Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 62


Lúc xuống máy bay thì trời đã tối.

"Em có muốn ăn chút gì đó rồi về không?" Trong tay Kiểm Diệc cầm hai cái túi hành lý, một cái của bản thân, một cái của cô.

"Không cần đâu, ba em nói đã chuẩn bị Mãn Hán toàn tịch cho em rồi" Nghê Tử vừa nói liền muốn cười "Ông ấy có vẻ rất vui vẻ."
Kiểm Diệc gật đầu, cùng cô cùng nhau ngồi xe trở về.

Khi xuống xe, Kiểm Diệc có ý muốn đưa cô đến dưới lầu nhà cô, vì vậy anh xách túi hành lý của cô đi về hướng nhà cô, chấp mê bất ngộ đi không quay đầu lại.

Nghê Tử vội vàng ngăn anh lại "Không cần đâu, chỉ là một đoạn đường ngắn, anh mau về nghỉ ngơi đi."
Vừa rồi ở trên máy bay cô ngủ đến mơ mơ màng màng, mỗi lần tỉnh lại nhìn sang, anh đều trợn tròn mắt, không biết đang nghĩ gì.

Nghê Tử lấy lại hành lý của mình, thấy anh không nói gì, cô đứng một lúc rồi mới quay người đi.

Đột nhiên Kiểm Diệc kéo cô lại "Chờ một chút."
Cô bị kéo lại, lúc đầu không rõ nguyên do, nhìn vẻ mặt của anh bỗng nhiên chợt hiểu ra, mỉm cười mà thò lại gần hôn lên khóe miệng anh "Ngày mai gặp."
Kiểm Diệc nắm cánh tay của cô sửng sốt, cố nhịn cười, nói: "Anh không phải muốn cái này từ em."
...!Không, không phải sao?
Nghê Tử bình tĩnh, im lặng không nói gì, một lát sau mới hỏi: "...!Vậy anh muốn làm gì?"
Kiểm Diệc nhìn thẳng vào khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của cô, mím môi kiềm chế ý cười "Khi nào về nhà thì gọi cho anh."
Trải qua năm tháng hun đúc, cô đã không còn là cô gái Nghê Tử da dày thịt béo nữa...!
Nghê Tử liều mạng gật đầu, khiêng hành lý vội vàng chạy đi.

Ba Nghê cứ hai ba phút lại chạy ra ngoài ngó một cái, chạy vào chạy ra không biết bao nhiêu lần.

Mẹ Nghê nhìn ông vào nhà, nói: "Ông đi ra ngoài thì đứng luôn ở đấy đi đừng vào nữa, chạy tới chạy lui không thấy mệt sao? Nãy vừa gọi điện thoại cho con bé, con nó nói vừa mới xuống máy bay, ông đi ra đi vào thêm vài vòng nữa thì nha đầu kia có thể trực tiếp bay tới đây sao?"
"Tôi chạy cho vui, chạy nhiều lần cũng không thấy mệt" Ba Nghê nói cười ha hả, sau đó thu lại gương mặt tươi cười của mình "Nhưng liệu nam kia có đi theo cùng không?"
"Nam nào?" Mẹ Nghê mang những con cua lông ra, gà vịt ngan ngỗng đều ở trên bàn.

"Là người đàn ông" Ba Nghê miễn cưỡng nhắc nhở "Bạn trai của con gái chúng ta đó."
"Sao lại không, cậu ta cũng là người ở đây, cậu ta không được về gặp cha mẹ được à?" Mẹ Nghê cảm thấy đặc biệt buồn cười "Ông đừng cư xử như kiểu người ta lừa gạt con gái ông, nói không chừng chính Nghê Tử mới là người lừa cậu ta đấy."
Ba Nghê quay mặt sang một bên nói: "Thái độ này của tôi! Thì có sao? Cậu ta có bản lĩnh thì đừng cưới!"
Mẹ Nghê lười phản ứng lại, quả thực không thể nói lý.


Nghê Tử không bao lâu liền về đến nhà, vừa cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa thì cửa mở ra.

