Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 122

Đối mặt với Lục Lê chỉ trích, hệ thống có chút chột dạ, có điều vẫn lẽ thẳng khí hùng nói: “Không phải anh muốn tui giúp anh giải thoát sao, vì lẽ đó khi anh tiến vào thế giới này, liền thuận tiện đem ký ức xóa sạch luôn.”

Lục Lê khống chế giận dữ nói: “*** mẹ nó tao nói lúc nào muốn giải thoát? Tao làm sao lại không nhớ?”

Lục Lê nghe hệ thống cứng nhắc sức lực không đủ ý vị, nó nói: “Thế giới trước tui đã nói anh quá tỉnh táo, còn hỏi anh có cần giải thoát hay không, anh lúc đó không để ý đến tui, tui liền cho rằng anh đã đồng ý.”

Lục Lê trong lòng có 10 ngàn từ *** mẹ nó lao nhanh tới, hắn vô cùng tức giận, nếu như hệ thống có thực thể thật muốn đẩy nó ra ngoài đánh cho một trận.

Lục Lê nuốt giận vào bụng nói: “Tao lúc đó không lên tiếng, là bởi vì tao không nghĩ, mà không phải mặc, định!”

Hệ thống nói mát: “Người trẻ tuổi mà, đừng nên tức giận như vậy.”

Lục Lê nói: “Cút, chúc mày nổ tung tại chỗ vui vẻ.”

Hắn sợ mình mà tức giận sẽ sinh bệnh, không thèm phản ứng hệ thống ghé vào lỗ tai hắn ồn ào, ngược lại suy nghĩ cùng ký ức đồng thời truyền tiến vào nội dung vở kịch.

Thế giới này công là Trưởng Tôn Lân, thụ là Yến Dung.

Nhiều năm trước khi còn nhỏ Trưởng Tôn Lân bị người bắt cóc, thích khách đi tới vùng hoang dã, đem đứa nhỏ quăng xuống dòng suối, lúc này trùng hợp gặp được nam tử đốn củi trên núi thôn Đào Nguyên, cũng chính là cha kẻ ngu si thu nhận giúp đỡ.

Trưởng Tôn Lân không biết dây thần kinh nào bị chạm, ngược lại từ nhỏ chính là kẻ ngu si, gập ghềnh trắc trở lớn lên, ở phía sau núi đốn củi, ngẫu nhiên gặp phải Yến Dung bị thương nặng.

Lục Lê đơn giản tổng kết đặc điểm Yến Dung: Tiền kỳ xảo ngôn, ôn hòa có lễ, quân tử khiêm tốn. Bản tính bại lộ, có thù tất báo, lãnh huyết âm u.

Nam nhân sau khi thượng vị liền thay đổi vẻ mặt ôn hòa, đem Tề vương hãm hại y lột da bỏ vào chảo dầu chiên lên, còn đào mộ lão hoàng đế đẩy ra ngoài đập nát hài cốt. Đương nhiên, cái tên Hùng đại tướng quân Hùng Chiến kết cục càng thảm hại hơn, sau khi bắt được trực tiếp đưa vào trong vương cung có huyệt cổ trùng, bị cắn xé nuốt sống đến chết.

Thần linh ơi, cái tên biến thái này.

Nói tóm lại, Yến Dung là nhân vật không dễ trêu chọc.

Toàn bộ Vương Đô duy nhất chỉ có một người dám chống lại Yến Dung, chính là Trưởng Tôn Lân không ngu ngốc, hắn tiếp quản chức vị lão Thừa Tướng, chính là làm bạn bên người Yến Dung.

Nhưng hắn thâm tình không đánh động được lòng Yến Dung, nhìn thấy đế vương trẻ tuổi bên người oanh oanh yến yến, ba ngàn mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, Trưởng Tôn Lân nội tâm thống khổ cực độ. Mà nỗi thống khổ này đến một mức độ cực đoan nào đó, liền biến thành hắc hóa cuồn cuộn.

Cuối cùng Trưởng Tôn Lân làm phản, Yến Dung thảo phạt, kết cục lưỡng bại câu thương.

Lục Lê muốn ha ha nhất chính là, nguyên tác Trưởng Tôn Lân đã ngốc nghếch và đồng thời gặp phải Yến Dung cứu y, đó chỉ là phần sơ lược mà thôi. Nói cách khác, mãi đến tận hiện tại nội dung mới chính thức bắt đầu.

