Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 121

Kẻ ngu si sững sờ đứng tại chỗ, Thừa Tướng tuổi già ôm chặt lấy hắn, lão lệ tung hoành nói: “Lân Nhi của ta a, cha rốt cuộc tìm được con rồi.”

Kẻ ngu si bị ngân châm rút ra khỏi ngón tay được người hầu tinh tế băng bó lại.

Cho dù bị đỉnh Thái Sơn áp xuống mặt không hề đổi sắc nhưng hôm nay Thừa Tướng tâm tình lần này mất khống chế, ngón tay lão vuốt nhẹ ngọc bội bóng loáng nhô ra bên ngoài, kích động nước mắt lại muốn rơi xuống.

Tiểu Màn Thầu bị tất cả những chuyển biến này khiến cho trợn mắt há hốc mồm.

Kẻ ngu si này, chẳng lẽ chính là trưởng tử đã thất lạc nhiều năm mà Thừa Tướng phải cực khổ đi kiếm đây sao?

Tiểu Màn Thầu cũng nghe qua lời đồn đãi trên phố, nghe nói Thừa Tướng cùng vợ chính thức kết bái phu thê. Khi đó Thừa Tướng cùng phu nhân ân ái được truyền ra như một giai thoại, Thừa Tướng cũng đem những bà mối tự động tiến cử từng người một cự tuyệt bên ngoài cửa, hứa hẹn tâm chỉ có một người, cho đến khi già vĩnh bất tương ly.

Khi phu nhân có thai, trước khi hài tử được sinh ra Thừa Tướng liền dặn dò thợ thủ công dùng ngọc ấm làm một khối ngọc bội, bên trên khắc một chữ Lân, nói là con trai Kỳ Lân, mong trưởng tôn nhà bọn họ mang đến phúc ấm an khang.

Nhưng sau khi phu nhân Thừa Tướng sinh không được mấy ngày, phu nhân liền tạ thế, tiểu thiếu gia vẫn còn trong tã lót cũng không cánh mà bay.

Thừa Tướng ngậm lấy bi thống chôn cất ái thê, một bên tìm kiếm kẻ thù, một bên hỏi thăm chung quanh tin tức nhi tử.

Biển người mênh mông, bây giờ lão ở độ tuổi lục tuần rốt cục tìm được Lân Nhi, có thể nào khiến lão không hoan hỉ đây.

Tiểu Màn Thầu nhìn tình cảnh trước mắt này, viền mắt chua xót, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Nhưng cậu cũng chỉ ở trong lòng vì kẻ ngu si cao hứng.

Thừa Tướng lau nước mắt, quay đầu đối với nam tử mặc y phục trắng lắc quạt giấy nói: “Hạc Nhi, nhờ có con.”

Tần Hạc chính là người dùng bạc đem kẻ ngu si cùng Tiểu Màn Thầu lừa người tới đây, hắn cười híp mắt nói: “Ngài khách khí, đây là điều chất nhi phải làm.”

Tần gia đời đời kinh thương, nhưng cùng Tôn gia là thế gia, Thừa Tướng cùng phụ thân Tần Hạc thân như huynh đệ, bởi vậy xem Tần Hạc nhận làm chất nhi.

Thừa Tướng nắm chặt tay kẻ ngu si khí lực rất lớn, kẻ ngu si tránh thoát một hồi lại không tránh ra được, hắn mím môi, hỏi: “Ông là ai?”

Thừa Tướng nói: “Ta là phụ thân con.”

Kẻ ngu si lắc đầu một cái nói: “Ta có cha, cha ta mấy tháng trước đã qua đời.”

Thừa Tướng nhất thời nghẹn lời, nói tiếp: “Hiện tại con tên là gì?”

Kẻ ngu si trong con ngươi thu lại thất lạc, nói rằng: “Ta không có tên, bọn họ ai cũng gọi ta là kẻ ngu si.”

Thừa Tướng nhăn lại lông mày, lôi kéo tay hắn, từng chữ từng chữ nói: “Con nhớ kỹ, thân phận của con là trưởng Tôn gia trưởng tử, tính Trưởng, tên Lân, tự Tử Bội.

Kẻ ngu si một hồi tránh thoát tay lão, đoạt lấy ngọc bội che ở trước ngực, giải thích: “Không, ta là kẻ ngu si, ta tới đây là vì tìm nương tử.”