"Ba vừa nghe thấy tiếng liền biết con về!" Ba Nghê ra mở cửa lập tức dang hai tay ra "Đã lâu không về, trước tiên phải làm một buổi lễ long trọng cái đã, lại đây, ôm phụ hoàng một cái."
Nghê Tử giả vờ kìm nén cảm xúc, đủ loại biểu cảm long trọng khác nhau lên sân khấu "Ba, con về rồi." Sau đó thả túi hành lý xuống đất, bước một bước ôm ông một cái, sau đó bỏ mặc ông ngoài cửa vào nhà ôm mẹ Nghê một cái.

Ba Nghê: "...!"
Trong bữa ăn, mẹ Nghê hỏi: "Sao trước đây không thấy con nhắc tới Kiểm Diệc vậy? Lúc nhắc tới liền gặp gỡ ba mẹ người ta, hai con quen nhau bao lâu rồi?"
Trong điện thoại Nghê Tử không nói chi tiết cho mẹ Nghê.

Mấy năm nay mẹ Nghê luôn thúc giục cô, đến lúc nghe nói đến Kiểm Diệc, trong lòng vui sướng một hồi, sợ Nghê Tử đang bận việc nên cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi sơ qua về công việc của đối phương, ngoài ra muốn chờ cô về nhà rồi mới hỏi lại kỹ càng.

Nghê Tử lánh nặng tìm nhẹ nói: "Quen nhau lâu rồi, trước kia con và anh ấy là bạn học."
Mẹ Nghê vừa nghe xong liền cảm thấy càng yên tâm "Ra là bạn học, cuối cùng cũng hiểu tận gốc rễ."
"Lúc trước là bạn học, bây giờ lại là đồng nghiệp?" Ba Nghê tỏ vẻ nghi ngờ: "Có phải cậu ta đã sớm lòng mang ý xấu với con không?"
"Cái gì mà lòng mang ý xấu?" Mẹ Nghê nói: "Này gọi là yêu thầm, không phải lúc trước ông cũng yêu thầm tôi đó sao?"
Ba Nghê mấy lần mở miệng phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, mẹ Nghê đến tìm Nghê Tử để nói về việc gặp mặt ba mẹ đối phương.

Nghê Tử nói: "Anh ấy nói thời gian và địa điểm đều đã sắp xếp xong xuôi, nên mẹ cứ yên tâm."
Mẹ Nghê gật đầu, có chút cảm khái: "Con nói, trước đây mẹ luôn thúc giục con nhanh tìm bạn trai, đến lúc tìm được, lại có chút khó chịu, nếu không phải con và cậu ta quen nhau đã lâu, bây giờ mới nói đến chuyện kết hôn, cũng không tính là sớm."
Hai người nói chuyện phiếm, mẹ Nghê liền ngủ thiếp đi trong phòng của Nghê Tử.

...!
Ngày hôm sau Kiểm Diệc thức dậy sớm, ở nhà bếp làm bữa sáng.

Mẹ Kiểm dậy muộn nửa tiếng, lúc ra tới liền thấy Kiểm Diệc bưng bát cháo ra "Sao con dậy sớm vậy? Con ở đó công việc bận rộn như vậy, có thời gian ngủ không?"
Kiểm Diệc đưa bát đũa cho bà, ngồi xuống nói: "Làm bác sĩ rất bận, nhưng không đến mức không có thời gian ngủ."
Mẹ Kiểm cười nói: "Đúng rồi, chiều nay tiểu Từ về nhà, mẹ không nói với con bé chuyện con về nhà, sợ con bé vui quá ảnh hưởng đến việc học."
"Dạ" Kiểm Diệc hỏi: "Thành tích của em ấy như thế nào rồi mẹ?"
"Cũng không tệ lắm, mẹ vẫn luôn xem chừng con bé." Mẹ Nghê nói xong, thở dài.

"Mẹ cũng đừng xem chừng em ấy chặt quá, cứ để thuận theo tự nhiên là được." Kiểm Diệc đặt đũa xuống, đứng dậy rót cho bà một ly nước.


"Mẹ cũng muốn bớt lo lắng về con bé, nhưng với bản tính của nó, để thuận theo tự nhiên con bé sẽ trôi thẳng xuống thung lũng sâu mất" Bà nhận lấy ly nước mà Kiểm Diệc đưa qua, tiếp tục nói: "Đến lúc đó thành tích còn có thể xem được sao?"
Kiểm Diệc vất vả lắm mới về nhà được, hôm nay mẹ Kiểm không đến phòng khám, anh đành phải ở lại, ở nhà cả ngày không đi đâu cả, vừa lúc Nghê Tử cũng ở nhà với ba mẹ, làm công tác tư tưởng, để ngày mai ba mẹ hai bên gặp mặt có thể nói chuyện với nhau.

