Chương 67: Vi phục
*
Sau bữa trưa, Phan Dật Niên ngồi thêm một lát, nhưng tiếng bíp bíp của máy nhắn tin cứ vang lên liên hồi, anh đành đứng dậy cáo từ.
Tại cửa, Tiết Kim Hoa nói: “Mẹ muốn dặn dò con rể đôi câu.”
Phan Dật Niên đáp: “Vâng.”
Lâm Ngọc Bảo thoáng giật mình, tim đập mạnh.
Tiết Kim Hoa nói tiếp: “Ngọc Bảo nhà mẹ, được nuông chiều từ nhỏ, ngoài mềm trong cứng, tính tình tuy bướng nhưng lòng dạ chẳng xấu. Đối xử tốt với Ngọc Bảo trăm lần, sẽ được đền đáp ngàn vạn lần.”
Phan Dật Niên đáp: “Con nhớ rồi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo nhà mẹ, ở Tân Cương chịu không ít khổ cực, phải đối tốt với con bé hơn chút nữa.”
Phan Dật Niên đáp: “Sẽ làm được ạ.”
Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo nhà mẹ, ngực đầy đặn, mông tròn, chắc chắn sẽ sinh được con trai cho con rể.”
Lâm Ngọc Bảo kêu lên: “Mẹ!”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Càng nói càng quá đáng rồi!”
Phan Dật Niên chỉ cười.
Lâm Ngọc Bảo bước tới, kéo tay Phan Dật Niên, lặng lẽ đi xuống lầu. Khi ngang qua gian bếp, Lâm Ngọc Khanh đang rửa bát, cô ấy nhìn sang, mỉm cười nói: “Đi rồi à?”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Dật Niên đi trước, chị ở lại thêm chút.”
Ngọc Khanh nói: “Anh rể, hẹn gặp lại.”
Phan Dật Niên đáp: “Hẹn gặp lại.”
Hai người bước ra khỏi cửa ngõ, ánh nắng chiếu xiên qua con hẻm, xuyên qua những bộ quần áo phơi trên sào tre, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ trên mặt đất. Trong chậu hoa, cúc vuốt cua nở lẻ loi, đung đưa kiêu hãnh. Lâm Ngọc Bảo nói: “Sao anh lại nghĩ đến việc mua hộp bút vậy?”
Phan Dật Niên đáp: “Hộp bút của Tiểu Đào cũ quá rồi.”
Lâm Ngọc Bảo nói: “Cảm ơn anh.”
Phan Dật Niên hỏi: “Cảm ơn gì chứ?”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Tất cả mọi thứ.”
Phan Dật Niên không đáp, đến gần cửa ngõ, anh nói: “Tiếp theo, dự án quá gấp, anh phải ở lại văn phòng tại công trường. Nếu Ngọc Bảo có việc gì, cứ gọi máy nhắn tin hoặc điện thoại văn phòng cho anh.”
Lâm Ngọc Bảo đáp: “Vâng.”
Một chiếc taxi đỗ bên đường, Phan Dật Niên bước thẳng vào xe. Lâm Ngọc Bảo đứng nhìn theo chiếc xe khuất dần, cho đến khi mất hẳn bóng dáng, cô mới quay người, nở một nụ cười nhè nhẹ.
Ngọc Bảo giúp rửa nồi, Ngọc Khanh đột nhiên nói: “Chị hai hạnh phúc lắm, phải không?”
Ngọc Bảo đáp: “Sao lại nói vậy.”
Ngọc Khanh nói: “Nhìn là biết ngay, sắc mặt chị tốt, càng ngày càng xinh đẹp.”
Ngọc Bảo mỉm cười.
Ngọc Khanh nói: “Anh rể có chút kiêu ngạo tự nhiên, nhưng anh ấy có tu dưỡng, độ lượng, không so đo với Hoàng Thắng Lợi. Những lời Hoàng Thắng Lợi nói, thật sự là…”
Ngọc Bảo hỏi: “Ngọc Khanh sống thế nào, có ổn không?”
Ngọc Khanh bình thản đáp: “Vẫn thế, sống dở chết dở.”
Ngọc Bảo hỏi: “Cơ thể thế nào, có đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Ngọc Khanh nói: “Không cần kiểm tra, cơ thể mình, mình hiểu rõ nhất. Bệnh cũ từ hồi đi vùng sâu vùng xa, cả đời này không chữa được. Sau này có chết, cũng chết vì cái này.”
Ngọc Bảo nói: “Đừng bi quan, y học đang tiến bộ, kiểu gì cũng có cách.”
Ngọc Khanh nói: “Chị hai, thật ra em…”
Ngọc Bảo hỏi: “Sao?”
Ngọc Khanh đáp: “Không có gì.”
Ngọc Bảo nói: “Chắc chắn có chuyện gì đó.”
Ngọc Khanh cười, nói: “Áo ngực em làm, có được không, anh rể thích chứ? Chị thích chứ?”
Lâm Ngọc Bảo đỏ mặt, nói: “Thích lắm!”
“Chị nghe thấy rồi nhé!”
Ngọc Khanh và Ngọc Bảo nhìn theo tiếng nói, thấy Triệu Hiểu Bình vỗ tay, từ cầu thang bước xuống, nói: “Áo ngực em làm, có được không, anh rể thích chứ? Chị thích chứ?”
Ngọc Khanh nói: “Trời ơi, không chỉ nghe lén, mà còn là cái loa phát thanh!”
Triệu Hiểu Bình nói: “Muốn chị im miệng cũng được, Ngọc Khanh làm cho chị một cái đi.”
Ngọc Khanh hỏi: “Làm để mặc cho ai xem?”
Ngọc Bảo nói: “Cho Răng Tetracycline xem chứ ai.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Nói bậy gì mà hay thế!”
Ngọc Bảo đáp: “Em không nói bậy, mọi người đều thấy rồi, sáng sớm trong ngõ, bà mẹ kia, còn có Răng Tetracycline, mỗi người cầm một đầu tấm ga giường, xoắn như xoắn bánh quẩy. Cứ thế này, Hiểu Bình không cưới cũng phải cưới thôi.”
Triệu Hiểu Bình kêu lên: “Chết mất, chị thật sự không biết, chị đang ngủ nướng mà!”
Ngọc Bảo tháo tạp dề, kéo Triệu Hiểu Bình sang một bên, hạ giọng nói: “Chuyện về em trai chồng em, Dật Thanh.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Sao?”
Ngọc Bảo nói: “Mười năm trước, sau khi em trai em qua đời, giác mạc của thằng bé được hiến cho Dật Thanh.”
Triệu Hiểu Bình kinh ngạc nói: “Còn có chuyện này nữa sao!”
Ngọc Bảo nói: “Vì vậy, Dật Thanh không chỉ là em trai chồng em, mà còn là em trai em.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị hiểu rồi.”
Ngọc Bảo nói: “Sáng nay, chị A Quế gặp Dật Thanh xong, đã nói gì với Hiểu Bình?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Nói gì đâu.”
Nhìn sắc mặt Ngọc Bảo, Triệu Hiểu Bình bỗng hiểu ra, chị cười nói: “Chị còn mơ mơ màng màng đây này. Nghĩ gì vậy, chị A Quế đã có chồng rồi, hơn nữa, chênh lệch tuổi tác quá lớn. Phụ nữ như chị A Quế, thích kiểu đàn ông trưởng thành như anh cả nhà họ Phan, chứ không thích Phan Tiểu Tứ, còn là gà tơ nữa cơ.”
Ngọc Bảo nói: “Cũng không chắc.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Không tin thì thôi, chị A Quế chẳng nói gì cả.”
Ngọc Bảo nói: “Dù sao sau này, hễ thấy chị A Quế và Dật Thanh ở cùng nhau, chị phải lập tức, ngay lập tức gọi điện cho em.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Biết rồi! Nhưng chị vẫn phải nói, Ngọc Bảo nghĩ nhiều quá rồi. Phan Tiểu Tứ ở tận góc trên, ngày nào cũng ở trường, hai người họ, có đánh tám sào cũng chẳng tới.”
Ngọc Bảo nói: “Lời thì đúng vậy, nhưng trong lòng em không hiểu sao cứ thấy bất an.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Do rảnh quá thôi, công việc tìm được đến đâu rồi?”
Ngọc Bảo cười, nói: “Vẫn đang tìm.”
–
Chủ nhiệm Ngô của Ủy ban Cư dân Phục Hưng, thân hình mũm mĩm, khuôn mặt lúc nào cũng cười tươi rói. Mẹ Phan đã chào hỏi trước, nên chủ nhiệm Ngô rất nhiệt tình. Bà dẫn Ngọc Bảo đi tham quan tổ sản xuất trong ngõ, giới thiệu rằng ủy ban vừa nhận được thông báo mới, việc phân công công việc chủ yếu ưu tiên cho nhóm thanh niên trí thức trở về từ nông thôn. Trong ngõ có bốn tổ sản xuất và một nhà ăn. Ngọc Bảo đã đến xem nhà ăn, thấy khá sạch sẽ, nhưng nhân sự ở đó đã đủ.
Tổ sản xuất thứ nhất làm búp bê xuất khẩu, khoảng bảy tám người, cắm cúi nhét mùn cưa vào bụng búp bê. Tổ sản xuất thứ hai bóc tôm, chưa kịp bước vào cửa, mùi tanh tưởi đã xộc thẳng vào mặt. Tổ sản xuất thứ ba may cúc áo và tháo chỉ thừa. Tổ sản xuất thứ tư in bao bì cho thuốc Long Hổ Nhân Đan.
Chủ nhiệm Ngô giới thiệu mức lương: tám hào một ngày, làm sáu ngày nghỉ một, mỗi ngày làm đủ tám tiếng. Tính ra, mỗi tháng lương khoảng hai mươi đồng, nhưng được ăn một bữa trưa miễn phí ở nhà ăn. Nếu không ăn, sẽ được cấp phiếu lương thực. Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Đại khái phải đợi bao lâu ạ?”
Chủ nhiệm Ngô áy náy đáp: “Tình hình hiện tại, thật sự là nhiều người ít việc. Nhưng chúng tôi hiểu tâm trạng khẩn thiết cần công việc của cô. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu các nhà máy ở khu phố khác cần người, chúng tôi cũng sẽ điều phối.”
Lâm Ngọc Bảo nghe xong, hiểu rõ rằng vẫn phải đợi, còn đợi bao lâu thì chẳng ai nói chắc được. Ra khỏi ủy ban, lòng cô nặng trĩu, bước đi vô định trên đường phố, không biết đã đi bao lâu, cho đến khi đến công viên Tương Dương. Cô ngồi nghỉ trên ghế dài, gió se lạnh thổi qua, lá vàng rơi đầy mặt đất, nhưng chẳng phải vàng thật. Một đôi nam nữ bước tới, ngồi xuống ghế đối diện. Ngọc Bảo nhìn thấy, cảm giác quen quen, nhìn kỹ hơn, hóa ra là Trương Duy Dân và Khổng Tuyết. Cô giật mình, đứng bật dậy, hoảng hốt bỏ chạy.
Trương Duy Dân và Khổng Tuyết thu lại ánh mắt. Khổng Tuyết cười lạnh, nói: “Như thể nhìn thấy thú dữ ấy, hai chúng ta đâu có ăn thịt người.”
Trương Duy Dân nhịn không được, bật cười.
Khổng Tuyết hỏi: “Cười gì?”
Trương Duy Dân đáp: “Đừng nghĩ tất cả đàn bà đều giống như tổng giám đốc Khổng.”
Khổng Tuyết hỏi: “Giống thế nào?”
Trương Duy Dân nói: “Nói rõ quá thì chẳng còn đẹp nữa.”
Khổng Tuyết hừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: “Tổng giám đốc Phan dạo này thế nào?”
Trương Duy Dân đáp: “Cũng được.”
Khổng Tuyết hỏi: “Ý gì?”
Trương Duy Dân nói: “Dự án tòa nhà Uyên Ương tiến độ gấp quá, chẳng nghỉ tuần trăng mật, ngày đêm bám trụ ở công trường.”
Khổng Tuyết im lặng một lúc, rồi nói: “Không lẽ tình cảm có vấn đề rồi?”
Trương Duy Dân đáp: “Khó nói lắm.”
Khổng Tuyết nói: “Vừa nãy, cô Phan kia có phải đang khóc không?”
Trương Duy Dân hỏi: “Thật hay đùa vậy?”
Khổng Tuyết nói: “Tôi hiểu phụ nữ, không có tâm sự thì chẳng ai một mình ngồi trong công viên mà khóc.”
Trương Duy Dân nói: “Tôi không hiểu.”
Khổng Tuyết đứng dậy, tinh thần phấn chấn, nói: “Đi thôi.”
Trương Duy Dân cười, lắc đầu.
Phan Dật Niên đến nhà hàng Lục Ba Lang, bước vào phòng riêng. Ở đó, tổng giám đốc Lôi của bất động sản Gia Phong từ Quảng Châu, tổng giám đốc Tống của dự án phát triển Tân Thôn, ông Phùng – nhà kinh doanh bất động sản từ Ma Cao, cùng ông Lý từ Hồng Kông, Khổng Tuyết và Trương Duy Dân đã có mặt đầy đủ. Phan Dật Niên cởi áo gió rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Thật sự xin lỗi, tôi đến muộn.”