Chương 73: Bài học
*
Mẹ Phan bảo: “Biết vì sao phải mời thằng ba ra ngoài không?”
Dật Võ đáp: “Dạ biết.”
Mẹ Phan nói tiếp: “Vậy nói thử nghe.”
Dật Võ thành thật thưa: “A Lâm nhờ chị Mỹ Kỳ giúp, gây ra đại họa, khiến anh cả bị liên lụy, kinh tế tổn thất nặng nề.”
Mẹ Phan gằn giọng: “Đang chơi trò chữ nghĩa với mẹ đấy à? Toàn bộ tích góp của anh cả cộng thêm Ngọc Bảo đều đã đổ hết vào, giờ còn mang nợ chồng chất.”
Dật Võ phân bua: “A Lâm không có học, tầm nhìn hạn hẹp, không nghĩ được hậu quả nghiêm trọng.”
Mẹ Phan gay gắt: “A Lâm không nghĩ được, lẽ nào con cũng không có đầu óc? Đừng có ngụy biện, A Lâm đã thừa nhận cả rồi.”
Dật Võ vội giải thích: “Lúc ban đầu, con mụ chết tiệt đó cũng giấu kín con, đến khi con biết thì sự đã rồi. Con biết làm thế nào được.”
Mẹ Phan trách: “Miệng để làm gì, không dám nói với anh cả thì ít ra cũng phải cho mẹ biết chứ.”
Dật Võ ấp úng: “Con sợ mẹ lo.”
Mẹ Phan đập bàn: “Giấy sao bọc được lửa, giờ mẹ đâu chỉ lo, mà tức đến phát chết đây. Biết cái kiểu này gọi là gì không, chính là ông Đông Quách cứu sói, nông phu cứu rắn. Được anh cả giúp xong, lại quay sang cắn trả một cái.”
Dật Võ im thin thít.
Mẹ Phan mắng tiếp: “A Lâm thì chẳng có văn hóa, lời nói như dao, đâm thấu tim gan. Còn ngang ngược, muốn liều mạng với Ngọc Bảo, khác gì một mụ chanh chua. May mà Ngọc Bảo không chấp nhặt, chứ đổi lại người khác thì thử xem.”
Dật Võ giật mình: “Sao lại như vậy?”
Mẹ Phan thở dài: “Nói ra, mẹ là mẹ chồng mà đi kể xấu con dâu sau lưng, cũng là biểu hiện không có giáo dưỡng. Nhưng mà mẹ tức đến chết mất thôi.”
Dật Võ thưa: “Mẹ cứ nói hết đi.”
Mẹ Phan kể lại mọi chuyện, tay xoa dọc mép giường, nhặt lên một thứ, rồi bảo: “Nhìn xem đây là gì.”
Dật Võ cầm lấy: “Móng tay ai cắt xuống.”
Mẹ Phan tức điên: “Mọi người đang nghiêm túc bàn chuyện lớn, A Lâm ngồi bên cạnh, cứ tách tách cắt móng tay, mảnh vụn bắn tứ tung, thật là vô lễ.”
Dật Võ thừa nhận: “Là A Lâm sai, để lát nữa con về phòng mắng cô ta.”
Mẹ Phan giận dỗi: “Dù sao mẹ cũng là bề trên, ít ra cũng phải có tôn trọng chứ. Chẳng lẽ ở Giang Tây, trước mặt cha mẹ ruột, A Lâm cũng cái giọng điệu ấy à?”
Dật Võ ngập ngừng: “Cũng đúng, cả nhà A Lâm vốn không câu nệ tiểu tiết.”
Mẹ Phan gạt phắt: “Ăn nói nhảm nhí, em Sáu thì rất tốt kia mà.”
Dật Võ đáp: “Một rồng sinh chín con, mỗi đứa một khác.”
Mẹ Phan tức nghẹn không thốt nên lời, bỗng òa khóc: “Dật Võ à, sao con không nghe lời anh cả, giống như Dật Văn vậy, một lòng một dạ học hành, thi đỗ đại học, rồi về thành phố, có việc làm tốt, còn sợ không tìm được người đàn bà tử tế hay sao. Sao con lại chẳng có chút kiên định nào, rõ ràng có thể có một tương lai sáng sủa hơn nhiều.”