Buổi chiều Kiểm Từ về nhà, vừa mở cửa đã thấy Kiểm Diệc ngồi trong phòng khách đọc sách, sửng sốt đến mức đứng bất động trước cửa nhà hồi lâu, chớp mắt mấy cái để xác nhận xem người đó có thực sự tồn tại hay không "Anh? Anh trở về khi nào vậy?"
Kiểm Diệc ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, rồi tiếp tục đọc sách, nói: "Được nghỉ liền trở về."
Kiểm Từ chạy nhanh vào nhà, ném cặp sách xuống rồi đi qua "Vậy chừng nào thì anh đi? Vậy là chị Nghê Tử cũng về đúng không? Thế anh Mục Dương cũng sẽ về đúng không?"
Cô nàng không kịp đợi anh trai mình trả lời, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Kiểm Diệc kịp thời mở miệng: "Cậu ấy không về."
Bàn tay Kiểm Từ vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, đột ngột quay lại "Tại sao? Có phải hai người giấu anh ấy rồi lén lút về đây đúng không!! Sao hai người lại làm như vậy!!"
Kiểm Diệc bị ồn ào làm cho nhíu mày "Ngày mai cậu ta sẽ trở về."
Mẹ Kiểm trong ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối, la lên: "Tiểu Từ, đừng la hét nữa."
Kiểm Từ ấp úng nói: "Vậy hai người cũng có thể chờ anh ấy ngày mai cùng nhau trở về mà, sao lại chạy về trước."
Khi Kiểm Diệc nghe kiểu nói chuyện buồn cười này, anh ngẩng mặt lên nhìn cô nàng một lần nữa, ánh mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi.

Kiểm Từ bị anh nhìn đến chột dạ, đành phải đánh đòn phủ đầu, hét lên: "Mẹ! Anh hai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con!"
Mẹ Kiểm: "Tiểu Diệc, không được nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ quái."
Kiểm Diệc: "...!"
Địa điểm gặp mặt của hai bên đã được mẹ Kiểm quyết định từ trước, ở gần một nhà hàng gần đó, kiểu nhà hàng Trung Quốc, đối người Trung Quốc buổi gặp mặt này không thể xảy ra lỗi.

Ngày hôm sau Kiểm Từ đã mặc thử mấy bộ quần áo, nhưng đều không cảm thấy ưng ý "Đều tại mọi người, không nói sớm với con."
Mẹ Kiểm kéo cô nàng ra "Được rồi, đó cũng không phải là chung thân đại sự của con."
Kiểm Diệc đã đợi ở phòng khách từ sáng sớm, anh mặc quần áo như thường ngày, áo sơ mi màu xanh nhạt, quần âu sẫm màu, ngoại hình xuất sắc đến đâu mặc như thế nào đều có thể trông thật tươm tất.

Ba Nghê cũng vậy, tìm những bộ vest thường mặc để dưới đáy tủ, chỉ lấy ra mặc khi đến Tết, lần lượt mặc thử "Không thể thua kém bên kia được."
Mẹ Nghê ở bên cạnh than thở: "Nhà cậu ta là gia đình đơn thân, chỉ có mẹ tới, ông muốn so sắc đẹp với mẹ cậu ta à?"
"Tôi đang nói Kiểm Diệc!"
"Vậy thì không thể so sánh, thứ nhất cậu ta trẻ tuổi, thứ hai khí chất của cậu ta rất đẹp trai, tôi đã xem ảnh rồi."
Mãi đến khi Nghê Tử người ngồi ở phòng khách đợi nửa ngày thúc giục, ba Nghê mới tức giận đeo cà vạt vào, suýt nữa tự thắt cổ chính mình.

Kiểm Diệc đến sớm hơn Nghê Tử nửa tiếng, sau khi đến nơi liền sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, bàn trà và bát đĩa cũng dựa theo thông tin mà Nghê Tử cung cấp.


Ba Nghê xuống xe, đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.

Mẹ Nghê nói: "Không biết còn tưởng ông đi gặp kẻ thù đấy."
Ba Nghê cười lạnh: "Tôi cũng có ý tứ này."
Nghê Tử cũng không dám nói gì, cô sợ những gì mình nói ra sẽ thiên vị Kiểm Diệc, lại chọc ba ba không vui.

Chưa đi vào, Nghê Tử đã nhìn thấy Kiểm Diệc đang đứng ở cửa nhà hàng.

Cư nhiên lại chạy ra ngoài đón.

Ba Nghê chưa gặp Kiểm Diệc, lúc trước mạnh miệng nói không muốn xem ảnh chụp, sau lại ngứa lòng muốn xem nhưng không nỡ bỏ mặt ra, vì thế không biết mặt anh, bỗng nhiên ông nhìn thấy người đang đứng phía trước, nói: "Nếu tiểu tử kia lớn lên trông tươm tất như anh chàng phía trước, ba còn có thể chấp nhận."
Nghê Tử: "...!"
Mẹ Nghê quả thực muốn cười "Thật sao? Đây là chính ông nói đấy nhé."
Ba Nghê rất thưởng thức người trẻ tuổi kia, nhìn qua rất nhiều lần, đáy lòng tự hỏi gặp được cái tốt như vậy, chờ lát nữa gặp người kia, không biết sẽ thế nào? Sau đó càng nhìn càng không đúng, sau cậu ta lại đến đây?
Kiểm Diệc nhìn thấy Nghê Tử, thì nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón "Chú dì..."
"Cậu chính là Kiểm Diệc?" Ba Nghê bỗng nhiên mở miệng "Chính là Kiểm Diệc kia sao?"
Kiểm Diệc tiếp tục nói: "Vâng, cháu là Kiểm Diệc, cháu chào chú."
Ba Nghê bỗng nhiên có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn mẹ Nghê một cái, lẩm bẩm nói: "Chào cháu, hóa ra đó là cháu..."
Mẹ Nghê vui vẻ, mỉm cười dè dặt, nói: "Đừng đứng đấy nữa, đi vào thôi."
Hôm nay Nghê Tử mặc váy và đi giày cao gót, Kiểm Diệc dắt cô đi một lúc, Nghê Tử sợ ba nhìn thấy, rút tay về đồng thời đẩy eo anh để anh đi lên phía trước, Kiểm Diệc không còn cách nào khác đành đi trước dẫn đường.

Vừa đến cửa phòng bao, mẹ Kiểm đã vội vàng kéo Kiểm Từ đứng dậy chào hỏi, trên mặt cả hai đều tràn đầy tươi cười, kiến ba Nghê cho có chút hổ thẹn, gia đình này thật là nhiệt tình.

Ba vị gia trưởng nói chuyện phiếm với nhau một hồi rồi mới ngồi vào chỗ, ba Nghê xấu hổ quá nên để mặt mày không vui, nên khi nói chuyện phiếm cũng tích cực hơn, còn sẵn sàng chủ động bắt chuyện với Kiểm Diệc.

Vốn dĩ hai bên đến đây, chính là cho nhau hiểu biết một chút, không nghĩ tới cả hai đều cảm thấy rất ưng ý, tính tình cũng hợp nhau, nói chuyện hăng say vào sâu chủ đề lúc nào không hay.

Nói đến cả ngày cưới.

Điều này rất đúng với tâm tư của Kiểm Diệc, tốt nhất là đem ấn định ngày cưới càng sớm càng tốt.

Nghê Tử luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng tạm thời nghĩ không ra.

Kiểm Từ ở bên cạnh thò qua tới hỏi: "Chị ơi, anh trai em đã cầu hôn chị như thế nào vậy?"
Nghê Tử cuối cùng cũng nhớ ra, anh vẫn chưa cầu hôn!!
Cô quay đầu nhìn sang, Kiểm Diệc đang cầm tách trà chuẩn bị uống, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt thắm thiết của cô, anh nhìn qua, một cái liếc mắt kia dường như có nghìn lời nói, vạn câu thề...!
Anh đưa trà qua "Muốn uống?"
Nghê Tử: "...!"

Mẹ Nghê và mẹ Kiểm thuộc phái hành động, quyết định chọn ngày lành tháng tốt, ấn định ngày cưới, ba Nghê dường như cũng không có ý kiến gì, thậm chí phông chữ dùng dán trong đám cưới cũng được chăm chút cẩn thận.

Nghê Tử biết ba mẹ cô sẽ rất hài lòng với Kiểm Diệc, nhưng thật không ngờ họ thể hài lòng đến mức gấp không thể đợi như vậy, thiếu điều đêm nay muốn đưa bọn họ trực tiếp vào động phòng đến nơi...!
Chầu cơm này ăn rất lâu, vì có quá nhiều thứ để nói.

Sau khi trở về nhà, mẹ Nghê vẫn còn khen: "Đứa nhỏ Kiểm Diệc này rất được, con nhìn thằng bé nói chuyện đi, tươi cười nhàn nhạt, tâm bình khí hòa, không quá nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm" Bà nói một lúc lâu mà vẫn không nhận được phản hồi, vì thế vỗ vỗ vai người bên cạnh "Con nói có phải không?"
Ba Nghê dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu.

Vừa rồi ở trên bàn ăn, ông như bị rót canh mê hồn đi theo ồn ào, sau khi trở về bình tĩnh lại, cảm thấy xúc động, ông nói: "Sao đang nói chuyện lại nói đến chuyện cười xin vậy?"
Mẹ Nghê nói: "Sớm ấn định không tốt sao? Bọn họ công việc bận rộn như vậy, sau này sẽ càng bận rộn hơn."
Kiểm Diệc và Nghê Tử mùng 3 sẽ đi, cho nên hôm nay cũng không ra ngoài gặp mặt nhau, ở nhà với ba mẹ, hai người có gọi điện thoại vài lần.

Nghê Tử nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cầm lấy 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 lên xem, quyển sách 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 này là Văn Vọng đưa cho cô, cô vẫn luôn đặt nó ở trong nhà không mang đi đâu, sợ làm hỏng hoặc làm mất nó.

Lúc cô học đại học, Phó Thanh Thần đã đưa Văn Vọng xuất ngoại cùng, sau đó còn đón ba Văn mẹ Văn qua, mấy năm nay thỉnh thoảng cô sẽ gọi điện cho Văn Vọng, Văn Vọng cũng sẽ viết thư hoặc gửi bưu thiếp lại.

Tình trạng cơ thể của Văn Vọng cô không rõ lắm, nhưng hẳn là cũng không tệ lắm.

Ngày hôm sau là chuyến bay sáng sớm, ba mẹ đưa cô đến sân bay, Kiểm Diệc cũng vậy, trong nhà một lớn một nhỏ bao gồm cả Hà Mục Dương đến tiễn anh, Hà Mục Dương nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, không phải đi vội.

Hai nữ phụ huynh ôm nhau rơi lệ đầy mặt, cảnh tượng đặc biệt...Làm người rơi lệ, để lại ba Nghê và Hà Mục Dương đứng trong một thái độ đặc biệt xấu hổ, muốn an ủi cũng không có chỗ xen mồm vào, lần này Kiểm Từ không rơi nước mắt, chính ôm mặt khóc chít chít, cảm thấy rất đúng chỗ.

Năm người, đột nhiên lại chia thành ba loại hình thức đưa tiễn người lên máy bay.

Trên máy bay, Nghê Tử hỏi anh "Anh định khi nào thì cầu hôn em?"
Kiểm Diệc kéo tay cô qua rồi nắm lấy, nói: "Phương thức có thể sẽ rất tả thực, em có gả không?"
"Anh biết em là người thế nào mà, em không quan tâm đến hình thức, đều là người văn minh, quan trọng nhất là thái độ." Cô nói lời này rất là thống khoái.

"Được rồi" Kiểm Diệc lấy nhẫn ra, trực tiếp đeo vào, sau đó nắm chặt tay cô không buông.

"...!"
Nghê Tử muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh giữ chặt, tựa như khóa chặt lại "Anh buông ra."
Kiểm Diệc nói: "Không thể cởi ra."
"Em xin anh, buông ra đi" Nghê Tử bóp hai hàng lông mày xinh đẹp lại, nhìn anh nói: "Em muốn xem nó bao nhiêu cara..."
Kiểm Diệc: "...!"
...!
*Tác giả có lời muốn nói: Tiến độ trước mắt là: Kết thúc hai chương (có thể) + phiên ngoại Nghê Tử + phiên ngoại tiểu Từ..

Bình Luận (0)
Comment