Chương 54: Quen thuộc
*
Kiều Thu Sinh cùng Tuyền Anh đến đường Nhân Dân chọn váy cưới. Bà cô của Tuyền Anh nhất quyết đi theo, lật xem từng tiệm, chê tới chê lui, chuyện gì cũng không vừa lòng.
Cửa hàng váy cưới Lệ Lệ có hai gian mặt tiền, trông khá sang trọng. Trong tủ kính bày bốn ma nơ canh mặt Âu Mỹ, mặc các kiểu váy cưới đủ màu sắc. Tuyền Anh chỉ tay nói: “Váy hồng phấn đẹp, xanh thiên thanh cũng được.”
Bà cô phì cười: “Xì, chẳng có tí thẩm mỹ nào.”
Thu Sinh nói: “Tôi cũng thấy màu hồng đẹp.”
Bà cô nói: “Đồ ngu.”
Thu Sinh đáp: “Tôn trọng là phải từ hai phía. Cô nói rõ xem nào.”
Tuyền Anh khuyên: “Đừng nói nữa.”
Bà cô nói: “Tôi thấy cái cậu Thu Sinh này kỳ lạ thật, tính tình có vấn đề.”
Thu Sinh lạnh mặt: “Miệng mồm sạch sẽ một chút.”
Bà cô cười khẩy: “Miệng tôi thơm lắm. Chỉ có đồ ngu mới phun lời bẩn thỉu.”
Tuyền Anh nói: “Cô, đừng nói Thu Sinh thế, khó nghe quá.”
Bà cô vẫn nhơn nhơn: “Cô có nói gì đâu? Có chỉ mặt gọi tên đâu. Tự nhận lấy thì cô biết làm sao.”
Thu Sinh định phản bác, Tuyền Anh bất đắc dĩ ngăn lại:
“Thôi mà, đi chọn váy cưới, chuyện đáng vui, cãi nhau làm gì? Nể mặt em, nhường nhịn nhau một chút đi.”
Bà cô vẫn chưa thôi: “Cậu ta cứ thích đối đầu với cô, đá đập rùa, cứng chọi cứng, cô chẳng khách sáo đâu.”
Tuyền Anh ghé tai Thu Sinh, khẽ nói: “Thu Sinh, cô em miệng dao găm nhưng lòng đậu hũ. Nghĩ đi, cô ấy bỏ tiền ra giúp mình tổ chức đám cưới, cũng chỉ muốn tốt thôi, chỉ là lời lẽ khó nghe. Dù sao cũng không gặp hàng ngày, nhịn một chút cho qua.”
Thu Sinh nói nhỏ: “Thôi được rồi, anh lười đôi co.”
Vừa quay người, anh ta bất ngờ bắt gặp ánh mắt Lâm Ngọc Bảo, chỉ cách năm sáu bước. Khoảnh khắc ấy tim như khựng lại. Bằng trực giác, anh ta biết Ngọc Bảo đã chứng kiến toàn bộ cảnh cãi vã vừa rồi, cảm giác này còn nhục nhã gấp trăm lần những lời bà cô buông ra.
Thu Sinh không chào hỏi, mặt lạnh tanh, bước sang khu sườn xám bên cạnh, đứng trước tấm gương lớn, trong gương phản chiếu bóng lưng Ngọc Bảo.
Phan Dật Niên bước tới, hỏi: “Có ưng cái nào không?”
Ngọc Bảo lòng rối như tơ, tiện tay cầm một chiếc: “Cái này trông cũng được.”
Phan Dật Niên nói: “Thử mặc xem sao.”
Ngọc Bảo đáp khẽ: “Được.”
Cô gần như chạy trốn vào phòng thử đồ. Phan Dật Niên tìm ghế mây ngồi xuống, xung quanh mấy người chọn váy cưới đang thì thào bàn tán.
Một người lớn tuổi nói: “Cô chết cũng không ưa nổi cái cậu Thu Sinh ấy. Lòng dạ thì hẹp như hạt vừng. Đàn ông gì mà keo kiệt.”
Người trẻ hơn đáp: “Thời còn đi học, Thu Sinh được bao nhiêu cô theo đuổi, mười ngón tay đếm không xuể. Cô còn chê, chứ con mà chia tay, ngày mai là có người tốt hơn ngay.”
Người lớn tuổi bĩu môi: “Cô thật chẳng thấy có gì hay.”
Người trẻ phản bác: “Thu Sinh đẹp trai, phong độ, tốt nghiệp Đại học Phúc Đán, được phân về Cục Công thương, giờ là lãnh đạo nhỏ, có quyền, có địa vị, còn gì không tốt?”
Người lớn tuổi đáp: “Bề ngoài vàng ngọc, bên trong rách nát. Ba mẹ như thế, sao mà tốt nổi? Cô lo cho cuộc sống sau này của Tuyền Anh lắm.”
Người trẻ khó chịu: “Con sắp cưới đến nơi, cô còn tạt gáo nước lạnh lên đầu, là sao chứ? Cô không cưới, cũng muốn con sống cô đơn cả đời à?”
Người lớn tuổi gắt: “Nói thế không sợ trời đánh à? Cô mặc kệ!”
Bà hậm hực ngồi xuống ghế, liếc nhìn Phan Dật Niên bên cạnh, lầm bầm: “Không nghe lời người lớn thì sau này chịu khổ. Tôi là trưởng bối, cái gì mà chưa trải? Tốt bụng khuyên nhủ thì thành ra kẻ xấu.”
Phan Dật Niên chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Lúc này, Ngọc Bảo bước ra trong bộ váy cưới. Phan Dật Niên lặng lẽ ngắm nhìn. Từ xa, Thu Sinh cũng lặng lẽ dõi theo. Tuyền Anh lập tức bị thu hút, ngắm từ trên xuống dưới.
Bà cô buông lời: “Thấy chưa? Hồng phấn, xanh thiên thanh gì chứ, không cái nào bằng váy trắng. Thánh khiết, đẹp đẽ, đầy cảm giác nghi thức.”
Tuyền Anh gật gù: “Kiểu váy này cũng được.”
Ngọc Bảo quay sang hỏi: “Anh Phan, cái này ổn không?”
Phan Dật Niên nói: “Không đẹp.”
Ngọc Bảo không nói gì thêm. Bà cô chen vào: “Đúng là không đẹp thật, nhìn cũ kỹ, mềm nhũn, chắc bị giặt vài lần rồi.”
Bà quay sang nhân viên hỏi: “Bộ váy này cho thuê nhiều lần rồi đúng không?”
Nhân viên gật đầu: “Vâng, vài lần rồi, nhưng rất được ưa chuộng.”
Bà cô gật gù: “Biết ngay mà, mắt tôi tinh lắm.”
Ngọc Bảo quay vào phòng thử đồ, bước ngang qua Thu Sinh.
Nhân viên nói thêm: “Nếu muốn váy cưới kiểu mới, chất lượng cao, tiền bạc dư dả thì nên đến Tô Châu.”
Bà cô hỏi: “Sao lại phải đến Tô Châu?”
Nhân viên đáp: “Gần Hổ Khâu ở Tô Châu có một con đường nhỏ, hai bên là sáu bảy tiệm may váy cưới, không cho thuê, chỉ bán thôi. Vậy mà người đến đông lắm, cả ngôi sao điện ảnh cũng tới.”
Lâm Ngọc Bảo đã thay lại váy, ánh mắt thoáng liếc Kiều Thu Sinh, rồi quay đi, nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo tường, rõ ràng là muốn giả vờ không quen. Cô không nói gì.
Phan Dật Niên đứng dậy: “Đi thôi.”
Hai người rời khỏi tiệm. Ra đến cửa, Ngọc Bảo chậm bước, hỏi: “Không chọn thêm à?”
Phan Dật Niên đáp: “Không. Tuần sau rảnh, chúng ta đi Tô Châu một chuyến.”
Ngọc Bảo ngạc nhiên: “Đi Tô Châu làm gì?”
Phan Dật Nhiên trả lờ: “Đi mua váy cưới.”
Anh vẫy tay, một chiếc taxi dừng bên đường.
Ngọc Bảo nói: “Chia tay ở đây đi, em bắt xe buýt về ngõ Đồng Phúc.”
Chiếc taxi bấm còi inh ỏi.
Phan Dật Niên mở cửa: “Lên xe rồi nói.”
Ngọc Bảo không từ chối, ngồi vào hàng ghế sau. Phan Dật Niên theo sau, bảo tài xế: “Đến Phục Hưng.”
Xe lăn bánh ra đường lớn. Phan Dật Niên quay sang: “Hồi đầu năm, Pierre Cardin có tổ chức buổi trình diễn thời trang ở Trung Quốc, Ngọc Bảo có biết không?”
Ngọc Bảo đáp khẽ: “Có nghe nói.”
“Tôi tình cờ có mặt ở Bắc Kinh, bạn mời đi xem. Sau buổi diễn, họ tặng quà, trong đó có một chiếc váy, tôi vẫn treo trong tủ. Không mặc thì hết hè mất. Ngọc Bảo theo tôi về lấy nhé.”
Ngọc Bảo do dự: “Dì Phan có ở nhà không?”
Phan Dật Niên cười: “Có.”
Cô gật đầu, cảm thấy yên tâm.
–
Lần đầu đến Phục Hưng Phường. Trong nhà, mẹ Phan và mẹ Ngô giúp việc đang ngồi bên bàn gói sủi cảo rau thịt. Sau vài câu chào hỏi, Phan Dật Niên không dẫn Ngọc Bảo vào phòng mình mà đi ra, mở cửa căn hộ đối diện bằng chìa khoá, thay dép bước vào.
Nhà hai phòng một sảnh, rộng rãi và gọn gàng. Anh bật điều hòa, đi vào phòng ngủ lấy đồ. Ngọc Bảo không theo, chỉ ngồi xuống ghế sofa, im lặng đợi.
Một lúc sau, anh quay lại, trên tay cầm một chiếc váy. “Cho em.”
Ngọc Bảo đón lấy, mở ra xem, là một chiếc váy lụa màu xám khói, trên ngực cài chiếc trâm đá màu nhạt, kiểu dáng thanh lịch, không phô trương mà rất có gu.
Phan Dật Niên đưa cho cô một chai nước ngọt Chính Quảng Hòa, anh cũng mở một chai cho mình, uống hai ngụm rồi nói: “Thử vào xem có vừa không?”
“Không cần thử, em biết là vừa mà.” Cô gấp váy, cho vào túi, đứng dậy: “Em phải về rồi.”
Phan Dật Niên bảo: “Uống hết nước đã.”
“Em không khát.”
Ngọc Bảo quay người ra cửa. Phan Dật Niên đặt chai nước xuống, đi theo, hai tay đút túi, tựa vào khung tủ, nhìn cô thay giày. Không gian yên lặng như bị kéo căng.
Sau đó anh khẽ nói: “Để tôi tiễn Ngọc Bảo.”
Ngọc Bảo vội vã đáp: “Không cần đâu, tạm biệt.”
Cô nắm tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra. Bất chợt, một cánh tay vươn tới, siết lấy eo cô, kéo sát vào lòng. Ngực anh áp lên lưng cô, hơi thở nóng hổi phả lên gáy. Ngọc Bảo sững người, ngay sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ, ẩm ướt, như thể bị một con thú nhỏ cắn khẽ vào da thịt.
Cô run rẩy: “Anh Phan… đừng như vậy.”
Anh cười khẽ, hỏi: “Đừng như vậy… vậy phải thế nào?”
Ngọc Bảo không trả lời.
Phan Dật Niên khẽ nói: “Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.”
Cô vẫn im lặng.
Anh tiếp lời: “Chúng ta cần làm quen với nhau. Nếu Ngọc Bảo còn sợ tôi như thế, sau này làm sao sống với nhau được?”
“…Cho em thêm chút thời gian.” Phan Dật Niên ngừng một lát, rồi mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ đợi.”
Anh đưa tay nâng cằm cô, rồi xoay mặt cô lại. Đôi mắt cô ngân ngấn nước.
Anh nhìn cô, khẽ nói: “Khóc gì chứ, tôi đâu có ăn thịt em.”
Rồi anh cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhạt ấy.