Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 47

Chương 47: Hàng xóm

*

Lâm Ngọc Bảo còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị ai đó từ phía sau vỗ mạnh vào vai. Cô giật mình quay lại, hóa ra là Triệu Hiểu Bình.

Ngọc Bảo nói: “Chị làm gì mà dọa em giật cả mình.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Không làm chuyện mờ ám thì sợ gì ma gõ cửa hả em.”

Ngọc Bảo đáp: “Em trong sạch, có gì mà mờ ám đâu.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị thấy hết rồi, tiếc là không mang theo máy ảnh.”

Ngọc Bảo không nói gì, quay người bước về phía đầu ngõ, lấy mu bàn tay lau môi.

Triệu Hiểu Bình cười bảo: “Bạn trai đúng không, cao to đẹp trai, lại còn mãnh liệt nữa chứ.”

Ngọc Bảo bật cười, Triệu Hiểu Bình nói tiếp: “Vui lắm à?”

Ngọc Bảo thu nụ cười lại: “Không vui, không phải bạn trai.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Không phải bạn trai mà còn hôn môi? Đã cởi mở đến mức đó rồi.”

Ngọc Bảo nói: “Là đối tượng có thể kết hôn.”

Triệu Hiểu Bình ngơ ngác: “Ý gì thế, chị rối rồi đó.”

Ngọc Bảo đáp: “Khó mà hồ đồ.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy?”

Ngọc Bảo nói: “Là anh Phan, lần trước đi xem mắt đó.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Chị có ấn tượng, em đâu có ưng mà, anh Phan này hình như sắp mất việc rồi.”

Ngọc Bảo đáp: “Ừ, nghĩ đến là nhức đầu.”

Chị A Quế xách bình nước nóng từ lò bếp bước ra. Triệu Hiểu Bình nói: “Dạo này trời nóng, chị ấy hay đến tiệm mua nước mơ chua, trò chuyện vài câu, từ lạ thành quen, thấy cũng tốt.”

Ngọc Bảo không đáp. Triệu Hiểu Bình vẫy tay chào, chị A Quế dừng bước, cười nói: “Đi học đêm về à?”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Tối nay không có lớp. Chị vừa tan ca, em Ngọc Bảo vừa hẹn hò xong.”

Ngọc Bảo nói: “Chị đừng nói bậy.”

Chị A Quế bảo: “Chuyện của Ngọc Bảo, chị có nghe rồi, Vương Song Phi không phải người tốt đâu.”

Ngọc Bảo cười nhẹ, không đáp.

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Nhà chị có máy hát điện đúng không?”

Chị A Quế đáp: “Có, hàng Mỹ.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Lúc rảnh, cho chị mượn học nhảy được không?”

Chị A Quế bảo: “Không vấn đề gì, giờ cũng được.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Giờ luôn à?”

Chị A Quế nói: “Ừ, Ngọc Bảo đi cùng nhé.”

Nhà chị A Quế là biệt thự hoa viên từng thuộc về tư sản, giờ chia cho bảy mươi hai hộ thuê. Chị A Quế ở một phòng tầng bốn, rộng chừng ba mươi mét vuông, dùng rèm hạt bảy màu chia thành hai gian: trong để ngủ, ngoài tiếp khách. Chồng chị là thủy thủ, mang về không ít đồ Tây, trộn lẫn với đồ nội thất kiểu Trung, nổi bật nhất là tượng sứ Quan Âm đứng cạnh tượng đồng Chúa Giêsu. Tranh sơn thủy xanh lục của Triệu Bá Câu treo cùng bức hướng dương của Van Gogh, một kiểu hòa trộn Đông Tây kỳ lạ.

Chị A Quế bật quạt điện, mang radio và máy hát điện đặt lên bàn, mở hộp gỗ vuông, bên trong có hơn chục đĩa than. Chị A Quế cười bảo: “Chị có món tốt ngoài chợ không tìm được đâu.”

Chị rút một đĩa, Triệu Hiểu Bình nhận lấy, reo lên: “Trời ơi, Đặng Lệ Quân! Bài chị thích nhất đó!”

Ngọc Bảo nói: “Chị nhỏ tiếng chút.”

Chị A Quế bảo: “Còn bất ngờ nữa.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Gì thế ạ?”

Chị A Quế nói: “Xem bài thứ năm là gì.”

Triệu Hiểu Bình đếm, hạ giọng: “Trời ơi, Hà Nhật Quân Tái Lai, bài phản động thế này mà chị cũng có.”

Ngọc Bảo nói: “Nhà cổ cách âm kém lắm, nhỡ ai tố giác là phải ngồi tù đó.”

Chị A Quế bảo: “Không sao đâu, hàng xóm bên cạnh, chồng đi ca đêm, vợ đưa con về nhà mẹ, chẳng ai nghe thấy gì.”

Dù chị A Quế nói vậy, Ngọc Bảo vẫn đi đóng chặt cửa sổ, kéo rèm lại. Chị A Quế mở radio, chỉnh đúng tần số, đặt đĩa than vào máy, hạ kim, đĩa quay tròn, giọng Đặng Lệ Quân ngọt ngào, trong trẻo cất lên:

Cô gái mười tám một đóa hoa, một đóa hoa / Lông mày cong cong mắt to tròn, mắt to tròn / Môi đỏ hồng, răng trắng ngần, răng trắng ngần / Mặt hồng phấn, mặt hồng phấn tựa ráng chiều / Mọi chàng trai đều mơ nàng, đều mơ nàng / Chàng nghèo khó, nàng chẳng yêu, nàng chẳng yêu / Ông lão giàu, ông lão giàu nàng chẳng lấy.

Chị A Quế nói: “Giai điệu này hợp nhảy rumba lắm.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Rumba học khó lắm đúng không ạ?”

Chị A Quế đáp: “Đơn giản lắm, để chị dạy cho.”

Triệu Hiểu Bình hào hứng, lập tức đứng dậy: “Được!”

Chị A Quế làm mẫu: “Rumba nhịp bốn bốn. Bước cơ bản là nhanh, nhanh, chậm. Trọng âm ở nhịp đầu và cuối.”

Ngọc Bảo nhìn chị A Quế, thấy chị mặc váy lụa hồng nhạt viền chỉ bạc, để lộ bắp chân thon, cởi giày, chuyển động theo nhạc: hai bước nhanh ngang, tiếp bước chậm, trọng tâm dồn qua chân trái phải, hông tròn lắc lư, eo uyển chuyển, tay khẽ đung đưa. Hiểu Bình học rất chăm chú. Chị A Quế nói: “Ngọc Bảo cũng học nhảy đi, giờ ở Thượng Hải, mốt nhất là nhảy múa. Chậm ba, rumba dễ học nhất, còn có samba, cha-cha với tango nữa.”

Ngọc Bảo không cưỡng nổi cám dỗ, cũng tham gia nhảy. Triệu Hiểu Bình thở hổn hển hỏi: “Chị biết nhảy hết à?”

Chị A Quế cười đáp: “Hồi xưa, chị từng nhảy trong đoàn kịch.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rồi sao nữa?”

Chị A Quế nói: “Sau đó không nhảy nữa.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Sao thế?”

Chị A Quế bảo: “Bị đoàn kịch đuổi.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Vì sao?”

Chị A Quế cười: “Vì nhảy điệu trung tự, lúc diễn báo cáo, chị ngã một cú.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Không nên sai sót chứ.”

Chị A Quế không đáp, nét mặt thoáng chốc nặng nề.

Đặng Lệ Quân cất giọng hát Hoa dại ven đường chớ hái, cửa sổ đóng chặt, quạt điện vù vù, vẫn không ngăn được cái nóng ngột ngạt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt ba người. Chị A Quế cởi áo ngoài, chỉ còn mặc áo lót ren hồng phấn. Triệu Hiểu Bình nói: “Trong tiệm bách hóa, chưa thấy kiểu này bao giờ.”

Chị A Quế bảo: “Hàng Pháp. Nóng chết, cởi ra cho mát.”

Triệu Hiểu Bình cũng cởi, chỉ mặc áo ba lỗ trắng. Ngọc Bảo cũng tương tự. Chị A Quế nhìn, cười khúc khích. Triệu Hiểu Bình và Ngọc Bảo cũng cười, cười thì cười, nhưng vẫn nhảy. Khi đã nhảy thỏa thích, chị A Quế nhấc kim hát, nhạc dừng lại, ba người ngã vật ra sofa, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Chị A Quế mang nước cam ra, mỗi người một chai, uống một hơi nửa chai.

Ngọc Bảo mở cửa sổ, trời sắp mưa to, gió lúc mạnh lúc yếu thổi vào phòng, thật sảng khoái. Nghỉ một lát, Ngọc Bảo nói: “Phải về rồi.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Ừ, không đi bây giờ, lát nữa ướt như chuột lột.”

Chị A Quế nói: “Đợi chút.”

Chị vào phòng trong, quay ra với bốn năm chiếc áo lót ren còn mới. Chị A Quế bảo: “Chị có nhiều quá, Hiểu Bình, Ngọc Bảo, thích cái nào cứ lấy.”

Triệu Hiểu Bình có số đo tương tự chị A Quế, chọn một chiếc màu xanh hồ thêu hoa, thích mê. Ngọc Bảo không lấy, vì kích cỡ chênh lệch nhiều. Chị A Quế cười: “Bình thường nhìn không ra đâu. Đàn ông có phúc rồi.”

Khuôn mặt Phan Dật Niên lướt qua đầu Ngọc Bảo, đôi môi đột nhiên nóng bừng, cô lấy mu bàn tay lau.

Triệu Hiểu Bình nói: “Bà Đỗ từng là cung nữ, thêu may giỏi lắm, may áo lót chắc không khó đâu.”

Ngọc Bảo bảo: “Chắc không thành vấn đề.”

Chị A Quế mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tạp chí thời trang, cười nói: “Mỗi lần anh ấy đi tàu qua Nhật, chị đều bảo mua mấy cuốn tạp chí mang về, rồi tìm thợ may làm y mẫu. Rẻ mà đẹp.”

Ngọc Bảo lật một cuốn, đủ kiểu dáng, hoa cả mắt, như mở ra một thế giới mới.

Phan Dật Niên về nhà, tắm rửa, thay bộ đồ mới, rồi ra phòng khách. Mẹ Phan ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ngủ gật vừa xem TV. Phan Dật Niên ngồi xuống, TV đang chiếu Đội cảm tử Garrison. Mẹ Phan tỉnh hẳn, cười hỏi: “Có chuyện gì à?”

Phan Dật Niên đáp: “Vâng.”

Mẹ Phan bảo: “Nói đi, đừng để mẹ đoán.”

Phan Dật Niên nói: “Mẹ chuẩn bị đi, chọn ngày nào đó, chúng ta cùng đến ngõ Đồng Phúc.”

Mẹ Phan hỏi: “Đến ngõ Đồng Phúc làm gì?”

Phan Dật Niên đáp: “Đến nhà họ Lâm cầu hôn.”

Mẹ Phan sững sờ, phản ứng lại: “Ý là sao?”

Phan Dật Niên nói: “Con định cưới Lâm Ngọc Bảo. Giờ là tháng bảy, tốt nhất tháng mười làm đám cưới.”

Mẹ Phan bảo: “Nhanh quá đấy.”

Phan Dật Niên nói: “Đủ rồi.”

Mẹ Phan nói: “Đừng bốc đồng. Kết hôn là chuyện lớn cả đời, phải suy nghĩ kỹ.”

Phan Dật Niên đáp: “Mẹ hiểu con mà, một khi con quyết định, chắc chắn đã cân nhắc kỹ lưỡng.”

Mẹ Phan nghĩ cũng đúng, gật đầu cười: “Vậy được, để mẹ xem lịch, chọn ngày tốt cầu hôn.”

Bà đứng dậy vào phòng, gặp Dật Văn. Dật Văn hỏi: “Mẹ cười gì thế, có chuyện vui à?”

Mẹ Phan cười đáp: “Anh cả của con cuối cùng cũng chịu cưới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment