Chương 66: Về nhà mẹ đẻ
*
Kiều Thu Sinh vừa ăn cháo vừa hỏi: “Nói gì với mẹ vậy?”
Tuyền Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Thu Sinh, lương tháng của anh được bao nhiêu tiền?”
Thu Sinh nói: “Sáu mươi đồng.”
Tuyền Anh bảo: “Còn gì nữa không?”
Thu Sinh hỏi: “Còn gì nữa?”
Tuyền Anh nói: “Ví dụ như thưởng quý, thưởng cuối năm, trợ cấp, tiền thưởng làm việc trong thời tiết nóng, những thứ tương tự như thế.”
Thu Sinh đáp: “Mới đi làm chưa lâu, mấy khoản đó chưa được hưởng. Nhưng đã được phát đồ bảo hộ lao động, rồi phiếu lương thực, phiếu thực phẩm phụ, đã đưa hết cho mẹ dùng trong sinh hoạt rồi.”
Tuyền Anh nghi ngờ nói: “Thu Sinh, đừng có lừa em, nếu em muốn tìm hiểu, chỉ cần vài phút là biết hết mọi chuyện.”
Thu Sinh đáp: “Tuyền Anh muốn tìm hiểu thế nào thì tùy.”
Tuyền Anh nói: “Mẹ bảo, tiền lương của anh đều giao hết cho em rồi, còn đến hỏi em xin tiền sinh hoạt. Nhưng em đây một đồng cũng chưa thấy đâu.”
Thu Sinh không đáp, ăn sạch cháo trong bát, lau miệng, rồi lấy ví da ra, rút một xấp tiền, đưa cho Tuyền Anh và nói: “Năm mươi đồng, anh giữ lại mười đồng để tiêu vặt.”
Tuyền Anh cầm lấy rồi đếm, sau đó cô nhìn Thu Sinh, bật cười khúc khích.
Thu Sinh bực mình hỏi: “Cười gì chứ?”
Tuyền Anh rút ra vài tờ, trả lại cho Thu Sinh và nói: “Mười đồng sao mà đủ? Đàn ông ra ngoài giao tiếp, cần giữ thể diện, tay phải vung ra ngoài, đừng có co vào trong, nếu không khó làm nên việc lớn. Em giữ hai mươi đồng là đủ rồi.”
Thu Sinh vừa bất ngờ vừa vui, nhưng anh vẫn do dự nói: “Chỉ đưa hai mươi đồng, mẹ sẽ làm ầm lên mất.”
Tuyền Anh đáp: “Anh đừng lo, thiếu thì em bù vào.”
Cô đứng dậy dọn dẹp bàn.
Thu Sinh bước tới ôm lấy Tuyền Anh, khẽ nói: “Cảm ơn em.”
Tuyền Anh bảo: “Em muốn cùng anh, cả đời này dài lâu mãi mãi.”
Thu Sinh buông tay, nói: “Anh cũng muốn thế.”
Tuyền Anh mỉm cười, cô rửa xong bát đũa, sau đó thay một bộ quần áo, hôm nay phải về nhà mẹ đẻ. Hai người bước ra khỏi ngõ, một chiếc lá ngô đồng bị gió thổi bay lượn, một mảnh rơi xuống vai Thu Sinh. Anh phủi đi, lòng thầm cảm thán, Tuyền Anh quả không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá, nhìn tiền bạc rất thoáng, tầm mắt xa rộng. Bất giác anh nhớ tới Lâm Ngọc Bảo, người được nuôi dưỡng trong gia đình bình dân, cũng keo kiệt giống mẹ cô ta, tầm nhìn hạn hẹp. Càng nghĩ, anh càng thấy may mắn vì đã cưới Tuyền Anh. Về việc cô không còn trong trắng, anh dần dần chấp nhận hiện thực, bởi vì cá và tay gấu đâu thể có cả hai.
–
Lâm Ngọc Bảo trở về ngõ Đồng Phúc, Phan Dật Thanh xách theo túi lớn túi nhỏ đi theo sau. Ở cửa ngõ, bên lề đường đậu hai chiếc xe cảnh sát.
