đế sự tình điên cuồng gì cũng dám làm, người khác không dám động tổ lăng, Lạc Thuân dám.
Tổ lăng dù có ý nghĩa như thế nào, cũng phải xếp hạng sau đương kim thiên tử.
Quá điên cuồng, Trình Khanh cảm thấy không thể trêu vào Lạc Đồng Tri tựa như chó điên, chạy nhanh lui ra xa.
"Lạc đại nhân, đừng lan đến chủ điện, Chương tiên sinh kia nói, ai động đến chủ điện người đó chết."
……
Ầm ầm ầm!
Tổ lăng run rẩy, ảnh hưởng cả tòa núi, đá núi chấn động rơi xuống.
Kỳ chỉ huy sứ đều bị kinh ngạc.
"Thật là kẻ điên!"
Bọn lính rất là hoảng loạn.
Thừa dịp hoảng loạn này, có đoàn người trộm đi vào tổ lăng, thế nhưng không người phát hiện.
Tiêu Vân Đình được các thủ hạ bảo vệ xung quanh, đi vào tổ lăng, dọc theo dấu vết người trước lăn lộn ra, thuận thuận lợi lợi đi vào chỗ sâu trong tổ lăng, thuận thuận lợi lợi tìm được thạch điện có gạch vàng.
Nhìn Chương tiên sinh dọn không xong, Lạc Thuân cũng không kịp dọn gạch vàng đi, Tiêu Vân Đình cười:
"…… Bổn thế tử thích kẻ điên!"
"Hết thảy như Thế tử gia sở liệu."
Một đường tiến vào có không ít thi thể, có thể tưởng tượng đám người tiến vào tổ lăng trước đó đã thương vong thảm trọng bao nhiêu.
Tiêu Vân Đình mang theo bọn họ nhẹ nhàng liền tìm được đến thạch điện gạch vàng, loại bản lĩnh tính toán không bỏ sót này, có thể nào không khiến các thuộc hạ ngưỡng mộ, tiện đà khăng khăng một mực đi theo.
Tiêu Vân Đình chính là cường giả, dù cho không có thân phận thế tử Nghiệp Vương, cũng đáng để bọn họ đi theo!
"Thế tử gia, chúng ta có dọn toàn bộ gạch vàng đi không?"
"Không, không cần lấy."
Khóe miệng Tiêu Vân Đình giơ lên, yêu nghiệt lại mang thêm ba phần diễm sắc.
"Nguyên Mông thống trị Trung Nguyên, nô dịch bá tánh Trung Nguyên. Sau khi Thái Tổ hoàng đế công phá hoàng thành Nguyên Mông, ở trong hoàng cung Nguyên Mông phát hiện một khoản tài vật lớn, Thái Tổ hoàng đế không muốn sử dụng số tài vật lây dính máu bá tánh này, khi tu sửa tổ lăng Tiêu thị đã giấu số tài vật này trong tổ lăng…… Đây là át chủ bài Thái Tổ hoàng đế để lại cho đám con cháu bất hiếu khôi phục non sông Tiêu thị, bổn thế tử tuy không phải con cháu trực hệ của Thái Tổ hoàng đế, đồng dạng cũng họ Tiêu, tự nhiên tuân thủ di huấn của Thái Tổ, để át chủ bài của Tiêu thị tiếp tục phong ấn trong tổ lăng."
Tiêu Vân Đình nói, làm các thủ hạ của hắn đại khí cũng không dám suyễn, trong khiếp sợ đồng thời lại dị thường kích động.
Nếu thế tử gia không phải tin trọng bọn họ, sao sẽ không e dè nói về tân bí hoàng thất như vậy!
Tân bí như vậy, ngoại trừ dòng chính hoàng thất, chỉ sợ ngay cả tông thất dòng bên cũng chưa có tư cách biết được.
Bởi vậy có thể thấy được, Thế tử gia chính là dòng chính Tiêu thị!
Năm xưa Thái Tổ hoàng đế ở Hào Châu khởi binh, dẫn dắt Tiêu thị tạo phản, Thái Tổ hoàng đế kiêu dũng thiện chiến, thân đệ đệ Nghiệp Vương cũng không nhường một tấc, giang sơn Đại Ngụy ít nhất cũng có một nửa là Nghiệp Vương giúp đỡ đánh hạ tới.
Sau này Thái Tổ đăng cơ làm hoàng đế, phong cho đệ đệ còn đang chinh chiến ở bên ngoài chưa về thành thân vương.