Chương 65: Bữa khuya
*
Lâm Ngọc Bảo nói: “Em nghe chú em bảo, giờ đang có đợt trấn áp mạnh, nam nữ tụ tập trong phòng nhảy nhót, dễ gặp rắc rối.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Rắc rối gì chứ, loạn chuyện trai gái à?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Hy vọng là em nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Từ khi cải cách mở cửa đến nay, chúng ta theo đuổi tự do, giải phóng tư tưởng, thì có vấn đề gì chứ? Ngược lại là Ngọc Bảo, cổ hủ quá đi.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Dù thế nào, làm gì cũng phải có chừng mực, đi nhảy ở những chỗ công khai, chính quy, chẳng phải tốt hơn sao?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Lần tới mở tiệc nhảy, Ngọc Bảo cũng đến nhé, trải nghiệm rồi mới biết nó thích thế nào.”
Lâm Ngọc Bảo không đáp.
Triệu Hiểu Bình khẽ hỏi: “Kết hôn vui không?”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Cũng bình thường.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Hình như không hài lòng lắm thì phải.”
Lâm Ngọc Bảo cười nói: “Nghĩ gì thế?”
Triệu Hiểu Bình cũng cười.
Lâm Ngọc Bảo thở dài, Triệu Hiểu Bình nói: “Vẫn không vui hả?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Ngày cưới, có một ông họ Ngụy dẫn vợ đến. Chị nhớ không?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Tất nhiên nhớ, ấn tượng sâu sắc, người phụ nữ đó khí chất rất tuyệt.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Hóa ra bà Ngụy là bạn gái cũ của anh Phan.”
Triệu Hiểu Bình phấn khích nói: “Còn có chuyện này nữa à?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Em thấy ảnh rồi, gương mặt còn trẻ, chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi, mẹ Phan cũng quen thân, chắc đã ra mắt gia đình, có thể thấy hai người họ từng rất sâu đậm.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Sao lại chia tay?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Mẹ Phan không kể.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Hỏi thử xem.”
Lâm Ngọc Bảo lắc đầu nói: “Ai mà chẳng có quá khứ, em không muốn biết.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị có vài lời không muốn nói, mà giữ không nổi.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Nói đi.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Hôm cưới, lúc kính rượu, em có để ý không?”
Lâm Ngọc Bảo im lặng.
Triệu Hiểu Bình nói: “Bàn đó, một cô Khổng Tuyết, một cô họ Triệu, còn một người từ Hồng Kông đến. Chị cứ thấy thần sắc họ kỳ lạ, chắc chắn có chuyện.”
Lâm Ngọc Bảo cười nói: “Nếu thật sự có chuyện, sao anh ấy lại cưới em? Bất kỳ cô nào trong số đó cũng xuất sắc hơn em.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Phải tự tin lên, Ngọc Bảo xinh hơn mấy người đó.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Anh Phan không phải người nông cạn.”
Triệu Hiểu Bình chợt nhớ ra, nói: “Mai là ngày về nhà mẹ đẻ, đúng không?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Ừ.”
–
Phan Dật Niên mặt mày xám xịt về đến nhà, đi tắm trước, thay quần áo sạch sẽ, rồi ra phòng khách. Mẹ Phan đang xem ti vi, tiếng nhạc du dương.
Phan Dật Niên hỏi: “Mẹ xem chương trình gì thế?”
Mẹ Phan nói: “Chuyện Trường Giang, do Trần Đạc bình luận.”
Phan Dật Niên hỏi: “Ngọc Bảo đâu?”
Mẹ Phan nói: “Đi học lớp ban tối rồi.”
Phan Dật Niên chợt hiểu.
Mẹ Ngô bước tới hỏi: “Cơm tối ăn chưa?”
Phan Dật Niên nói: “Không ăn nữa.”
Anh định quay đi, mẹ Phan nói: “Đợi chút.”
Bà đưa một tấm ảnh qua.
Phan Dật Niên nhận lấy, hơi sững người, anh nhìn chằm chằm rồi hỏi: “Tìm được ở đâu thế?”
Mẹ Phan nói: “Cứ cắm trong album ảnh, tình cờ bị Ngọc Bảo thấy.”
Phan Dật Niên không nói gì, đi về phòng, lấy bật lửa đốt tấm ảnh. Anh nhìn đồng hồ, khoác áo khoác, rồi ra ngoài.
Lâm Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình rời lớp học đêm. Triệu Hiểu Bình mắt tinh, chỉ tay nói: “Nhìn xem ai kia.”
Lâm Ngọc Bảo nhìn qua, hóa ra là Phan Dật Niên, cô hơi bất ngờ.
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị đi trước đây, mai gặp.”
Phan Dật Niên bước đến, Lâm Ngọc Bảo nói: “Không phải bận lắm sao, còn rảnh đến đây à?”
Phan Dật Niên nói: “Bận rộn mà vẫn tranh thủ được chút.”
Lâm Ngọc Bảo không đáp, cả hai đi về phía trạm xe buýt. Cuối thu tháng Mười, đêm mát như nước, ánh trăng chiếu xuống mặt đất. Phan Dật Niên nắm tay Lâm Ngọc Bảo, lá cây ngô đồng dưới chân kêu xào xạc, âm thanh ấy cũng giống như tiếng rang hạt dẻ ở tiệm tạp hóa.
Phan Dật Niên ngửi thấy mùi thơm, nói: “Ăn hạt dẻ rang đường đi.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Được thôi.”
Phan Dật Niên đi mua một túi, nóng bỏng tay.
Họ đợi xe buýt, lên xe buýt, Lâm Ngọc Bảo liên tục bóc vỏ, đút cho Phan Dật Niên một hạt, rồi tự ăn một hạt. Phan Dật Niên cười nói: “Hạt dẻ vừa rang xong là ngon nhất, ngọt thơm, mềm dẻo.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Đúng thế.”
Ăn hết nửa túi, Lâm Ngọc Bảo nói: “Không ăn nữa, để lại cho mẹ.”
Phan Dật Niên không đáp, cả hai xuống xe ở trạm, Phan Dật Niên hỏi: “Cơm tối ăn gì rồi?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Hiểu Bình mang bánh mì đến.”
Phan Dật Niên nói: “Anh cũng chưa ăn tối, hay là đi tửu lầu Mỹ Tâm nhé?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Cần gì chứ, về nhà ăn đi.”
Phan Dật Niên nói: “Tiền trong sổ tiết kiệm của anh đủ để ăn một bữa này.”
Lâm Ngọc Bảo mím môi nói: “Em nấu mì ăn nhé, anh có muốn thử không?”
Phan Dật Niên cúi mắt nhìn cô, gật đầu nói: “Cũng được.”
Về đến nhà, Lâm Ngọc Bảo đưa túi hạt dẻ rang đường cho mẹ Phan, sau đó mở tủ lạnh lấy một miếng thịt nạc, nửa cây măng mùa đông mẹ Ngô dùng thừa, nấm hương, đậu phụ khô, đậu phộng chiên sẵn, tương ngọt và tương ớt, tìm đủ rồi đi xuống bếp tầng một.
Lúc này, bếp trống không, Lâm Ngọc Bảo kiểm tra lò chưa tắt, rửa sạch nguyên liệu, cắt thành hạt lựu, rồi bắt chảo xào dầu, định làm món tương bát bửu cay.
Phan Dật Niên nghe xong điện thoại công việc, ra ngoài xuống lầu, gặp Dật Thanh, anh hỏi: “Đi đâu thế?”
Dật Thanh nói: “Nửa đêm rồi, ai đang xào tương bát bửu cay thế?”
Phan Dật Niên cười nói: “Mũi thính như chó ấy. Anh và chị dâu em chưa ăn tối, nấu mì ăn đây.”
Dật Thanh không đáp, chạy vội xuống lầu, đến bếp tầng một. Lâm Ngọc Bảo đang thả mì vào nồi nước sôi, Dật Thanh vội gọi: “Chị dâu, em cũng muốn ăn một bát!”
Lòng Lâm Ngọc Bảo chợt mềm lại, cô cười nói: “Được thôi.”
Phan Dật Niên đứng bên cạnh, nghĩ một chút rồi nói: “Ăn thì được, đi lấy hai bình nước nóng ở lò nước sôi về đây.”
Dật Thanh nói: “Chuyện nhỏ.”
Anh ta xách bình nước nóng đi mất.
Phan Dật Niên bước đến sau lưng Lâm Ngọc Bảo, ôm lấy eo cô, nói: “Còn bao lâu nữa xong?”
Lâm Ngọc Bảo nghiêng người về trước, không tránh được, cô đỏ mặt nói: “Đừng thế, để Dật Thanh thấy, xấu hổ lắm.”
Phan Dật Niên cười khẽ nói: “Dật Thanh đi lò nước sôi, một chuyến khứ hồi ít nhất năm phút, không đụng được đâu.”
Anh hôn lên cổ trắng của Lâm Ngọc Bảo, khẽ nói: “Anh không muốn ăn mì nữa.”
Lâm Ngọc Bảo hoảng hốt nói: “Em lỡ nấu nhiều rồi, không ăn thì phí.”
Phan Dật Niên nói: “Thật không hiểu hay giả vờ không hiểu?”
Bàn tay mạnh mẽ luồn vào trong áo, có lẽ vì làm ngành xây dựng nhiều năm, ngón tay Phan Dật Niên thô ráp, chạm vào làn da mịn màng, cảm giác như băng và lửa hòa quyện. Nước trong nồi sôi ùng ục, mì mềm nhũn, trôi nổi theo dòng nước, khói trắng bốc lên, gương mặt Lâm Ngọc Bảo ướt át.
Dật Thanh huýt sáo, xách hai bình nước nóng trở về, lúc này Lâm Ngọc Bảo đang dựa vào tủ năm ngăn, Phan Dật Niên vớt mì ra, chia thành ba bát, chan nước dùng, tương bát bửu cay cũng chia ba phần rồi đổ vào. Anh bưng hai bát đi lên lầu, Lâm Ngọc Bảo theo sau, Dật Thanh trộn bát của mình thật kỹ, gắp một đũa ăn thử, hét lên: “Chị dâu, mùi vị tuyệt thật!”
Lâm Ngọc Bảo không nghe thấy, lấy chìa khóa mở cửa, Phan Dật Niên bước vào, đặt bát mì lên bàn. Anh quay người bế Lâm Ngọc Bảo, đi vào phòng trong. Lâm Ngọc Bảo ôm chặt cổ anh, nói: “Mì nguội ăn không ngon đâu.”
Phan Dật Niên nói: “Không sao.”
Bước vào phòng, anh nói: “Ngọc Bảo, bật đèn đi.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Em không thích bật đèn.”
Phan Dật Niên không ép, đi đến mép giường, cả hai ngã xuống.
Mắt dần quen với bóng tối, phát hiện xung quanh không hẳn tối đen, ánh trăng lọt vào, trải một mảng trắng bạc, lan đến giường. Phan Dật Niên chợt có ảo giác, như thể đang giữ một con cá bạc, da mịn thịt trắng, trơn mềm, uốn éo ngọ nguậy, cái gọi là niềm vui cá nước, chẳng qua cũng chỉ thế này.
–
Kiều Thu Sinh từ phòng bước ra, thấy Tuyền Anh ngồi một mình trước bàn ăn sáng, anh bước tới hỏi: “Ba mẹ đâu?”
Tuyền Anh cười nói: “Không biết nữa, chắc đi mua rau rồi.”
Cô mở nắp nồi, múc một bát cháo cho Thu Sinh, đặt trước mặt, cười nói: “Cháo trứng bắc thảo thịt nạc do em nấu, nếm thử xem, mùi vị thế nào.”
Thu Sinh ăn một miếng, nói: “Ngon lắm.”
Khuấy một chút, nói: “Chỉ là trứng bắc thảo với thịt nạc nhiều hơn cả gạo.”
Tuyền Anh cười nói: “Chúng ta ăn hết là được.”
Thu Sinh không đáp, Tuyền Anh nói: “Hôm qua mẹ tìm em nói chuyện.”
Thu Sinh hỏi: “Nói gì?”
Tuyền Anh cười nói: “Nói về lương của Thu Sinh.”