Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 63


Sau 3 ngày kỳ nghỉ lễ Quốc khánh trở lại, bệnh viện bắt đầu bận rộn, hai người ở cùng một khoa cùng một bệnh viện, cả ngày cũng không nhìn thấy mặt nhau, buổi trưa ăn cơm cũng là kẻ trước người sau, mãi cho đến khi trời tối mới thấy được nhau.

Hôm nay Nghê Tử không gặp Kiểm Diệc, nhưng lại gặp bác sĩ Khâu người đã khoan đầu bệnh nhân trong cuộc phẫu thuật lần trước hai lần, một lần trong phòng phẫu thuật, một lần khi đang ăn cơm trong nhà ăn.

Bác sĩ Khâu bưng khay đồ ăn đi tới, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu càu nhàu: "Cái người họ Cố mới tới khoa ngoại lồng ngực sao lại như thế?"
Cái người họ Cố mới tới khoa ngoại lồng ngực?
Không phải là Cố Vân Lan đấy chứ?
Nghê Tử hỏi: "Bác Cố sĩ làm sao vậy?"
Bác sĩ Khâu bác sĩ tức giận bất bình "Cậu ta dựa vào cái gì mà nói chuyện phiếm với nhiều y tá nữ như vậy? Suốt ngày không làm chính sự chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt! Sớm muộn gì không khí bệnh viện chúng ta cũng sẽ bị cậu ta bóp méo!"
Bác sĩ Đồng nhìn sang, nói: "Thứ nhất, anh ta lớn lên đẹp trai, thứ hai mặc dù thích nói chuyện phiếm với các cô gái nhưng không hề trì hoãn những việc quan trọng, thứ ba, không khí bệnh viện chúng ta đã bị anh bóp méo, có thêm một người như anh ta, nói không chừng có thể tiêu cực làm cho tích cực đấy."
Bác sĩ Đồng nói xong, cười ha hả mà vỗ tay với Nghê Tử một cái.

Không phải là không ai trong bệnh viện cũng biết thân phận của Cố Vân Lan, nhưng cũng không đến nỗi mọi người đều biết một cách công khai, đêm đó bác sĩ Khâu không đến dự tiệc sinh nhật của chủ nhiệm Lý, cho nên không biết nhân vật Cố Vân Lan này.

Bác sĩ Khâu đứng đắn nói: "Tôi bóp méo bầu không khí của bệnh viện khi nào? Tôi cẩn trọng, giữ vững cương vị!"
"Ngày thường nói chuyện không có bài bản, cũng không thể hiện ra được sự điềm tĩnh ổn trọng mà một người bác sĩ cần phải có" Bác sĩ Đồng trầm ngâm "Về điểm này, bác sĩ Kiểm đặc biệt phù hợp, bệnh nhân vừa nhìn thấy anh ta, giống như uống một viên thuốc an thần vậy."
"Cũng không có xuất sắc như vậy..." Nghê Tử cười đến mức xấu hổ.

"Hừm" Bác sĩ Đồng đụng cô một chút "Chị khen bác sĩ Kiểm, em khiêm tốn cái gì?"
"...!" Nghê Tử cắn đũa, ngậm miệng không nói.

Đầu óc bác sĩ Khâu thiếu nếp nhăn, không hiểu hai người ngượng ngùng xoắn xít này đang làm gì "Cái này của tôi gọi là hài hước, hơn nữa, tôi cũng lớn lên đẹp trai, nhưng tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Bác sĩ Đồng quả thực thấy đài phá đám "Đúng là anh lớn lên không xấu, nhưng cũng không đẹp trai như bác sĩ Cố kia."
Bác sĩ Khâu khịt mũi coi thường "Tôi là người kiên định, không làm những thứ hoa hoa biên biên kia."
Bác sĩ Đồng gật đầu nói: "Đúng vậy, anh chuyên tâm vào việc khoan đầu của anh đi, anh ta ở khoa ngoại lồng ngực, một thần nội như anh cũng đừng nhọc lòng về anh ta làm gì, đây là bệnh viện nhà anh ta, không khí bệnh viện anh ta còn để ý hơn anh."
Bác sĩ Khâu ngẩn người "Chờ đã! Có ý gì? Bệnh viện nhà anh ta là sao?"

Nghê Tử đành phải nhắc nhở nói: "Bác sĩ Cố là thái tử, là vua chờ kế vị, rất có thể trong tương lai anh ta sẽ là người phụ trách tình hình chung của bệnh viện chúng ta."
Bác sĩ Khâu cuối cùng cũng hiểu ra "Con trai viện trưởng? Cái gì vậy? Bệnh viện của chúng ta còn có hệ thống cha truyền con nối nữa sao?"
"Không biết có cha truyền con nối không, nhưng chủ nhiệm Lý nói năng lực của bác sĩ Cố không thua kém viện trưởng của chúng ta" Nghê Tử nói xong còn bổ sung một câu: "Tôi đang nói khi viện trưởng còn trẻ."
"Tại sao tôi không nhìn ra?" Bác sĩ Khâu ngơ ngác nói.

"Anh một lòng một dạ nghĩ đến việc khoan đầu, có thể nhìn ra được cái gì?" Nghê Tử cười trêu ghẹo.

Đột nhiên bên cạnh có một người đi tới "Bác sĩ Nghê?"
Nghê Tử quay đầu nhìn sang, không ngờ tới ở chỗ này lại gặp được đối phương, vì thế liền đứng dậy cười nói: "Cô Cố."
Nụ cười trên mặt của Cố Vân Vi cũng giống như tên của cô ấy vậy, mây nhẹ trời thưa, nhưng nói chuyện lại trực tiếp đi thẳng vào chủ đề "Tôi đến đây tìm bác sĩ Kiểm, nhưng xem ra anh ấy không ở đây, anh ấy không ăn cơm sao?"
Nghê Tử đại khái có thể đoán được ý đồ cô ấy đến đây "Bác sĩ Kiểm hẳn là đang phẫu thuật, hai ngày nay khá bận rộn."
"Ồ" Cố Vân Vi hỏi: "Vậy anh ấy đang ở phòng phấu thuật nào?"
"Cái này tôi không biết, hay là hỏi y tá trưởng một chút, chị ấy biết." Nghê Tử nhìn thời gian nói.

"Vậy cô có thể hỏi giúp tôi được không?" Có thể là thói quen được hình thành từ khi còn nhỏ, cách nói chuyện của Cố Vân Vi rất trực tiếp, đến cả việc nhờ người giúp đỡ cũng không nói uyển chuyển được.

"Xin lỗi, hiện tại tôi phải nhanh chóng đến nơi phẫu thuật" Nghê Tử lại nhìn thời gian "Chỉ còn năm phút nữa."
Cố Vân Vi tương đối cố chấp "Hay là cô gọi điện thoại hỏi một chút? Gọi điện thoại rất nhanh, không tốn nhiều thời gian của cô đâu."
Bác sĩ Khâu bỗng nhiên nói: "Vị tiểu thư này, đầu cô có ổn không? Cô có muốn đăng ký chụp CT không?"
Nghê Tử: "...!"
Lời này của bác sĩ Khâu cũng rất là vô tâm, Kiểm Diệc ở khoa giải phẫu thần kinh, chủ yếu điều trị các bệnh về não bộ, tủy sống và hệ thần kinh khác, cho nên những lời này của anh ta, dường như không có gì không ổn cả.

Nhưng Cố Vân Vi lại không nghĩ như vậy, nghe xong lời này trong lòng khó thở, mặt chuyển sang màu đen "Anh là người, chưa được học cách nói chuyện như thế nào sao? Anh là bác sĩ, chưa được học cách hỏi khám như thế nào sao?"
Bác sĩ Khâu tính tình cũng lớn, giọng than thở: "Tôi giao tiếp với bệnh nhân như vậy đấy! Năm đó tôi ở khoa ngoại trú, những bệnh nhân của tôi không có ý kiến ​​gì về cách hỏi khám này của tôi!"
Cố Vân Vi lạnh lùng cười "Vậy hiện tại bệnh viện không cho anh đến khoa ngoại trú nữa đúng không?"
Bác sĩ Khâu vừa mở miệng, phát hiện bị người nói trúng, vì thế đặc biệt kiêu ngạo "Hừ" một tiếng "Không thể nói lý."