Mấy đứa trẻ chạy vội vào trong ngõ, Ngọc Bảo nắm lấy một đứa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đứa trẻ giằng ra, chẳng ai thèm để ý đến cô.
Đến cửa ngõ số mười ba, đã bị đám đông vây kín, nước chảy không lọt, không thể chen chân. Đột nhiên đám đông xao động, mọi người tự giác nhường ra một lối đi. Hai viên cảnh sát áp giải một người đàn ông, người đó bị còng tay. Ngọc Bảo nhìn rõ mặt, giật mình, hóa ra là đại sư Tôn.
Có người hỏi: “Bắt đại sư Tôn làm gì?”
Cảnh sát quát: “Tránh ra, tránh ra!”
Có người nói: “Đại sư Tôn xem bói chuẩn lắm.”
Người khác phụ họa: “Người ta có bản lĩnh thật sự, dựa vào đâu mà bắt?”
Cảnh sát đáp: “Ai vừa nói đó? Đi, theo về đồn hỗ trợ điều tra.”
Lập tức không còn tiếng động nào.
Ngõ lập tức thông thoáng, Ngọc Bảo định bước đi thì nghe có người chào hỏi. Nhìn lại, là Triệu Hiểu Bình và chị A Quế.
Triệu Hiểu Bình nhìn cô, nói: “Anh Phan mấy ngày không gặp, trẻ ra nhiều quá nhỉ.”
Ngọc Bảo đáp: “Nói bậy bạ gì đó. Đây là em chồng em, Dật Thanh, còn đang học đại học.”
Cô quay sang Dật Thanh, giới thiệu: “Hai người này là bạn hàng xóm, Triệu Hiểu Bình và chị A Quế.”
Dật Thanh cười nói: “Chào hai chị.”
Triệu Hiểu Bình bảo: “Ôi, đã trẻ trung lại còn đẹp trai.”
Chị A Quế mím môi cười, mái tóc tết bím lỏng lẻo, vắt chéo trước ngực, váy liền thân màu trắng bạc có hoa văn, khoác áo len màu xanh thiên thanh, toát lên vẻ thuần khiết mà quyến rũ. Dật Thanh bất giác nhìn thêm vài lần, chị A Quế chớp mi, liếc một ánh mắt đưa tình. Mặt Dật Thanh đỏ bừng.
Ngọc Bảo nhận ra, nói lời từ biệt rồi tiếp tục bước đi. Tiểu Đào đang chờ ở cửa ngõ, thấy người đến, cô bé vội chạy lên lầu báo tin. Ngọc Bảo và Dật Thanh bước vào nhà, Tiết Kim Hoa, Ngọc Phượng, Hoàng Thắng Lợi, và Ngọc Khanh đều có mặt và ra đón.
Tiết Kim Hoa trầm mặt hỏi: “Con rể đâu, sao không đến?”
Ngọc Bảo đáp: “Sáng nay anh ấy định đi cùng, nhưng bất ngờ nhận điện thoại, lãnh đạo thành phố đến kiểm tra công trường, chỉ đích danh muốn Dật Niên đi cùng. Xong việc anh ấy sẽ đến ngay. Trước mắt để em chồng mang quà sang giúp, con một mình không xách nổi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Ồ, nói vậy thì cũng có lý do chính đáng.”
Phan Dật Thanh đặt quà ở góc tường, rồi chào hỏi mọi người. Tiết Kim Hoa ngẩn người nói: “Đây là Dật Thanh, con trai út của nhà thông gia, phải không?”
Dật Thanh đáp: “Đúng vậy, là con.”
Tiết Kim Hoa bảo: “Lại đây, ngồi sofa đi.”
Dật Thanh cười rồi ngồi xuống. Tiết Kim Hoa gọi Ngọc Phượng: “Pha trà đi.”
Ngọc Khanh nói: “Để con gọt táo.”
Lời vừa thốt ra, không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Tiết Kim Hoa hỏi: “Dật Thanh thích ăn táo, đúng không?”
Dật Thanh cười đáp: “Con thích lắm.”
Ngọc Khanh nói: “Em trai tụi chị cũng thích ăn táo.”
Tiết Kim Hoa, Ngọc Phượng và mấy chị em bỗng chạnh lòng, mắt đỏ hoe. Hoàng Thắng Lợi bước ra ngoài hút thuốc.
Dật Thanh hỏi: “Có muốn sờ mắt con không ạ?”
Tiết Kim Hoa ngẩn ngơ đáp: “Làm vậy cũng được sao?”
Dật Thanh nói: “Không sao đâu.”
Kim Hoa đưa tay vuốt mắt anh hai lần, nước mắt tuôn rơi. Ngọc Phượng và Ngọc Khanh không làm gì.
Dật Thanh uống trà, ăn táo, trò chuyện vài câu rồi xin phép ra về. Tiết Kim Hoa ra sức giữ: “Gấp gì chứ, ăn cơm trưa xong rồi đi. Thích ăn gì, cứ nói, dì nấu cho.”
Dật Thanh cười: “Con còn tiết học ở trường, phải về ngay. Lần sau con sẽ đến.”
Tiết Kim Hoa dặn: “Nhất định phải đến nhé, đừng quên.”
Tiễn Dật Thanh xong, Ngọc Bảo bảo Tiểu Đào đi theo sau.
Tiết Kim Hoa ngồi xổm trên sàn mở quà. Ngoài thuốc lá xịn, rượu ngon, trà thượng hạng và trái cây, còn có một con gà sống. Bà gọi Hoàng Thắng Lợi: “Mang ra ngõ làm thịt, nấu canh gà.”
Hai con cá muối, bà bảo Ngọc Phượng: “Treo ngược lên ban công cho gió hong khô.” Lại có hai xấp lụa gấm, hai hộp nhân sâm, hai túi dược liệu. Tiết Kim Hoa hài lòng lắm.
Ngọc Bảo nói: “Đại sư Tôn bị cảnh sát còng tay dẫn đi rồi.”
Ngọc Phượng bảo: “Nghe nói đại sư Tôn lợi dụng mê tín dị đoan, lừa đảo chiếm đoạt số tiền lớn, còn dụ dỗ không ít phụ nữ, chẳng phải chỉ hai ba người.”
Ngọc Bảo nói: “Đúng là giá không rẻ. Năm đồng chỉ đủ nghe một khúc đàn tỳ bà. Ba mươi đồng một quẻ. Tính kỹ hơn, cả trăm đồng anh ta cũng dám đòi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Đồ lừa đảo.”
Ngọc Bảo bảo: “Nghe nói giờ đang mạnh tay xử lý vi phạm, nếu xác minh được sẽ xử nặng. Mọi người cứ bình tĩnh mà sống.”
Ngọc Phượng nói: “Chủ nhiệm Mã ngày nào cũng dán thông báo, khuyến khích tố giác có thưởng.”
Ngọc Khanh hỏi: “Vợ mớicưới của Vương Song Phi thế nào?”
Ngọc Phượng đáp: “Tốt lắm, siêng năng. Sáng sớm đã đi mua rau, đổ bô, nhóm lò than, nấu cháo, giặt đồ, chỉ là không thích nói chuyện.”
Tiết Kim Hoa nói: “Còn không phải do mẹ Vương Song Phi dạy, chê giọng Tô Bắc quê mùa.”
Ngọc Khanh khẽ nói: “Thật ra ngày nào tụi mình chẳng sống như vậy.”
Mọi người im lặng, không ai phản bác.
Khi Ngọc Bảo ở gian bếp phụ giúp, Tiểu Đào lén nói: “Con thấy cậu út đi ngang lò nước sôi, gặp chị A Quế, hai người nói chuyện một lúc mới chia tay.”
Ngọc Bảo không đáp.