Thừa Tướng lúc này mới phát giác được kẻ ngu si ngôn hành cử chỉ quái dị, trong lòng không cảm thấy phản cảm, mà là đáng thương kẻ ngu si những năm này đã trải qua cơ cực gì, càng hối hận năm đó chính mình sơ ý bất cẩn, khiến người khác đem hài tử cướp đi.

Lão bi thương tiến lên, bàn tay rộng lượng khẽ vuốt gò má kẻ ngu si, nói: “Con muốn tìm nương tử, cha giúp con tìm nương tử. Lân nhi, con lưu lại đây, cha cho con hết thảy những gì con muốn, muốn cái gì liền cho cái đó.”

Không biết có phải do Thừa Tướng nói quá mức chân thành, kẻ ngu si từ từ thả xuống đề phòng, hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy ông không được lừa ta.”

Đây rõ ràng là thân cận lão, tiếp thu biểu hiện của lão.

Thừa Tướng kích động liên thanh đáp lại, phất phất tay đối với người hầu nói: “Lập tức chuẩn bị kỹ càng căn phòng nhỏ ngay phía nam, mang tiểu thiếu gia xuống thay y phục rửa mặt.”

Trước khi đi, kẻ ngu si nhìn Tiểu Màn Thầu còn đứng lặng thinh tại chỗ, thấy trên mặt đứa nhỏ một mảnh ước ao cùng cô đơn, liền chỉ vào cậu đối với Thừa Tướng nói: “Ta muốn y ở cùng với ta.”

Tiểu Màn Thầu bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo kinh hỉ.

Cậu hai ba bước chạy đến trước người kẻ ngu si, khóa cánh tay của hắn, nói: “Kẻ ngu si, huynh đối với đệ thật tốt.”

Kẻ ngu si xoa lên tóc đứa nhỏ giống như cỏ dại, trả lời: “Bởi vì ngươi đối với ta cũng tốt.”

Một đường này có thể lấy chân tâm đối với hắn, cũng chỉ có một người Tiểu Màn Thầu.

Kẻ ngu si rửa đi một thân nước bùn, tóc dài ngổn ngang xát xà phòng lên trên, tinh tế xoa nắn. Trong thùng gỗ dâng lên nhiệt khí bốc hơi che khuất hai mắt, hắn ngẩng đầu lên, hầu như muốn ở trong nước ấm áp thoải mái ngủ thiếp đi.

Hắn chóng mặt từ vại nước trên bậc thang đi xuống, dùng khăn lau đi nước ở trên người, mặc vào áo bào trắng hoa văn màu vàng rườm rà, phủ thêm hồ cầu trắng như tuyết, y phục một tầng lại một tầng mặc lên người, nhưng không có cảm giác nặng nề nhiều.

Tóc đen thật dài được cây lược gỗ sắp xếp tỉ mỉ nhu thuận, khoác trên vai, đợi khi tóc dài khô đi, dùng đầu quan bạch ngọc cố định lại.

Kẻ ngu si nhìn thấy mình trong gương đồng liền trừng mắt nhìn, không tin đây là chính mình.

Nô tỳ hầu hạ hắn ca ngợi nói: “Thiếu gia đúng là người từ trong tranh bước ra, mạch thượng như ngọc, công tử vô song, liền nói chính là ngài đi.”

Không trách nô tỳ dẻo miệng như vậy, kẻ ngu si tuy rằng nhìn hời hợt nhưng cũng rất được, tuy rằng đã từng nhiều năm làm lụng, ngoại trừ bàn tay thô ráp ở bên ngoài ra, da dẻ không có tí tẹo ăn nắng nào, xem ra thật giống như công tử không dính khói bụi trần gian.

Kẻ ngu si lại nhìn người trong gương đồng một chút, liền rầu rĩ dời tầm mắt, thở dài, trong nháy mắt ở trên đường tiếc nuối bỏ qua nương tử.

Nương tử nương tử.

Rất nhớ nàng.

Không biết nàng hiện tại ở đâu?

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, đánh gãy tâm tư kẻ ngu si, hắn ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy đẩy cửa vào là một thiếu niên. Cậu thay đổi một bộ y phục ăn mày, cả người xem ra hợp mắt hơn rất nhiều.

Tiểu Màn Thầu nhìn thấy kẻ ngu si mắt đều dựng thẳng lên, bọn họ ở gần nhau trong thời gian ngắn nhìn thấy đều là kẻ ngu si ăn bận lượm thượm, hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là người đẹp vì lụa.

Kẻ ngu si mếu máo, khí chất xuất trần trong nháy mắt biến mất không còn hình bóng, hắn oan ức đối với Tiểu Màn Thầu nói: “Ta muốn đi tìm nương tử…”

Tiểu Màn Thầu chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn hắn, còn nhỏ tuổi nhưng rất con buôn nói: “Còn muốn tìm nương tử? Huynh hiện tại làm sao tìm được nương tử đây? Nhất định phải tìm được nàng thì mới chịu?”

Kẻ ngu si buông mắt xuống, lặp lại: “Ta muốn tìm nương tử.”

Tiểu Màn Thầu qua loa nói: “Được được được, sẽ tìm sẽ tìm.”

Đêm xuống, kẻ ngu si mang theo Tiểu Màn Thầu đi tới trước bàn cơm tối, cũng nhìn thấy Tôn thị cùng con gái của bà.

Lúc đó khi phu nhân tạ thế, tình huống hài nhi mất tích, Thừa Tướng vốn định cô độc suốt đời, một đời lấy truy tìm tung tích hài tử mà sống. Vừa vặn lúc đó lão lên làm trưởng Tôn gia chủ, có trách nhiệm việc nghĩa chẳng từ, trưởng tôn một nhà nhất định phải có người đến kế thừa.

Không chịu nổi trưởng lão gia tộc khuyên nhủ Thừa Tướng cuối cùng lựa chọn một mối hôn sự, nạp Tôn thị làm thiếp, sinh ra một đứa con gái.

Đứng bên cạnh kẻ ngu si Tiểu Màn Thầu nhìn thấy trưởng Tôn Ngọc Nhi, lập tức chớp mắt vài cái, sâu sắc thở dài nói: “Hóa ra đây chính là vị muốn cùng Ninh vương điện hạ kết làm phu thê trưởng Tôn tiểu thư, quả nhiên xinh đẹp như hoa.”

Trưởng Tôn Ngọc Nhi sợ hãi cúi đầu, hô một tiếng: “Huynh trưởng.”

Kẻ ngu si đối với nàng cười, cũng không biết nên nói cái gì.

Thừa Tướng khụ một tiếng, đem ánh mắt từ ái nhìn về phía kẻ ngu si, chỉ vào Tôn thị nói: “Lân nhi, vị này chính là di nương con.” Tiếp theo chỉ sang Trưởng Tôn Ngọc Nhi nói, “Đây là muội muội con.”

Kẻ ngu si chậm chạp kêu một tiếng: “Di nương, muội muội.”

Tôn thị cười nói: “Lân nhi.”

Kẻ ngu si ngồi xuống, một bữa cơm mà Thừa Tướng không ngừng hỏi dò quan tâm thực không biết vị.

Buổi tối, kẻ ngu si nâng quai hàm vọng hướng phía ngoài minh nguyệt trong sáng, trong phòng trống trải yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh từng điểm ánh nến thiêu đốt.

Hắn nhìn nhìn, liền nằm nhoài trên bàn ngủ gục.

Đi tới phủ Thừa Tướng, kẻ ngu si sinh hoạt biến hóa long trời lở đất, Thừa Tướng hổ thẹn với những năm trước không có tận tâm trách nhiệm phụ thân, đem hết toàn lực bồi thường hắn, để cuộc sống kẻ ngu si trải qua thoải mái nhất.

Thừa Tướng cũng vì kẻ ngu si mời tới phu tử giáo dục tri thức, không bắt buộc kẻ ngu si đem tri thức phu tử truyền thụ đều phải nhớ kỹ, vẫn tốt hơn là vừa nói chuyện liền không còn ngớ ngẩn nữa.

Kẻ ngu si thật lòng học.

Hắn muốn sau này gặp lại nương tử, cho nam nhân biết chính mình không còn ngu ngốc như vậy nữa.

Chỉ là kẻ ngu si trước sau vẫn nhớ tới chuyện hắn mãi không quên.

Một ngày này vừa mới rời giường, kẻ ngu si liền nói muốn đi trên đường tìm nương tử. Thừa Tướng cho rằng hắn tâm ma chướng, nhưng không khuyên nổi kẻ ngu si, chỉ có thể nói rằng: “Tìm thì có thể, nhưng Vương Đô người nhiều như vậy, làm sao có thể tìm? Cha đi tìm họa sĩ lại đây, đem tướng mạo người kia phác họa lại, lại đem chân dung dán ở phía ngoài, không phải dễ dàng tìm được hơn sao?”