Bác sĩ Đồng thấy thời gian đã gần hết, thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, đứng lên nói: "Đừng ồn ào nữa, hay là để bác sĩ Khâu đưa cô Cố đến gặp y tá trưởng của chúng ta đi."
Bác sĩ Khâu giận dữ nói: "Tôi không đi!!"
Nghê Tử cũng không có thời gian xem bọn họ đấu võ mồm, chạy đến bên cạnh bác sĩ Khâu nhỏ giọng nói: "Vị này chính là công chúa, hầu hạ cho tốt." Nói xong vội vàng kéo bác sĩ Đồng chạy đi.

Bác sĩ Khâu trừng mắt hai mắt vẻ mặt không dám tin "Cái gì?"
...!
Cả một buổi chiều Nghê Tử gần như ở trong phòng phẫu thuật, không có thời gian để để thở, một ngày cũng ngồi một lúc vào buổi trưa ăn cơm, ngoài ra toàn bộ thời gian đều là đứng.

Trước đây khi vừa mới bắt đầu, cô mới đứng nửa ngày liền chịu không nổi, kiên trì như vậy gần một tuần thì thành quen, hiện tại hợp với đứng bốn năm tiếng hai chân cũng không cảm thấy mỏi chân.

Từ phòng phẫu thuật đi ra đã gần chín giờ tối.

Sau khi ghi lời dặn của bác sĩ xong, chủ nhiệm Trần nói cho cô một số những việc cần chú ý, đang nói, Nghê Tử nhìn thấy Kiểm Diệc từ phía trước đi tới, có vẻ như anh đang trực tiếp đi đến chỗ cô.

Kiểm Diệc quả nhiên đứng yên ở trước mặt cô, trên người anh vẫn còn đang mặc áo phẫu thuật.

Chủ nhiệm Trần ngẩng đầu nhìn anh "Hừm, bác sĩ Kiểm cũng vừa làm xong việc sao?"
Kiểm Diệc cười cười, hỏi: "Ăn cơm không?"
Nghê Tử: "...!"
Chủ nhiệm Trần không nghĩ nhiều, nói: "Không được, ở nhà làm đồ ăn chờ tôi về ăn rồi."
Kiểm Diệc không nói gì, chỉ gật đầu.

Chủ nhiệm Trần sốt ruột về nhà, sau khi nói những điều cần lưu ý liền rời đi.

Nghê Tử nói: "Em còn một ít việc phải làm, làm xong sẽ đi ăn."

Kiểm Diệc giúp cô gỡ khẩu trang xuống "Em muốn ăn gì?"
Nghê Tử vừa đi vừa nghĩ, sau đó nói: "Cơm chiên."
Kiểm Diệc nhíu mày "Lại ăn cơm chiên?"
"Có hương vị thanh xuân." Nghê Tử nói xong liền bật cười "Anh còn có nhớ lần đầu tiên em ăn anh cơm chiên là khi nào không?"
"Kỳ nghỉ hè năm hai cấp ba, ngày đó em đến ôn bài, còn ngủ một giấc ở trên giường tiểu Từ" Kiểm Diệc nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện "Anh nhớ rõ ngày đó còn chụp một tấm ảnh em đang ngủ."
"...!"
Anh cố tình dừng lại một chút, phát âm rõ ràng, chậm rãi nói: "Độ phân giải cao, không có mật khẩu, ở trong ổ cứng máy tính anh."
Nghê Tử trầm mặc hồi lâu, tích đủ tức giận, nói: "Biến! Thái!"
...!Âm thanh xuyên qua khắp mọi hành lang trong bệnh viện.

Y tá trưởng nhạy bén trong chuyện bát quái đã kịp thời bắt được tiếng vang, nắm lấy cánh tay của cô y tá nói: "Bệnh viện chúng ta có biến thái!!"
Cô y tá: "...!"
...!
Về đến nhà đã 10 giờ.

Nghê Tử đi tắm trước, Kiểm Diệc đang làm cơm chiên cho cô, nhân tiện cô gội đầu rồi lau khô, sau đó vào bếp xem thử, thấy anh vẫn còn bận, vì vậy đã lẻn vào phòng làm việc mở máy tính của anh.