Lục Lê: Được rồi, quả là hung tàn mà.

Hắn cả người uể oải mở mắt ra, nhìn một chút nóc giường nạm kim tuyến hương bao, dự định từ trên giường ngồi dậy. Thị tỳ ở một bên hầu hạ bận rộn nắm cánh tay của hắn, đưa hắn dìu lên, phía sau còn lót hai cái gối mềm mại.

Lục Lê hỏi tiểu cô nương: “Là ai đem ta đẩy xuống hồ nước?”

Tiểu cô nương lắc đầu một cái nói: “Nô tỳ không biết, nhưng khi đó là Màn Thầu ca cứu ngài ra, lão gia cũng phân phó tra rõ việc này, chắc chắn cho ngài cái công đạo.”

Lục Lê không lên tiếng.

Bởi vì hắn biết là ai đem hắn đẩy xuống.

Có điều vẫn muốn cảm tạ người kia, để hắn tìm lại được ký ức trở về.

Lục Lê âm thầm suy tư, liền nghe bên ngoài thị tỳ cung kính hô lên: “Lão gia.” Lúc này mới phát hiện cha hắn chiếm tiện nghi kia đã lâm triều trở về.

Thừa tướng còn chưa kịp thay đổi triều phục liền vội vội vàng vàng chạy tới, lão thấy Lục Lê ngồi dựa vào đầu giường, quan tâm nói: “Lân nhi, tỉnh lại rồi con có ổn không? Đầu còn choáng váng không?”

Lão Thừa Tướng thật sự rất thương Trưởng Tôn Lân, loại thương yêu này có thể xưng là cưng chiều, trên căn bản Trưởng Tôn Lân nói một Thừa Tướng không dám nói hai. Đến sau này khi hắn tiếp nhận vị trí của cha, không chỉ một lần rõ ràng biểu hiện ra ý nghĩ muốn trèo lên giường cùng Yến Dung, lão Thừa Tướng cũng ở sau lưng âm thầm chống đỡ hắn.

Nếu như Trưởng Tôn Lân từ nhỏ đã có người cha như vậy, đã sớm trưởng thành không còn là dạng người ngu ngốc nữa.

Có điều Lục Lê đúng là rất hưởng thụ tư vị có được thân nhân, hắn uốn cong môi nở nụ cười, nói: “Cha không cần phải lo lắng.”

Thừa Tướng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt. Con yên tâm đi, cha đã truyền lệnh xuống tra rõ, nhất định phải tìm ra được là ai ở sau lưng ra tay, cho con một câu trả lời.”

Lục Lê vâng lời nói: “Tạ ơn cha.”

Thừa Tướng rất hài lòng nhi tử chính mình hiểu chuyện, bàn tay rộng lượng sờ đỉnh đầu Lục Lê, nói rằng: “Hôm nay trùng hợp Ninh vương điện hạ nói muốn giá lâm bản phủ, cha suy nghĩ sâu sắc có phải là vì trước đó Ngọc nhi đã từng gặp qua, buổi trưa có khả năng cha không có thời gian đếm thăm con, con trai chớ có trách cha.”

Lục Lê nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Sẽ không.”

Yến Dung tên biến thái kia lại tự mình đưa tới cửa, ha ha ha.

Nhớ tới ở trên đường chính mình khóc lóc van nài gọi nương tử, Lục Lê lúng túng chỉ muốn chui xuống đất.

Đợi khi Thừa Tướng lưu lại một đống lớn lo lắng thân thiết rồi sau đó rời đi, Lục Lê nhịn lại nhẫn, rốt cục không nhịn được đối với hệ thống bạo phát, hắn giận dữ hét: “Tao muốn ngược chết tên Yến Dung! Còn muốn ngược chết mày!”

Hệ thống thành khẩn nhắc nhở: “Anh ngược chết tui thì còn có thể, ngược chết Yến Dung…” Rất khó khăn.

Còn lại không dám nói ra, liền nghe Lục Lê cười lạnh một tiếng, không nói nữa.

Lục Lê vén chăn lên loạng choà loạng choạng xuống giường, hắn vung vẩy đầu còn choáng váng, thị tỳ kéo lại cánh tay của hắn, đem hắn nâng lên dựa vào trên ghế.