Dật Võ cũng khóc: “Mẹ đâu hiểu cái khổ của con khi đi Giang Tây nhận đất cắm rễ. Ngày ngày lao động, kiếm công điểm, dậy sớm thức khuya, tay phồng rộp, bụng không được no, ở nhà tranh, còn phải chịu uất ức. Cái đó con còn chịu được, nhưng điều quan trọng nhất là không có hy vọng, ai nấy đều nói phải cắm rễ nông thôn, vĩnh viễn không quay về Thượng Hải được nữa. Những anh chị cùng đi, từng người một đều yêu đương, kết hôn. Con thì hoàn toàn tuyệt vọng, A Lâm lại chủ động tốt với con, con mới nghĩ, chắc đời của Dật Võ này chỉ đến thế mà thôi.”
Mẹ Phan nhìn Dật Võ, vừa giận vừa thấy đáng thương: “Anh cả vì trả nợ, phải qua Hồng Kông hơn mười năm.”
Dật Võ phản bác: “Hồng Kông thì so gì được với Giang Tây.”
Mẹ Phan gay gắt: “Vậy Dật Văn chẳng phải vẫn kiên trì đấy sao. Dật Văn làm được, cớ sao con không làm được.”
Dật Võ nghẹn lời: “Trong mấy anh em, từ nhỏ con đã biết, con là đứa không được ba mẹ thương, bị coi thường. Ba chỉ quý hai anh, thường mắng con, mẹ thì thương em tư nhất. Chỉ có con, không ai thương, không ai yêu.”
Mẹ Phan cứng rắn: “Nói vậy có ích gì, còn đem so với Dật Thanh, mắt nó hỏng, mẹ đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn. Ba mắng con, vì sao mắng, đánh là thương mắng là yêu, chỉ hận sắt không thành thép. Nghĩ lại xem, từ sau khi cả nhà trở về, chuyện gì mẹ chẳng đứng về phía con. Nói phải để có lương tâm.”
Dật Võ lặng thinh.
Mẹ Phan buông một câu: “Mẹ cũng mệt mỏi rồi. Dật Võ, về phòng bàn với A Lâm chuyện sinh hoạt phí phải lấy ở đâu. Ba mươi đồng chắc chắn không đủ. Còn nữa, họa này do nhà anh cả gánh, ai gây ra thì người đó phải có trách nhiệm, đừng đứng ngoài khoanh tay nhìn.”
Dật Võ lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
Mẹ Phan ôm di ảnh, lại khóc một hồi, sau đó mới lấy tấm nhung gói kỹ, đặt lại vào rương gỗ long não.
–
Ngọc Bảo bế bé Nguyệt Lượng, đi gõ cửa phòng mẹ Ngô.
Mẹ Ngô ngái ngủ hỏi: “Ai đó?”
Ngọc Bảo đáp: “Là con đây.”
Mẹ Ngô mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Ngọc Bảo khẽ thưa: “Bé Tinh Tinh lên cơn sốt cao, con với Dật Niên phải bế đi bệnh viện, làm phiền mẹ Ngô trông giùm bé Nguyệt Lượng.”
Mẹ Ngô vội vàng đón lấy: “Để tôi, mau đi nhanh đi, đừng chậm trễ.”
Ngọc Bảo bước ra cửa, Phan Dật Niên bồng Tinh Tinh, quấn chặt trong chăn nhỏ, đang chờ ở đầu hành lang. Anh không nói nhiều, vội vã cùng xuống lầu.
Ra khỏi khu bếp lò, một luồng gió lạnh tạt thẳng vào mặt. Hai người đi tới ven đường, chờ xe taxi. Ngoài kia, từng tốp nông dân lái xe ba bánh chở hải sản, nối đuôi nhau vun vút, phải kịp đưa vào công ty thực phẩm trước khi chợ khai cân. Nước nhỏ tong tong xuống, trong không khí vương mùi tanh mằn mặn.
Ngọc Bảo hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Phan Dật Niên trả lời: “Cỡ bốn giờ.”
Một chiếc taxi trờ tới, dừng ngay trước mặt. Tài xế hạ kính xuống: “Đi đâu vậy?”
Phan Dật Niên đáp: “Bệnh viện Thụy Kim.”
Tài xế gật đầu: “Lên xe đi.”
Ngọc Bảo kéo cửa, cả hai ngồi vào trong.
Tài xế khởi động xe, quay đầu lại: “Có phải Lâm Ngọc Bảo không?”
Ngọc Bảo khựng lại: “Anh nhận ra tôi à?”
Tài xế mỉm cười: “Tôi là A Đạt, hồi xưa cũng học Trung học Thanh Hoa, chúng ta là bạn cùng niên khóa.”
Ngọc Bảo ngập ngừng: “Ồ, vậy sao.” Thật ra cô chẳng có chút ấn tượng nào.
Tài xế hỏi: “Con nhỏ bệnh à?”
Ngọc Bảo đáp: “Ừ.”
Tài xế bảo: “Tôi lái nhanh chút. Mùa thu sang đông, người bệnh nhiều lắm, tối nay tôi đã chở ba chuyến vào Thụy Kim rồi.”
Ngọc Bảo không lên tiếng, chỉ nhìn từng chiếc xe chở hải sản bị vượt qua, bỏ lại phía sau.
Đến bệnh viện, kiểm tra ra là viêm phổi, phải truyền dịch.
Phan Dật Niên quen biết bác sĩ Trang, đúng ca trực đêm, cũng qua chào.
Phan Dật Niên hỏi: “Có cần nhập viện không?”
Bác sĩ Trang hạ giọng: “Tôi xem không nặng, truyền dịch xong về nhà, uống thuốc theo chỉ định là được. Gần đây trong viện không yên, ít tới thì hơn.”
Phan Dật Niên chau mày: “Sao lại không yên?”
Bác sĩ Trang giải thích: “Có bệnh nhân viêm gan A nhập viện, virus này dễ lây.”
Phan Dật Niên hỏi: “Vì sao lại mắc viêm gan A?”
Bác sĩ Trang đáp: “Ăn sò huyết mà ra.”
Phan Dật Niên ngạc nhiên: “Liên quan gì?”
Bác sĩ Trang nói: “Sò huyết nuôi ở Giang Tô, chở bằng thuyền chở phân tới Thượng Hải, bị nhiễm bẩn, rồi đưa vào chợ, lên bàn ăn của người dân.”
Ngọc Bảo sợ hãi kêu: “Chết rồi, mấy hôm trước mẹ Ngô mới mua về ăn đó.”
Bác sĩ Trang trấn an: “Cũng đừng quá lo, sò huyết đánh bắt trong nước thì không sao. Viêm gan A ủ bệnh khoảng bốn tuần, thấy có gì bất thường thì mau tới viện.”
Một cô y tá gọi: “Bác sĩ Trang, có bệnh nhân.”
Bác sĩ Trang chào rồi rời đi.
Bé Tinh Tinh bĩu môi, ư ử đòi bồng. Ngọc Bảo xót xa ôm con vào lòng.
Phan Dật Niên lên tiếng: “Để anh bồng cho.”
Ngọc Bảo lắc đầu: “Không cần, em bồng được.”
Phan Dật Niên ngồi bên cạnh, dán mắt nhìn một lát, dần dần khép mắt.
Chốc sau, Ngọc Bảo chỉ thấy vai mình nặng trĩu, nghiêng mặt nhìn qua, thì ra Phan Dật Niên đã tựa đầu vào vai cô mà ngủ thiếp đi. Ngoài quầy y tá sáng đèn huỳnh quang, những nơi khác tối mờ. Trong lòng Ngọc Bảo dâng lên một nỗi niềm dịu dàng, cô khẽ đặt một nụ hôn xuống trán anh.