Kẻ ngu si nghĩ thấy cũng đúng, liền đồng ý.

Chỉ là khi gọi họa sĩ tới, kẻ ngu si suy nghĩ hồi lâu cũng không thể miêu tả ra hình dạng, cuối cùng lại đành phải mời họa sĩ đi ra ngoài.

Kẻ ngu si hồn bay phách lạc đi tới bên trong hậu hoa viên, Tiểu Màn Thầu đi theo phía sau hắn, an ủi: “Nếu không nói ra được, vậy thì chính mình đi tìm thôi, lo gì chứ. Huynh xác định nàng đang ở Vương Đô, lúc đó lại từng thấy nàng, vậy khẳng định ngay ở chung quanh đây.”

Kẻ ngu si gật gù, nói đúng.

Tiểu Màn Thầu nhìn hắn dáng vẻ phiền muộn, nói rằng: “Đệ vì huynh mang một bát chè hạt sen đường phèn đến đây, đầu bếp nữ làm ăn ngon lắm, thuận tiện còn có thể giúp huynh hạ sốt.”

Kẻ ngu si biết Tiểu Màn Thầu muốn ăn, xả ra một nụ cười, hướng về cậu phất tay nói: “Ngươi đi đi, không cần mang lại đây.”

Tiểu Màn Thầu không yên lòng liếc mắt nhìn hắn, nói rằng: “Đệ đi đó nha, huynh cũng sớm một chút trở về phòng đi, hàn khí nơi đây lạnh lắm.”

Bọn họ ngồi ở trong đình đài hoa viên, cách đó không xa chính là hồ nước, bên trong kết một tầng băng mỏng, vào khí trời đông hàn như thế này, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh.

Tiểu Màn Thầu rời đi, kẻ ngu si ngơ ngác ngồi hồi lâu, hắn ở trong hồi ức thôn Đào Nguyên nhớ về chuyện cũ, cảm giác hết thảy đều như mộng cảnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, kẻ ngu si quấn áo choàng lại, từ trên băng đá ngồi dậy, dự định trở về bên trong phòng.

Chỉ là hắn chưa kịp đứng lên, một sức mạnh mạnh mẽ từ phía sau lưng kiềm cánh tay hắn lại, liều mạng đem hắn đẩy về phía trước.

Kẻ ngu si lảo đảo, không hề phòng bị trong nháy mắt rơi xuống hồ nước.

Ùm ùm một tiếng rơi vào trong nước, trên mặt nước sóng gợn một vòng lại một vòng cắt ra, kẻ ngu si lạnh đến run rẩy, nước lạnh lẽo tràn vào ngũ tạng phế phủ, đem cả người hắn đều đóng băng. Hắn cố gắng trồi lên mặt nước, không cưỡng lại được lực nước thấm vào trong trang phục càng ngày càng nặng, thẳng tắp chìm xuống dưới.

Người kia ở đằng xa quan sát nhìn thấy hồ nước từ từ yên tĩnh lại, mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra chậm rãi đi xa.

Chìm vào trong nước, kẻ ngu si sắp mất đi ý thức ở bên trong mơ hồ, nghe được âm thanh máy móc vang lên: “Ký ức truyền vào…”

“… Đã truyền vào thành công.”

Người trên giường cau mày ho nhẹ một tiếng, thị tỳ ở một bên hầu hạ lập tức hô: “Thiếu gia, ngài tỉnh lại!”

Người kia lại ho một tiếng, ho đến tan nát cõi lòng, ngơ ngơ ngác ngác, cả người đều không tốt.

Thị tỳ vội vã bưng tới một chén nước, đưa đến bên môi hắn, hầu hạ hắn uống nước.

Hắn uống xong cảm giác cổ họng dễ chịu hơn khá nhiều, nhắm hai mắt lại, lần thứ hai rơi vào mê man.

Sự bình tĩnh không giống như lúc trước, hắn ở trong đầu cật lực nhẫn nại tức giận, hầu như muốn ói ra máu: “Hệ thống, *** mẹ nó tao có câu này có nên nói ra hay không?”

Lập tức lỡ lời liền phủ nhận nói, “Không, nhất định phải nghe tui nói.”

“Tao mẹ nó muốn ***, cả, nhà, mày!”
Bình Luận (0)
Comment