Tiểu Đào đứng trên ban công, thấy dượng đi trong ngõ, tay cầm cặp da, áo vest vắt trên cánh tay, áo sơ mi trắng phất phơ trong gió. Tiểu Đào vẫy tay gọi to: “Dượng, dượng!”
Phan Dật Niên ngẩng đầu, đôi mày đen nhánh, nụ cười dịu dàng. Tiểu Đào tim đập thình thịch, chạy vào phòng báo: “Dượng sắp lên rồi!”
Ngọc Bảo nhìn đồng hồ, đã một giờ. Một bàn thức ăn đã sẵn, Ngọc Phượng bày bát đũa, Ngọc Khanh múc cơm, Hoàng Thắng Lợi rót rượu, mặt Tiết Kim Hoa dịu đi đôi chút.
Phan Dật Niên bước vào, Tiểu Đào mang dép lê tới. Phan Dật Niên cười: “Cảm ơn con.”
Đổi dép xong, Ngọc Bảo kéo anh ra ban công, chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn, cô đưa khăn cho anh lau mặt rửa tay. Ngọc Bảo khẽ nói: “Em tưởng anh không đến.”
Phan Dật Niên cười: “Không đến thì ra thể thống gì.”
Ngọc Bảo nói: “Cảm ơn anh đã đến.”
Phan Dật Niên hỏi: “Sao?”
Ngọc Bảo bảo: “Trước mặt ông bà, họ hàng, em muốn chúng ta thật tốt đẹp.”
Phan Dật Niên cau mày: “Ý em là gì?”
Tiểu Đào thò đầu gọi: “Dượng ơi, vào nhanh đi!”
Ngọc Bảo nói: “Không có gì.” Cô nhận khăn, chà vài cái, vắt khô rồi đem phơi.
Phan Dật Niên ngồi cạnh Hoàng Thắng Lợi, Tiểu Đào chạy đến trước quạt, hướng quạt về phía dượng. Mọi người cười ầm, Hoàng Thắng Lợi nói: “Tôi cũng đầy mồ hôi, con bé này nuôi uổng rồi.”
Phan Dật Niên lấy từ cặp ra một hộp bút, cười nói: “Tặng Tiểu Đào này.”
Tiểu Đào nhận lấy, không phải hộp bút sắt bình thường, sờ vào mịn màng, mềm mại. Ở cửa hàng văn hóa cô bé từng thấy, nhân viên giới thiệu lớp ngoài là nhựa, lớp trong là bọt biển. Màu xanh lam trời đêm, có dòng sông, hoa sen, ếch xanh, bờ sông là chú mèo hoa nằm dài, mắt mèo chuyển động được. Khi mở ra, nó có hai tầng, bút chì, bút bi, tẩy, thước, gọt bút đầy đủ.
Ngọc Khanh nói: “Anh rể chu đáo quá.”
Ngọc Phượng đẩy Hoàng Thắng Lợi, cười: “Chả trách Tiểu Đào thương dượng.” Chị nói tiếp: “Tiểu Đào muốn hộp bút mới, chị cứ tiếc tiền, định chờ sinh nhật mới mua.”
Ngọc Khanh bảo: “Hộp bút của Tiểu Đào cũ quá rồi, màu phai hết, nắp cứ rớt hoài.”
Hoàng Thắng Lợi không nói gì, Tiểu Đào ngẩn người, không đáp lời. Ngọc Phượng chọc trán Tiểu Đào: “Không có lễ phép, không biết cảm ơn dượng à?”
Tiểu Đào òa khóc, nhào vào lòng Phan Dật Niên khóc rung trời. Ngọc Phượng vội kéo Tiểu Đào ra ban công lau mặt. Tiết Kim Hoa cau mày: “Tiệc về nhà mẹ đẻ đang vui, khóc lóc ầm ĩ, xúi quẩy quá.”
Phan Dật Niên cười: “Không sao đâu ạ.”
Hoàng Thắng Lợi nâng ly rượu: “Tôi kính em rể một ly, giỏi mua chuộc lòng người.”
Phan Dật Niên uống rượu, cười mà không nói.