Sau khi bật máy tính lên, cô đã có mục tiêu rõ ràng, chọn thẳng vào ổ cứng, di chuột đến từng thư mục, đi dạo một vòng ở bên trong, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một số tài liệu y học, hiếm khi bắt gặp một vài tấm ảnh bình thường, đều là những bức ảnh sinh hoạt hằng ngày, có cô, có mẹ Kiểm còn có tiểu từ, riêng của anh thì rất ít, chỉ có một hai tấm ảnh mà thôi.

Không có anh nói, độ phân giải cao, không có mật khẩu, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đang say ngủ của cô...!
Nghê Tử không tìm được thứ mình muốn tìm, vì thế tùy tiện đi dạo, bên trong có một thư mục, chứa một số phim tài liệu y khoa, cô xem từng cái tên một, con chuột từ từ kéo xuống, đột nhiên nhìn thấy một tệp video được đặt tên bằng dấu chấm lửng ở dưới cùng.

Cô bỗng nhiên suy nghĩ có chút bậy bạ...!
Con trai không phải lúc nào cũng xem loại video này sao?
Từ phương diện biểu hiện nào đó của anh mà đánh giá, bác sĩ Kiểm không phải là không có khả năng dính khói lửa phàm tục, thao tác còn rất...!Thuần thục, hơn nữa trước đó anh cũng có nói, khi anh ở Mỹ không động vào sắc giới.

Nghê Tử muốn click vào mở ra xem, trong lòng có chút hồi hộp, cảm giác thấp thỏm không yên rất rõ ràng, cô xoa tay hằm hè, tay đặt trên con chuột, di chuyển, nhấp hai cái.

Một khung thoại hiện lên trên màn hình máy tính: Vui lòng nhập mật khẩu của bạn.


Cư nhiên lại có mật khẩu!!!
Điều này làm cho một số suy nghĩ của cô càng vững chắc hơn.

Nghê Tử đưa hai ngón tay lên miệng giả vờ hút thuốc—— Kiểm Tiểu Diệc, người này dâm loạn thật sự!
Kiểm Diệc lại đây gọi cô ăn cơm, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào máy tính của mình với vẻ mặt trầm tư, nháy mắt hiểu ra, buồn cười nói: "Nhìn trộm quyền riêng tư?"
Nghê Tử đỡ bàn đứng lên, khi đi ngang qua người anh, nhàn nhạt nói: "Em nào có bản lĩnh nhìn trộm quyền riêng tư của anh? Không phải có cái mật khẩu đó sao?"
Kiểm Diệc kéo cô qua rồi đẩy cô vào tường "Muốn bức ảnh kia? Cầu xin anh, anh sẽ đưa nó cho em."
Nghê Tử nghi hoặc một hồi, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Em xin anh." Vô cùng sảng khoái.

Anh cúi mặt cười một tiếng, sờ sờ mặt cô nói: "Ăn cơm."
Nghê Tử vội vàng nắm lấy cánh tay anh "Không phải nói sẽ đưa cho em sao?"
Anh nghĩ nghĩ, theo lý thường nói: "Anh không nói cầu xin bây giờ."
Nghê Tử khí huyết trào dâng, tức giận đến đỏ mặt.

...!
Buổi tối trước khi đi ngủ, Kiểm Diệc đang dựa vào đầu giường đọc tài liệu.

Nghê Tử hỏi anh "Hôm nay cô Cố đến tìm anh có chuyện gì vậy?"
Kiểm Diệc xem quá tập trung, thật lúc sau mới ngẩng mặt lên, nhớ lại những gì cô ấy đã nói, sau đó nói: "Hôm nay bận, anh không có thời gian để gặp cô ấy."
Nghê Tử "Oa" một tiếng, nói: "Mặt mũi lớn như vậy sao."
"Mọi việc phải biết nặng nhẹ nhanh chậm" Kiểm Diệc cười một cái, sử dụng câu cửa miệng của cô "Đều là người văn minh, phải biết chừng mực."
"Ồ." Nghê Tử đáp.

Thật ra Kiểm Diệc và Cố Vân Vi gặp nhau tổng cộng hai lần, còn chưa quen thân, chứ đừng nói đến tình bạn, mặc kệ người kia có ý tứ gì với anh, anh thái độ rõ ràng là được.

Nghê Tử hiểu tính tình của nah, cho nên cũng không hỏi nhiều.

...!
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm Diệc không cần xem những cái đó, thao tác cũng rất 666 ( lợi hại)..

Bình Luận (0)
Comment