Lục Lê mới vừa ngồi xuống, liền nghe cửa gỗ lập tức bị đẩy ra, Tiểu Màn Thầu lẫm lẫm liệt liệt đi vào, trong tay còn cầm một bát chè hạt sen đường phèn.

Tiểu Màn Thầu nhìn thấy Lục Lê híp mắt nở nụ cười, đối với hắn nói: “Kẻ ngu si, nghe nói huynh tỉnh rồi, đệ cố ý kêu đầu bếp nữ nấu cho huynh bát chè hạt sen đường phèn này.”

Kẻ ngu si giương mắt nhìn về thị tỳ đứng một bên, cười ngọt ngào một hồi nói: “Hồng Linh tỷ tỷ, ngươi giúp ta đi ra chợ mua một con diều đem trở về đây có được không nhỉ?”

Hồng Linh cung cung kính kính nói: “Thiếu gia nói cái nào, chỉ cần là phân phó của ngài, nô tỳ nhất định cật lực đi làm.”

Lục Lê mỉm cười hướng về nàng phất phất tay, chờ Hồng Linh ra khỏi cửa nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt.

Tiểu Màn Thầu lấy muỗng múc nước chè bên trong bát, thèm nhỏ dãi nói: “Huynh thật sự không muốn uống sao, không uống, vậy đệ thế huynh giải quyết rồi.”

Lục Lê không phản ứng cậu, miễn cưỡng buông mắt xuống, trên tay cầm lên quyển sách, hững hờ nhìn mặt chữ trên văn tự cổ đại.

Tiểu Màn Thầu nụ cười trên mặt đọng lại, cậu đem cái chén trong tay đặt xuống bàn, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy? Sắc mặt huynh xem ra không được tốt?”

Lục Lê phiết đầu ho nhẹ một tiếng, ra lệnh: “Quỳ xuống.”

Tiểu Màn Thầu trợn to mắt, lập tức cười hì hì tiến lên, muốn đem tay đặt trên trán của hắn, nói: “Đến cùng là có chuyện gì? Kẻ ngu si hẳn là điên rồi sao? Huynh đã quên, tiểu gia ta đây mới là ân nhân cứu mạng của huynh…”

Lục Lê nắm lấy tay cậu đưa tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía tiểu khất cái trước đây, ánh mắt thấu triệt kia thật giống như nhìn thấu tất cả, Tiểu Màn Thầu cảm giác khó chịu liền dời tầm mắt.

Lục Lê liếc xéo cậu, nói: “Ngươi là muốn để ta gọi thị vệ vào đây, ấn ngươi quỳ xuống sao?”

Tiểu Màn Thầu lập tức bối rối, nhưng cấp tốc phản ứng lại, thời điểm thấy Lục Lê muốn vỗ tay liền quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Thiếu gia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì a? Ta không có làm gì sai.”

Lục Lê dùng đốt ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, dư quan liếc về Tiểu Màn Thầu vẻ mặt sợ vãi đái, mới không nhanh không chậm nói: “Thứ nhất, ngươi là hạ nhân, ta là thiếu gia, mà ngươi không có tôn ti, không lớn không nhỏ. Thứ hai, ngươi bị người ta sai khiến, đẩy ta xuống nước, lại làm ra dáng vẻ ân nhân cứu mạng, nhìn thật buồn nôn. Thứ ba…”

Hắn ngừng lại, nhìn thiếu niên thẳng tắp quỳ trên mặt đất, nhìn thấy thiếu niên choai choai cúi thấp đầu xuống, tóc rối che khuất biểu hiện khó lường.

Lục Lê nói tiếp: “Thứ ba, ngươi căm ghét ta, tâm mang ý xấu, hận không thể thay thế mình vào đó. Trong đây có ba thứ chỉ cần lấy một trong ba ra hướng về ngươi vấn tội, muốn cái mệnh đê tiện của ngươi cũng còn được.”

Thiếu niên cúi thấp đầu lặng im không nói gì, bỗng nhiên, cậu nở nụ cười trầm thấp, ngẩng đầu nhìn về hướng Lục Lê: “Không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì chỉ trích ta như vậy? Đúng, là ta ước ao giống như ngươi, ta đố kị ngươi, nhưng ta không có làm gì có lỗi với ngươi!”

Lời nói này nghĩa chính ngôn từ, nếu như không phải hắn biết người đẩy hắn xuống nước chính là Tiểu Màn Thầu, Lục Lê còn tưởng rằng mình nhận lầm người.

