Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 63

Chương 63: Đêm xuân

*

Ngọc Bảo quay mặt vào tường, im lặng trong chốc lát, cô bỗng ngồi dậy rời khỏi giường, đi ra ngoài, rất nhanh lại quay về, vẫn quay mặt vào tường.

Phan Dật Niên nằm ngửa, vẫn không nhúc nhích.

Ngọc Bảo nghiến răng, sau đó xoay người lại, ôm chặt lấy eo Phan Dật Niên, mặt áp sát vào ngực anh, nóng bừng.

Phan Dật Niên hơi sững người, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền nghiêng mình đè Ngọc Bảo xuống, như núi đổ sập.

Ngọc Bảo thở ra một hơi nói: “Em không thích như vậy.”

Phan Dật Niên mỉm cười: “Vậy em muốn như thế nào?”

Ngọc Bảo nói: “Em mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Dù nói vậy, ngón tay cô vẫn quấn quýt sau gáy người đàn ông.

Phan Dật Niên áp sát lại, môi lướt tới, đầu lưỡi trượt vào, mềm mại ướt át đầy mê hoặc, Ngọc Bảo toát cả mồ hôi, Phan Dật Niên rời môi cô, khẽ cắn cằm dưới.

Ngọc Bảo khe khẽ nói: “Anh Phan.”

Phan Dật Niên nói: “Còn gọi anh Phan?”

Ngọc Bảo nói: “Dật Niên.”

Phan Dật Niên nói: “Cũng có thể gọi là ‘anh yêu’.”

Ngọc Bảo nói: “Không gọi.”

Cô hừ nhẹ một tiếng.

Phan Dật Niên bật cười, giúp cô cởi váy, rồi đưa tay tháo dây áo, Ngọc Bảo sợ làm hỏng, vội nói: “Em tự làm.”

Cô khẽ nâng lưng, tay vòng ra sau gỡ móc cài, vừa nới lỏng thì định rút tay ra, lại bị Phan Dật Niên giữ chặt, không thể cử động.

Phan Dật Niên dùng miệng cắn lớp ren kéo xuống, trước mắt hiện ra là tuyết trắng vun thành đống, như ngọc như ngà, chấm đỏ như mai, mồ hôi rịn thành chuỗi, ánh sáng ẩm ướt, trơn bóng hòa tan.

Lý trí của Phan Dật Niên sụp đổ, hô hấp nặng nề, cúi đầu hôn xuống, trêu đùa đủ kiểu, không nỡ rời môi.

Ngọc Bảo run giọng nói: “Nhẹ một chút, nhẹ nữa, a… sắp cắn rách rồi…”

Phan Dật Niên ngừng lại, anh ngồi dậy, tự c** q**n áo, sau đó tách hai chân Ngọc Bảo, rồi h* th*n xuống.

Ngọc Bảo hét lên một tiếng, Phan Dật Niên nhận ra, anh cúi đầu hôn tai cô, liên tục dỗ dành: “Đừng sợ, anh sẽ từ từ… từ từ… đừng sợ, đừng khóc nữa… Ngọc Bảo mà khóc, lòng anh sẽ loạn… Về sau anh sẽ đối tốt với em.”

Ngọc Bảo nói: “Không được lừa em.”

Nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy Phan Dật Niên, cô chạm đến lưng anh, toàn thân đều ướt.

Màn chống muỗi đung đưa lay động, che lấy khoảng trời nhỏ bé này—

Nóng bức, ẩm ướt, nghẹt thở, mùi hương thân thể, nhịp điệu chuyển động, tiếng th* d*c, hợp thành cuộc h**n ** mặn nồng, cuồng nhiệt trong đêm tối.

Kiều Thu Sinh bật đèn bàn, nhìn rõ rồi, sắc mặt thay đổi, gặng hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Tuyền Anh lười biếng đáp: “Sáng mai nói tiếp, em mệt chết rồi.”

Thu Sinh nói: “Không được, anh muốn giải thích ngay bây giờ.”

Tuyền Anh hỏi: “Anh muốn em giải thích gì?”

Thu Sinh nghiến răng: “Sao em không còn trong trắng?”

Tuyền Anh nhìn Thu Sinh, bật cười: “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn. Anh cũng đâu phải lần đầu, sao lại đòi hỏi em?”

Thu Sinh nói: “Ai bảo anh không phải lần đầu?”

Tuyền Anh nói: “Chính Thu Sinh nói đấy thôi, về bạn gái ở Tân Cương. Em còn cố ý hỏi cho rõ ràng.”

Sắc mặt Thu Sinh đỏ bừng, khó coi tột cùng, chỉ muốn tự tát mình một cái.

Tuyền Anh nói: “Lẽ nào, Thu Sinh vẫn là lần đầu?”

Thu Sinh không đáp.

Tuyền Anh nói: “Nếu sớm biết thế, nhất định em sẽ nói thật với anh trước khi cưới. Em không cố ý giấu, giấy không gói được lửa, giấu làm gì chứ.”

Thu Sinh vẫn im lặng.

Tuyền Anh nói: “Thu Sinh, từ thời sinh viên đến lúc ra xã hội, mấy năm nay tình cảm chúng ta ổn định. Em yêu anh, vì cưới được anh, em thật sự đã đánh cược tất cả. Thu Sinh biết rõ mà, lúc chúng ta đến với nhau, ba mẹ và cô em kiên quyết phản đối. Điều kiện của anh, hoàn cảnh gia đình, tình trạng kinh tế, thậm chí lời ăn tiếng nói của ba mẹ anh, đều không cùng đẳng cấp với em. Nhưng em cảm thấy, em cưới là cưới Thu Sinh, là con người anh, chúng ta yêu nhau, những thứ khác không quan trọng. Ba mẹ và cô em không lay chuyển được em, đành miễn cưỡng đồng ý. Của hồi môn của em rất quý giá, đám cưới không bắt anh bỏ ra một đồng. Công việc của anh, lúc đầu ai giúp đỡ thì khỏi phải nói, đừng nói đến tiền đồ sau này. Thu Sinh thử nghĩ xem, từng việc, từng chuyện như thế, lẽ nào vẫn không bằng… một cái màng trinh ư?”

Thu Sinh im lặng.

Tuyền Anh nói: “Cô gái tên Lâm Ngọc Bảo đó, là bạn gái cũ của anh phải không?”

Thu Sinh nói: “Ý em là gì?”

Tuyền Anh nói: “Rõ rành rành, em dù sao cũng là sinh viên, có đầu óc, có phán đoán. Còn anh Phan kia, cũng không phải tay vừa.”

Thu Sinh không nói gì.

Tuyền Anh cười nói: “Lâm Ngọc Bảo và em, anh sẽ chọn ai đây? Em nghĩ, nếu anh đủ thông minh, nhất định sẽ chọn em.”

Cột sống của Kiều Thu Sinh lạnh toát, anh biết Tuyền Anh đang dùng tiền bạc và quyền thế để nắm lấy anh. Cũng biết rõ bản thân mình, cuối cùng sẽ ngả vào chiếc giường ấm áp của tiền bạc và quyền lực ấy. Sự nhận thức đó, thật sự đau đớn đến thấu xương.

Thu Sinh nói: “Người đàn ông đó là ai?”

Tuyền Anh nói: “Trước khi em thi đại học, có quen một người bạn trai, đã đính hôn rồi. Tụi em dự định cùng nhau ra nước ngoài, kết quả là em không làm xong thủ tục. Bạn trai em sau khi ra nước ngoài, rất nhanh thì thay lòng, cắt đứt với em. Em như kẻ ăn mật đắng mà không thể kêu, có khổ cũng chẳng nói được.”

Thu Sinh nói: “Giờ anh cũng có cảm giác y như vậy.”

Tuyền Anh lại gần, tựa vào vai Thu Sinh, dịu dàng nói: “Chỉ trách em nhìn nhầm người, bị lừa dối. Nhưng sau khi quen anh, em một lòng một dạ, muốn sống tốt với anh, sống tốt cả đời.”

Thu Sinh im lặng một lúc, thở dài nói: “Chuyện quá khứ, sau này đừng nhắc nữa.”

Tuyền Anh cười nói: “Tất nhiên rồi.”

Cô chủ động xuống giường, lấy một thau nước ấm, cầm khăn giúp Thu Sinh lau người. Làm xong lại múc nước khác tự lau mình. Thu Sinh vẫn không thể xua đi cảm giác phiền muộn, anh bước ra ban công hút thuốc. Bốn bề tối đen, mái nhà chỉ còn vết tích, nhưng không xa đó, đỉnh tháp nhọn của nhà thờ phương Tây, cây thánh giá vươn lên lại hiện ra vô cùng rõ ràng, trắng bệch.

Thu Sinh thấy rờn rợn, chợt nhớ tới Lâm Ngọc Bảo, đoán cô giờ đang làm gì. Thật ra không cần đoán, đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Còn lạnh hay ấm, chỉ bản thân cô biết.

Thu Sinh vứt tàn thuốc, quay trở vào phòng, lên giường, Tuyền Anh đã thay ga giường, đang lim dim ngái ngủ nói: “Thu Sinh.”

Thu Sinh không trả lời, quay người lại.

Phan Dật Niên hỏi: “Còn đau không em?”

Ngọc Bảo đỏ mặt nói: “Cũng đỡ rồi.”

Phan Dật Niên mỉm cười, cơ thể trẻ trung mềm mịn như mỡ dê ngọc trắng khiến đàn ông mê mẩn,
anh ôm chặt lấy, chậm rãi tận hưởng dư âm run rẩy. Anh chỉ vào ngực Ngọc Bảo hỏi: “Đây là gì?”

Ngọc Bảo nói: “Hồi còn nhỏ, mùa đông tắm rửa, bên cạnh thau tắm có đặt lò than, không cẩn thận bị phỏng, để lại sẹo. Mẹ em thấy xấu, tìm người xử lý lại.”

Phan Dật Niên nói: “Như một đóa hoa, rất đẹp.”

Ngọc Bảo nói: “Nhưng cũng khổ lắm đó.”

Phan Dật Niên cúi xuống hôn dịu dàng.

Ngọc Bảo nghĩ một hồi rồi nói: “Dật Niên cũng không lạnh nhạt nữa.”

Phan Dật Niên hỏi: “Ý em là sao?”

Ngọc Bảo hỏi: “Có hay không?”

Phan Dật Niên nói: “Được em chữa khỏi rồi.”

Ngọc Bảo thầm nghĩ, bài thuốc của mẹ như thần tiên, với Phan Dật Niên thì hữu hiệu, với bản thân cô chỉ toàn tác dụng phụ, sau này không thể dùng nữa.

Phan Dật Niên bất chợt nhìn Ngọc Bảo, nắm lấy bắp chân đang ngọ nguậy ở bên hông, nụ cười ẩn ý sâu xa, anh thấp giọng nói: “Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo đáp: “Gì thế?”

Phan Dật Niên nói: “Lấy được một người vợ nhiệt tình như lửa, là phúc của đàn ông.”

Ngọc Bảo nói: “Gì cơ?”

Phan Dật Niên nói: “Mình đổi tư thế đi.”

Sáng sớm, Kiều Thu Sinh tỉnh dậy, Tuyền Anh vẫn còn ngủ say, anh mặc quần áo rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ, xách hai bình nước nóng bằng vỏ mây, đến bếp lò đi lấy nước sôi, việc này đã thành thói quen.

Tiểu Mao cười hí hửng nói: “Anh cưới vợ rồi, chúc mừng chúc mừng.”

Thu Sinh nói: “Hôn nhân là một tòa thành, người ngoài muốn vào, người trong muốn ra.”

Tiểu Mao nói: “Giờ chắc chắn anh cả không muốn ra rồi.”

Thu Sinh cười gượng, không nói thêm gì, anh đưa bình nước và phiếu tre, quay người bước đi.

Ra khỏi đầu ngõ, theo thói quen định rẽ về hướng đường Trường Lạc, đi về quán mì Hưng Vượng.

Đi được vài bước mới nhớ ra đã đoạn tuyệt với Đỗ Hưng Vượng, anh liền quay người rẽ vào đường Nam Thiểm Tây, đi ngang nhà hàng Mỹ Tâm, bước vào gọi một phần há cảo tôm loại thượng hạng, bánh chiên mặn quê nhà, bánh cuốn, một bình trà hoa cúc, anh ăn mà chẳng thấy ngon lành chút nào.

Bình Luận (0)
Comment