Chương 64: Nhường nhịn
*
Lâm Ngọc Bảo bỗng tỉnh giấc, ánh sáng xanh nhạt lọt qua khe rèm, cô ngồi dậy, mặc quần áo. Phan Dật Niên nhìn đồng hồ, nói: “Dậy sớm quá.”
Ngọc Bảo đáp: “Không sớm đâu, đi chợ rau, đổ thùng vệ sinh, nấu bữa sáng, tính ra còn muộn nữa là.”
Phan Dật Niên kéo cánh tay Ngọc Bảo, khẽ dùng sức, một khối ngọc ấm áp ngã vào lòng, anh ôm chặt lấy. Ngọc Bảo kêu: “Trời ơi, thả ra mau.”
Phan Dật Niên nói: “Đừng giành việc của mẹ Ngô, mẹ sẽ không vui đâu.” Anh đưa tay kéo chăn, trùm kín đầu cả hai.
Ngọc Bảo nói: “Thôi mà.”
Phan Dật Niên hỏi: “Thôi cái gì?”
Ngọc Bảo đáp: “Đừng có mặt dày.”
Phan Dật Niên cười khàn, giọng trầm đục, hơi thở rối loạn, dần dần màn lay động, chăn tạo làn sóng đỏ, Ngọc Bảo tay chân mềm nhũn bò dậy lần nữa, ánh nắng đã tràn ngập nửa căn phòng.
Rửa mặt xong xuôi, hai người sang nhà đối diện ăn sáng, Phan Dật Niên lấy chìa khóa, Dật Thanh đã mở cửa, cười nói: “Anh, chị dâu đến rồi.”
Ngọc Bảo gật đầu mỉm cười, Phan Dật Niên đổi dép, hỏi: “Không đi học à?”
Dật Thanh đáp: “Chủ nhật mà.”
Phan Dật Niên nói: “Ồ, anh quên mất.”
Bước vào phòng khách, Dật Văn đang đọc báo, nghe động tĩnh cũng đứng lên chào: “Anh, chị dâu.”
Mẹ Phan từ trong phòng bước ra, Phan Dật Niên và Ngọc Bảo đồng thanh: “Mẹ.”
Mẹ Phan đáp lời, cười hiền từ.
Cả nhà quây quần quanh bàn ăn, ăn bánh xếp. Mẹ Phan nói: “Mẹ Ngô, lại ăn cùng đi.”
Mẹ Ngô đáp: “Vâng.” Rồi bưng bát ngồi xuống.
Góc tường đặt một chiếc vali, Phan Dật Niên nói: “Dật Văn, lại đi công tác à?”
Dật Văn đáp: “Vâng, đi Bắc Kinh học chính sách.”
Phan Dật Niên nói: “Về nhớ phổ cập cho bọn anh với.”
Dật Văn cười: “Không thành vấn đề.”
Dật Văn nghĩ ngợi, nói: “Mọi người cẩn thận, dạo này đang có đợt trấn áp mạnh, phải giữ mồm giữ miệng, đừng để bị cuốn vào rắc rối, đừng coi thường.”
Mẹ Phan hỏi: “Trấn áp kiểu gì?”
Dật Văn nói: “Có thể bắt hay không bắt, nhất định bắt; có thể phán hay không phán, nhất định phán; có thể giết hay không giết, nhất định giết. Phải bắt một loạt, phán một loạt, giết một loạt.”
Mẹ Phan nói: “Nghe ghê quá.”
Phan Dật Niên nói: “Người khác anh không lo, lo nhất là Dật Thanh.”
Dật Thanh hỏi: “Lo em làm gì?”
Phan Dật Niên nói: “Xã hội giờ đang thay đổi, tư tưởng cũng đổi thay, lứa trẻ như Dật Thanh dễ bị cám dỗ, lại còn bướng bỉnh, cấm làm gì thì càng muốn làm. Gây họa rồi, tự chịu, bọn anh không quản.”
Dật Thanh nói: “Anh xem thường em quá, hồi anh đi Hồng Kông, tuổi cũng xấp xỉ em bây giờ, thế giới mới hoa lệ, tư tưởng phóng khoáng, mỹ nữ như mây, vậy mà có phạm sai lầm, gây họa gì đâu.”
Mẹ Phan vội nói: “Nói bậy bạ, anh con không thế đâu.”
Dật Văn chỉ cười. Ngọc Bảo chờ nghe. Phan Dật Niên cười nói: “Lý trí của anh, định lực của anh, há là thứ thằng tư có thể so sánh.”
Mẹ Phan nói: “Đúng là sự thật.”
Ngọc Bảo mỉm cười, Dật Văn hỏi: “Chị dâu cười gì thế?”
Ngọc Bảo lắc đầu cười, cúi xuống ăn bánh xếp.
Mẹ Ngô nhìn Ngọc Bảo, lo lắng nói: “Không biết có hợp khẩu vị không, tôi làm nhạt thôi.”
Ngọc Bảo đáp: “Mặn nhạt vừa vặn, con thích lắm.”
Mẹ Ngô cười: “Vậy à?”
Mẹ Phan cười nói: “Giờ yên tâm chưa. Cùng lớn lên bên nước sông Hoàng Phố, khẩu vị đâu khác biệt nhiều.”
Mẹ Phan nói tiếp: “Giờ có thêm Ngọc Bảo, nhà ta thành đại gia đình rồi. Ngọc Bảo là ngôi sao may mắn.”
Mẹ Ngô nói: “Đúng thế, Tết này mua thêm nhiều thực phẩm lắm.”
Phan Dật Niên ăn xong bánh xếp, nhìn vào bát của Ngọc Bảo, nói: “Em ăn được không?”
Ngọc Bảo đáp: “Em đã no rồi.”
Phan Dật Niên kéo bánh xếp từ bát cô sang bát mình, giúp cô ăn nốt. Dật Văn cười, nói: “Anh được nghỉ phép cưới mười ngày, dẫn chị dâu đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Phan Dật Niên nói: “Anh chưa nghĩ tới.”
Dật Văn hơi sững sờ, hỏi: “Sao thế?”
Phan Dật Niên đáp: “Dự án tòa nhà Uyên Ương thời gian gấp rút, sắp tới phải làm ngày làm đêm, thời gian về nhà còn chẳng có, nói gì đến chuyện khác.”
Dật Thanh chen vào: “Chị dâu chịu sao nổi?”
Phan Dật Niên nhìn Ngọc Bảo, cô vội nói: “Em hiểu mà.”
Mẹ Phan nói: “Thế này thì hơi quá. Ít nhất cũng phải đi Hàng Châu một chuyến.”
Phan Dật Niên định mở miệng, Ngọc Bảo đã nhanh chóng nói: “Có đi tuần trăng mật hay không, con thật sự không để tâm, vả lại con đang học trường vào buổi tối, nghỉ học rồi bổ sung bài khó lắm.”
Phan Dật Niên nhíu mày, không đáp. Mẹ Phan nói: “Hai đứa biết thông cảm cho nhau là tốt, nhưng sau khi dự án kết thúc, Dật Niên vẫn phải bù lại.”
Phan Dật Niên không trả lời, Ngọc Bảo thấy vậy, cũng không để ý.
–
Ăn sáng xong, Dật Niên và Dật Văn cùng ra ngoài, Dật Thanh đi bảo tàng xem xác ướp, Ngọc Bảo muốn giúp mẹ Ngô rửa bát, nhưng mẹ Ngô nhất quyết không cho, Ngọc Bảo đành thôi.
Mẹ Phan kéo Ngọc Bảo, cười nói: “Chúng ta trò chuyện chút đi.”
Cả hai ngồi xuống sofa phòng khách, ban đầu nói vài chuyện vặt vãnh. Mẹ Phan lấy từ ngăn kéo bàn trà một cuốn album, đưa cho Ngọc Bảo xem. Ngọc Bảo lật từng trang, mẹ Phan giải thích: “Đây là người này, kia là người kia.”
Ngọc Bảo thấy ảnh cha Phan, mặc quân phục, gương mặt anh tuấn, thần thái nghiêm nghị. Mẹ Phan nói: “Đừng để vẻ ngoài làm con sợ, thật ra ông ấy là người dịu dàng, ấm áp.”
“Dật Niên giống cha nhất, trước đây tính cách cũng giống, nhưng sau vì trả nợ, không còn cách nào khác phải đi Hồng Kông, lúc trở về, cả con người thay đổi hẳn.”
Ngọc Bảo muốn hỏi vì sao lại mắc nợ, nhưng nghĩ lại, thấy không nên nhắc.
Lật tiếp, Ngọc Bảo thấy ảnh một cậu bé, ngồi trên ghế chạm hoa kiểu quan mạo, đôi mắt đen tròn xoe, bên cạnh ghi: Dật Niên trăm ngày, chụp tại tiệm ảnh Vương Khai. Mặc quần hở đáy, lộ liễu ra ngoài, Ngọc Bảo chợt nghĩ gì đó, mặt đỏ bừng, vội lật nhanh sang trang sau. Đa phần là ảnh của Dật Văn, Dật Thanh, và cả Dật Võ, người cô chưa gặp. Một bức ảnh trượt ra từ kẽ album, rơi xuống sàn, Ngọc Bảo cúi nhặt, sau đó sững người. Là Phan Dật Niên khoảng hai mươi tuổi, đứng ở Bến Thượng Hải, tay đặt trên vai một cô gái trẻ, nụ cười rạng rỡ. Ngọc Bảo hỏi: “Cô này là ai ạ?”
Mẹ Phan giật mình, nói: “Hạ Mỹ Kỳ.”
Ngọc Bảo không đáp, cắm bức ảnh vào chỗ cũ. Mẹ Phan nói: “Thôi, mẹ không giấu con, đó là bạn gái cũ của thằng cả, sau này chia tay rồi. Chuyện xưa cũ, chẳng có gì đáng nói, đã lật sang trang từ lâu.”
Xem hết album, Ngọc Bảo im lặng.
Mẹ Phan nói tiếp: “Những năm qua, kể cả bây giờ, mọi chi tiêu trong nhà, học phí của Dật Thanh, chủ yếu do thằng cả gánh vác. Dật Văn mới đi làm, thu nhập không cao, giúp được có hạn. Trước đây, sổ tiết kiệm của thằng cả đều đưa mẹ giữ. Mẹ luôn nói với Dật Văn, Dật Thanh, anh em ruột thịt phải rõ ràng. Tiền học phí và chi tiêu của hai đứa, mẹ ghi chép từng khoản, rõ ràng minh bạch, sau này dù thế nào, cũng phải trả lại cho thằng cả.”
Mẹ Phan lấy ra hai cuốn sổ tay, mở ra cho Ngọc Bảo xem, rồi nói: “Thằng cả bảo, sổ tiết kiệm giao cho con, hai đứa là vợ chồng, mẹ thấy đúng, chẳng có gì để nói. Tình hình hiện tại, học phí của Dật Thanh còn phải đóng thêm một năm, phiền con tiếp tục chi trả, rồi ghi vào sổ.”
“Con thấy thế nào, có ý kiến gì cứ nói.”
Ngọc Bảo lấy sổ tiết kiệm từ túi ra, đặt lên bàn trà, nói: “Con nghĩ rồi, sổ này vẫn nên để mẹ giữ thì hơn, cứ như cũ. Con còn trẻ, suy nghĩ đơn giản, tầm nhìn hạn hẹp, phải học mẹ nhiều mới được.”
Mẹ Phan thở phào, mỉm cười nói: “Tốt lắm, mẹ sẽ chỉ bảo con. Trong cuộc sống, quản lý củi gạo dầu muối cũng là một môn học. Đến năm sau Dật Thanh tốt nghiệp đại học, sổ này sẽ trả lại cho con.”
Ngọc Bảo định nói thêm, nhưng mẹ Ngô bưng chậu đi ngang qua, trong chậu là ga giường vừa giặt xong. Ngọc Bảo bật dậy, chạy đến đón lấy, đỏ mặt nói: “Để con phơi.”
Mẹ Ngô bước đến trước mặt mẹ Phan, khẽ nói: “Chuyện thế nào rồi?”
Mẹ Phan hất cằm về phía sổ tiết kiệm. Mẹ Ngô nói giọng Tô Bắc:“Ôi trời, ngoan quá chừng. Không cần về quê nữa rồi.”
Mẹ Phan thở dài, nói: “Không có sổ này, tôi thật không dám giữ dì ở lại. May mà Ngọc Bảo rộng lượng, hiểu chuyện, mắt nhìn của thằng cả không sai.”
Mẹ Ngô nói: “Tình cảnh nhà tôi, bà chủ chẳng phải không biết, về quê tôi khổ lắm.”
Mẹ Ngô sắp khóc. Mẹ Phan nói: “Thôi, đừng nhắc nữa, cái ga giường đó.”
Mẹ Ngô lau mắt, nói: “Cô gái trong trắng.”
Mẹ Phan nói: “Tốt lắm.”
Ngọc Bảo phơi xong ga giường, trở lại phòng khách. Mẹ Phan tiếp tục: “Nghe nói chợ rau đường Cự Lộc, con không làm nữa?”
Ngọc Bảo đáp: “Dạ, đúng ạ.”
Mẹ Phan hỏi: “Tiếp theo con định làm gì?”
Ngọc Bảo nói: “Con định đến ủy ban khu phố, đăng ký xin phân công công việc.”
Mẹ Phan nói: “Hay để thằng cả nghĩ cách xem.”
Ngọc Bảo buột miệng: “Không cần đâu ạ.”
Rồi cô dịu giọng nói: “Con chỉ tốt nghiệp cấp hai, chẳng có kỹ năng gì, đừng để Dật Niên mất mặt.”
Mẹ Phan nói: “Nói bậy gì thế. Thằng cả cưới con, con cũng chịu lấy, hai đứa thành vợ chồng, phải cùng vinh nhục, chẳng có lý do gì để coi thường.”
Ngọc Bảo ngượng ngùng, không nói được. Mẹ Phan nói: “Để mẹ nói với thằng cả.”
Ngọc Bảo nói: “Thật sự không cần đâu thưa mẹ. Con tự có kế hoạch.”
Mẹ Phan nói: “Có khó khăn gì cứ nói, chúng ta là một nhà.”
–
Ngọc Bảo đi học trường ban tối, gặp Triệu Hiểu Bình, ngạc nhiên hỏi: “Một tuần hai ngày không đến lớp, đi đâu thế?”
Triệu Hiểu Bình cười híp mắt, nói: “Đi nhảy.”
Ngọc Bảo hỏi: “Nhảy ở đâu, Cung Văn Hóa hay Đại Đô Hội?”
Triệu Hiểu Bình lắc đầu. Ngọc Bảo hỏi tiếp: “Quảng trường Nhân Dân hay công viên Phục Hưng?”
Triệu Hiểu Bình vẫn lắc đầu. Ngọc Bảo nói: “Đừng úp mở nữa.”
Triệu Hiểu Bình ghé sát tai Ngọc Bảo, nói: “Nhà chị A Quế.”
Ngọc Bảo hỏi: “Chỉ có hai người thôi à?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Không, có lúc năm sáu người, có lúc cả chục người, nam nữ đều có.”