Thế tử gia chính là con cháu dòng chính đời thứ nhất của Nghiệp Vương, là đích trưởng tử của đương kim Nghiệp Vương, thân phận tôn quý, căn bản không thua hoàng tử!
Nhưng Thế tử gia lại gặp đãi ngộ bất công……các thuộc hạ của Tiêu Vân Đình, đều vì Tiêu Vân Đình bất bình.
Tiêu Vân Đình không biết suy nghĩ của các thuộc hạ, hắn không lấy gạch vàng đi, cũng không hoàn toàn xuất phát từ hảo tâm.
Vâng theo di huấn Thái Tổ, loại lời nói đánh rắm này Tiêu Vân Đình cũng không thuyết phục được chính mình.
Nếu mọi người đều vâng theo di huấn của Thái Tổ, phủ Nghiệp Vương hiện giờ đã không phải chịu nghi kỵ, Tiêu Vân Đình càng sẽ không chỉ mới vài tuổi đã phải lên kinh làm con tin.
Tiêu Vân Đình không coi chính mình là con cháu hiếu thuận của Tiêu Thái Tổ, hắn cảm thấy đương kim thiên tử nếu biết trong tổ lăng có một số gạch vàng lớn như vậy, đồng dạng cũng sẽ không tuân thủ di huấn của Tiêu Thái Tổ, nhịn xuống không chạm vào số tiền này.
Hiện giờ quốc khố hư không, triều đình nơi chốn đều phải tiêu tiền, đương kim thiên tử sao có thể để yên cho số tài vật này?
Gạch vàng sẽ giải tình trạng lửa sém lông mày của kim thượng, có thể giảm bớt quốc khố hư không.
Đương nhiên, Tiêu Vân Đình hoài nghi hoàng đế sẽ không đê gạch vàng nhập quốc khố, khả năng lớn nhất vẫn là lặng lẽ vận chuyển gạch vàng trở lại kinh thành, sung nhập tư khố của hoàng đế. Rốt cuộc kim thượng trọng danh, sao dám để trên dưới triều đình nghị luận hắn ngay cả lăng mộ tổ tiên Tiêu gia cũng khai quật!
Hoàng đế cần số gạch vàng này, Lạc Thuân chính là con chó trung thành nhất của kim thượng, luôn luôn đặt lợi ích của hoàng đế lên trước, chờ bắt được đám người Chương tiên sinh kia, sẽ có tinh lực tới xử lý sự tình gạch vàng.
Chờ Lạc Thuân quay đầu phát hiện không thấy gạch vàng, nhất định sẽ biến thành chó điên gặp người liền cắn, Tiêu Vân Đình thích con chó điên Lạc Thuân này đi cắn xé người khác, lại không nghĩ chính mình bị chó điên quấn lên.
Tiêu Vân Đình tới Hoài Nam, muốn căn bản không phải là số gạch vàng này!
Tuy rằng đây là một số bạc rất lớn, cầm lại rất phỏng tay.
Hơn nữa, Tiêu Vân Đình thật sự rất tò mò, hắn rất tưởng nhìn xem, hoàng đế hiện tại dùng số gạch vàng này giảm bớt áp lực tài chính, chờ xài hết số tài vật này, hoàng đế lại lấy cái gì đi lấp lỗ thủng?
Còn chưa tới đường cùng, đã dùng con át chủ bài khôi phục non sông xã tắc, khi chân chính cùng đường, vậy thật sự không có đường đi.
Một cấp dưới của Tiêu Vân Đình không nhịn được tò mò, "Thế tử gia, ngài không cần gạch vàng, vậy vì sao phải tới tổ lăng?"
Tiêu Vân Đình cười cười, "Đây chỉ là một nửa tài vật giấu ở trong cung Nguyên Mông, bổn thế tử nguyện ý tuân thủ di huấn của Thái Tổ, không nhúng chàm mảy may. Nhưng giang sơn Đại Ngụy có một nửa là lão tổ tông phủ Nghiệp Vương đánh hạ, bổn thế tử là đích trưởng của Nghiệp Vương, có tư cách lấy đi một nửa kia."
Tiêu Vân Đình sai người dọn gạch vàng ra, trên mặt đất dưới đống gạch vàng có một cái đồ đằng chân long thật lớn.
Tiêu Vân Đình đi đến chỗ đầu long, duỗi tay sờ soạng một trận ở mắt rồng, cuối cùng cạy ra một lệnh bài.
"Đây là một nửa kia."
Tiêu Vân Đình thưởng thức lệnh bài, tấm tắc:
"Ai có thể nghĩ đến, lệnh bài nho nhỏ, sẽ là tín vật tiếp quản tiền trang Dụ Phong. Từ hôm nay trở đi, bổn thế tử chính là chủ nhân chân chính của tiền trang Dụ Phong."
Tiêu Vân Đình tuy rằng là một mạch của phủ Nghiệp Vương, lại rất bội phục Tiêu Thái Tổ.
Gạch vàng là vật chết, chỉ ra không vào, dù nhiều cũng phải xài hết.
Nhưng "tiền trang Dụ Phong" lớn nhất Đại Ngụy, tiền trang không ngã, tiền bạc tự nhiên sẽ sinh sôi không thôi, lại có thể kiếm ra nhiều vàng hơn.
Đây mới là mưu tính sâu xa nhất của Tiêu Thái Tổ, là con át chủ bài chân chính lưu lại cho con cháu Tiêu thị.
Tiêu Thái Tổ chỉ nói bí mật này cho thân đệ đệ Nghiệp Vương, Thái Tổ hoàng đế là thật sự có trí tuệ, nguyện ý cùng đệ đệ Nghiệp Vương chung giang sơn, càng ngóng trông hậu đại phủ Nghiệp Vương, có thể đời đời giúp đỡ hoàng thất, hai sợi dây thừng ninh thành một cây, có thể càng giúp xã tắc Đại Ngụy tồn tại lâu dài!