Lục Lê cũng cười lên, cười xong sau đó mặt khôi phục lại không hề cảm xúc, hắn ngang ngược không biết lý lẽ nói: “Ta đúng là không có chứng cứ.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Tuy ta không thể lấy tính mạng của ngươi, nhưng có thể bịa đặt ra hạ nhân không cẩn thận rơi xuống nước dễ như trở bàn tay.”

“Có hay không chuyện làm trái với lương tâm, trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Lục Lê giống như lơ đãng nói: “Có muốn thử đem ngươi ném vào trong hồ nước, để ngươi nếm thử tư vị hàn khí thấu tận xương tủy?”

Tiểu Màn Thầu tuy rằng trà trộn ở thế tục lâu năm, nhưng dù sao cũng chỉ là cái hài tử choai choai, cậu đột nhiên đứng lên, giọng căm hận nói: “Ngươi cũng chỉ là kẻ ngu si, dựa vào cái gì ông trời có thể dành cho ngươi ân ngộ, để ngươi mới vào được Vương Đô liền tìm được cha mẹ? Mà ta cho đến hiện tại, ngay cả cha mẹ đều chưa từng thấy qua…”

Tiểu Màn Thầu nói xong liền khóc lên, cậu từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ trong bãi rác, nếu như không phải lão ăn mày thu nhận giúp đỡ, trong đêm rét ấy chắc chắn lặng lẽ chết đi. Nhưng cậu còn sống, sống sót đi tìm kiếm hai người không xứng đáng làm cha mẹ kia, chất vấn hỏi bọn họ tại sao bỏ lại cậu, sau đó nhào vào trong ngực mẹ khóc tố những năm tháng đầy oan ức này.

Lục Lê cảm thấy Tiểu Màn Thầu có điểm đáng thương.

Hắn thở dài nói rằng: “Có lẽ điều này cũng không phải do ngươi được Tôn thị sai khiến, lý do đem ta đẩy vào trong hồ nước.”

Tiểu Màn Thầu nói: “Ta hối hận rồi, ta hối hận rồi a.” Cậu viền mắt hồng lên nói, “Không phải ta đã gọi người đem ngươi cứu ra rồi sao? Nếu như không có ta, ngươi sớm đã chết rồi.”

Ôi đậu má, có phải là còn muốn hắn phải cảm tạ, đứa nhỏ này gan cũng thật lớn rồi.

Lục Lê cau mày nhìn cậu, bỗng nhiên nhả ra nói: “Ta có thể để cho ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, cũng có thể vì ngươi đi tìm cha mẹ chính mình, nhưng ngươi nên vì ta làm một chuyện.”

Tiểu Màn Thầu do dự một hồi, mới chậm chạp hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Lê nói: “Đương nhiên là muốn báo thù cho ta, đem cái người giật dây kia bắt tới đây.”

Tiểu Màn Thầu lắc đầu liên tục, nói rằng: “Phu nhân kia…”

Lục Lê biết cậu lo lắng Tôn thị, đánh gãy lời nói của cậu: “Ngươi vì sao phải sợ Tôn thị? Chẳng lẽ trong phủ này mụ ta có thể một tay che trời? Đừng quên, ta mới là Trưởng tôn gia trưởng tử, mà mụ cũng chỉ là một thiếp phòng thấp hèn.”

Lục Lê hiện tại tuy rằng có thể tùy ý trừng phạt hạ nhân, nhưng cũng không có nghĩa là ở phía sau lưng thế lực gia tộc Tôn thị muốn làm gì thì làm, không nghĩ ít biện pháp, kiểu gì mụ ta cũng lòi đuôi cáo ra.

Tôn thị người này nhìn bề ngoài hiền thục ôn nhu, nhưng lén lút nham hiểm đến cực điểm, trăm phương ngàn kế muốn đem Trưởng Tôn Lân giết chết hoặc đuổi ra khỏi nhà.

Sau đó tìm một người thế thân gần giống như hắn làm một màn kịch, nói đó mới là con trai trưởng chân chính của Thừa Tướng, hiện tại hắn ở phủ Thừa Tướng chính là kẻ giả mạo.

Tiểu Màn Thầu giơ lên cánh tay dùng tay áo lau đi nước mắt, nhẹ giọng đáp lại: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment