Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 53

Chương 53: Đồng hành

*

Chủ nhật, Lâm Ngọc Bảo mặc một chiếc váy vải bông mịn, nền màu son phấn điểm hoa trắng, tóc buộc cao, đứng trước gương soi một lúc rồi xách túi tay, bước xuống gác xép.

Tiết Kim Hoa đi chùa Long Hoa thắp hương, Hoàng Thắng Lợi lái xe đi làm, Ngọc Phượng làm ca sáng. Tiểu Đào nói: “Con muốn đi chơi với dì.”

Ngọc Bảo đáp: “Được thôi, nhưng phải ngoan, không được chạy lung tung.”

Tiểu Đào lập tức gật đầu.

Hai dì cháu nắm tay nhau bước ra khỏi ngõ. Phan Dật Niên đang đứng dưới bóng cây ngô đồng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải xuống một bên vai anh.

Tiểu Đào chạy tới gọi: “Dượng, dượng.”

Phan Dật Niên hơi ngẩn người, rồi mỉm cười.

Ngọc Bảo nói: “Tiểu Đào ở nhà một mình, em không yên tâm. Anh Phan không thấy phiền chứ?”

Phan Dật Niên đáp: “Không sao.”

Ánh mắt anh dừng trên người Ngọc Bảo hai lượt, cô biết nhưng làm như không để ý.

Tiểu Đào hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Ngọc Bảo nói: “Đi đường Nam Kinh, tới Bách hóa số Một.”

Phan Dật Niên vẫy một chiếc taxi.

Tiểu Đào nói: “Dượng, đi xe buýt rẻ hơn.”

Ngọc Bảo mím môi cười, Phan Dật Niên đáp: “Xa xỉ một lần cũng được.”

Tiểu Đào reo lên: “Ôi, cảm ơn dượng. Trời nóng thế này, ai mà muốn chen chúc xe buýt, đi taxi là sướng nhất.”

Phan Dật Niên ngồi ghế phụ, Ngọc Bảo và Tiểu Đào ngồi ghế sau.

Xe chạy về phía đường Nam Kinh. Phan Dật Niên đưa một nắm kẹo sang, Ngọc Bảo đón lấy, khoảng năm sáu viên.

Tiểu Đào bóc vỏ, ngậm vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Dượng ơi, kẹo này ngon quá, mua ở cửa hàng thực phẩm à dượng?”

Phan Dật Niên đáp: “Một người bạn từ Hồng Kông mang về. Kẹo hạnh nhân Lạc Gia, tặng dượng một hộp, nhưng đồng nghiệp chia gần hết rồi. Con thích thì lần sau dượng nhờ mang thêm vài hộp.”

Tiểu Đào nói: “Con thích lắm!”

Phan Dật Niên hỏi: “Còn Ngọc Bảo thì sao?”

Ngọc Bảo chỉ “Ừ” một tiếng.

Phan Dật Niên quay đầu lại hỏi: “Ừ là sao?”

Ngọc Bảo đáp: “Em không hứng thú với kẹo.”

Phan Dật Niên không nói thêm gì.

Xe đến đường Tây Tạng Trung thì kẹt xe. Thấy Bách hóa số 1 không còn xa, cả ba quyết định xuống đi bộ.

Tiểu Đào tung tăng đi trước, Ngọc Bảo và Phan Dật Niên sóng bước phía sau.

Anh hỏi: “Hôm nay muốn mua gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Mua chăn len, vỏ chăn, ruột chăn, vỏ gối, khăn gối.”

Phan Dật Niên nói: “Hay để tôi bảo mẹ chuẩn bị?”

Ngọc Bảo lắc đầu: “Không được, theo phong tục, đồ dùng giường chiếu là của nhà gái chuẩn bị.

Chăn bông ít nhất bốn cái, nhà thường thì sáu cái, nhà khá giả thì tám, mười cái hoặc hơn, tùy lòng.”

Phan Dật Niên gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Ngọc Bảo định chuẩn bị mấy cái?”

Ngọc Bảo đáp: “Thời gian gấp, em định sáu cái. Nếu anh thấy ít, em có thể thêm hai cái.”

Phan Dật Niên nói: “Sáu cái là đủ. Tôi hay nóng, mùa đông cũng ít đắp chăn bông.”

Ngọc Bảo cố ý nói: “Em sợ lạnh, quấn chăn ngủ đến sáng mà trong chăn vẫn lạnh như băng.”

Phan Dật Niên nghiêm giọng: “Sau này sẽ không như thế nữa.”
Ngọc Bảo hơi sững người, cô bỗng hiểu ý, sau đó cúi đầu bước đi, nắm tay Tiểu Đào.

Phan Dật Niên khẽ cong môi, bước theo sau.

Bách hóa số 1 lúc nào cũng đông khách. Các quầy hàng chật kín người, trên bàn bày đủ loại vải sặc sỡ, cuộn lớn cuộn nhỏ. Bên cạnh nhân viên bán hàng là thước dây, thước cứng, kéo và phấn vẽ sẵn sàng.

Ngọc Bảo vốn thích đi dạo phố, dù không mua cũng thích ngắm nghía.

Một khách hàng vừa rời quầy, Tiểu Đào lập tức chen vào trước, Ngọc Bảo theo sát, Phan Dật Niên đi sau cùng.

Trước quầy bày la liệt các loại vải đỏ, cam, hồng, lục, lam, tím, dệt hoa văn phượng xuyên mẫu đơn, uyên ương đùa nước, chim khách leo cành, khổng tước quế hoa, phúc lộc đoàn hoa, trăm trẻ đùa vui. Lâm Ngọc Bảo xem hồi lâu, nhân viên bán hàng hỏi: “Xin hỏi anh chị mua gì thế ạ?”

Ngọc Bảo đáp: “Chăn len, vỏ chăn, ruột chăn, vỏ gối, khăn gối.”

Nhân viên hỏi: “Dùng vào việc gì?”

Ngọc Bảo nói: “Cưới xin.”

Nhân viên lại hỏi: “Chuẩn bị mấy cái chăn ạ?”

Ngọc Bảo đáp: “Sáu cái.”

Người bán hàng giải thích: “Theo giá mà phân loại, vải lanh là rẻ nhất, sa tanh mềm, giá trung bình, còn lụa gấm thì đẹp nhưng đắt nhất. Ngân sách của chị thế nào ạ?”

Ngọc Bảo quay sang hỏi Phan Dật Niên, anh nói: “Lụa gấm.”

Ngọc Bảo cắn răng: “Được, lấy lụa gấm.”

Nhân viên nói: “Mới nhập về mấy cuộn hàng mới đấy ạ, ngoài chợ chỉ mỗi chỗ này có.”

Họ trải từng cuộn lên quầy, xé bỏ lớp giấy bìa bọc ngoài. Ngọc Bảo tỉ mỉ ngắm nghía, mỗi màu sắc, chất liệu, độ bóng đều có vẻ riêng, thật khó chọn. Cô hỏi: “Anh Phan có thích cái nào không?”

Phan Dật Niên đáp: “Hoa văn rối mắt quá.”

Ngọc Bảo gật đầu: “Đúng là thế thật.”

Phan Dật Niên đề nghị: “Hay nghe thử ý kiến nhân viên.”

Ngọc Bảo đồng ý. Nhân viên nói: “Đồ cưới phải lấy may mắn, không thể thiếu uyên ương, mẫu đơn, chim khách, khổng tước, phúc lộc. Màu sắc cũng cần chọn kỹ, đen trắng xám là kiêng kỵ, phải tươi tắn rạng rỡ: đỏ thắm, vàng sâm panh, cam vàng, xanh lục, tím nho, hồng phấn đào, vừa đẹp vừa hợp thời. Ruột chăn thì không cần cầu kỳ, miễn là chạm vào da thấy thoải mái, chọn cotton là được. Vỏ gối, khăn gối nên đồng bộ, chăn len thì đã có sẵn đủ hoa văn.”

Phan Dật Niên nhìn cảnh này, biết chẳng thể rút lui trong chốc lát, bèn nhét ví vào tay Ngọc Bảo, anh ghé tai nói nhỏ: “Tôi ra ngoài đợi.”

Ngọc Bảo gật đầu qua loa. Cuối cùng chọn xong, thanh toán xong tiền và phiếu vải, nhân viên dùng kẹp kẹp lại, treo lên dây thép truyền lên quầy tính tiền ở tầng trên, rồi gửi hóa đơn xuống. Nhân viên lấy hóa đơn đưa cho Ngọc Bảo.

Tiểu Đào mê nhất là cảnh tiền bay qua lại trên không, xem bao lâu cũng không thấy chán. Mãi đến khi Ngọc Bảo giục, cô bé mới ôm chặt vỏ gối và khăn gối, tiếc nuối bước ra ngoài.

Trương Duy Dân nói: “May mà tôi đang ở tòa nhà viễn thông giám sát tiến độ, gần đây, không thì cũng chẳng kịp đến.”

Phan Dật Niên nghe vậy, nhìn về phía cửa ra của Bách hóa, khẽ hất cằm: “Ra rồi.”

Trương Duy Dân nhìn theo, xuýt xoa: “Trời ơi, mỹ nhân!”

Phan Dật Niên nói: “Ngạc nhiên cái gì chứ.”

Trương Duy Dân cười hề hề: “Khổng Tuyết sao so được. Nếu là tôi chọn, tôi cũng chọn cô này.”

Phan Dật Niên buông một câu: “Cạn lời.”

Trương Duy Dân bật cười: “Tổng giám đốc Phan nói tôi, hay là nói chính mình?”

Phan Dật Niên lười đôi co, bước tới đón, Trương Duy Dân theo sau. Đến nơi, Phan Dật Niên giới thiệu: “Lâm Ngọc Bảo, vợ chưa cưới của tôi. Trương Duy Dân, đồng nghiệp của tôi.”

Trương Duy Dân mỉm cười: “Rất hân hạnh.”

Ngọc Bảo mỉm cười gật đầu.

Phan Dật Niên nói: “Đống đồ giường này nhờ Trương Duy Dân chở về ngõ Đồng Phúc trước, chúng ta đi dạo thêm chút.”

Ngọc Bảo hơi ngập ngừng: “Phiền quá.”

Trương Duy Dân xua tay: “Tôi đang lái xe đi làm, tiện đường thôi, không phiền gì cả.”

Tiểu Đào vội chen vào: “Mẹ con sắp tan ca sáng rồi, con phải về nhanh, không thì thế nào cũng bị mắng một trận.”

Trương Duy Dân búng tay tách một cái: “Lên xe!”

Ghế sau chất đầy đồ giường vừa mua, Tiểu Đào ngồi ghế phụ, ngoái đầu nói: “Dượng, dì, tạm biệt.” Rồi cô bé đóng sập cửa xe.

Tiễn xe đi xa, Phan Dật Niên mua hai chai nước cam, đưa cho Ngọc Bảo một chai, anh chần chừ rồi hỏi: “Chụp ảnh cưới, em định mặc gì?”

Ngọc Bảo ngơ ngác: “Gì cơ?”

Phan Dật Niên giải thích: “Dạo này thịnh hai kiểu: kiểu Trung mặc sườn xám, kiểu Tây mặc váy cưới. Em thích kiểu nào?”

Ngọc Bảo đáp: “Em thế nào cũng được.”

Phan Dật Niên nói: “Cả đời chỉ có một lần, nghĩ kỹ đi, đừng để sau này hối tiếc.”

Ngọc Bảo nói: “Váy cưới.”

Phan Dật Niên gật đầu: “Trên đường Nhân Dân, khu chợ Nam có mấy tiệm váy cưới, có thể thuê hoặc mua. Hay là mình đi xem?”

Ngọc Bảo nói: “Được.”

Phan Dật Niên vẫy tay gọi taxi, Ngọc Bảo nói: “Xe buýt Cự Long cũng tiện mà.”

Phan Dật Niên cau mày: “Xe buýt chậm lắm, đi sớm về sớm.”

Ngọc Bảo nghẹn lời, không nói thêm gì.

Tại cửa hàng váy cưới Lệ Lệ, ma nơ canh mặc váy cưới đứng trong tủ kính, các kiểu váy khác treo kín mít trên giá. Ngọc Bảo lật xem từng chiếc một, nhưng chẳng cái nào khiến cô vừa ý. Đang định rời đi, chợt nghe tiếng một đôi nam nữ trò chuyện. Giọng người đàn ông ấy, dù cách tám đời tổ tông cũng không thể lẫn.

Ngọc Bảo ngẩng đầu và thấy Kiều Thu Sinh đang gần ngay trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment