Chương 74: Chia cách
*
Ngọc Bảo bế bé Tinh Tinh bước vào bếp lò, mẹ Ngô vội vàng chạy ra đón. Chị Diêu đang nấu cháo cơm, quan tâm hỏi: “Nghe nói Tinh Tinh nửa đêm sốt, bác sĩ bảo thế nào rồi?”.
Ngọc Bảo đáp: “Bảo là viêm phổi.”
Dì Trang hoảng hốt: “Viêm phổi à, khá nghiêm trọng đấy, sao không nhập viện?”.
Ngọc Bảo khẽ trả lời: “Trong bệnh viện có bệnh nhân viêm gan A, sợ lây nhiễm, truyền dịch xong thì cho về, cứ theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc là được.”
Dì Trang nói: “Thế thì may, nghĩa là không nặng lắm.”
Mẹ Ngô bế lấy Tinh Tinh, thở dài: “Tội nghiệp, tôi lo cả đêm không ngủ được.” Tinh Tinh thì ngủ say sưa.
Quyên Quyên đeo cặp sách đi xuống cầu thang, chạy lại hỏi: “Dì cả, Tinh Tinh khỏe chưa?”.
Ngọc Bảo mỉm cười: “Sắp khỏi rồi.”
Mẹ Ngô nói: “Hộp cơm ở trên thớt đấy.”
Quyên Quyên đi lấy, mở nắp hộp ra thì thắc mắc: “Sao chỉ có bún trộn dưa mặn?”
Không ai lên tiếng. Con bé tức giận quay sang mẹ Ngô: “Bà ơi, còn lạp xưởng đâu?”.
Mẹ Ngô trả lời: “Hết rồi.”
Quyên Quyên vùng vằng: “Hết thì sao không mua, con chẳng có món gì ăn cả.”
Mẹ Ngô cau mày: “Bún trộn dưa mặn không phải là món sao. Người ta con nít, chan một muỗng nước tương thôi đã ngon miệng hết hộp cơm, còn con là tiểu thư con nhà ai, nhất định phải có lạp xưởng mới chịu.”
Quyên Quyên tức tưởi òa khóc.
Chị Diêu nói: “Dì có trứng muối đây.” Rồi lấy dao bổ đôi, đặt vào hộp cơm: “Đi học đi, sắp muộn rồi.”
Quyên Quyên vừa khóc vừa bỏ đi.
Ngọc Bảo thấy bóng dáng Dư Lâm thoáng hiện trên cầu thang, không rõ đã đứng đó từ bao giờ.
Ngọc Bảo cùng mẹ Ngô lên lầu, cô nhẹ giọng: “Người lớn có xích mích thì cũng không nên liên lụy đến con nít.”
Mẹ Ngô ấm ức: “Tôi đã cố nén giận, vậy mà còn cứ lao vào họng súng của tôi. Đêm qua tiếng cãi nhau chửi mắng, tôi nghe rõ mồn một. Đúng là chó sói Trung Sơn, được thế thì vênh váo kiêu ngạo.”
Chú Lý vừa đi ngang qua cười bảo: “Mẹ Ngô ghê gớm thật, còn biết cả Hồng Lâu Mộng cơ đấy.”
Mẹ Ngô đáp lại: “Đài phát thanh tôi nghe đâu có uổng.”
Ngọc Bảo bật cười.
Vào đến phòng, mẹ Phan, Dật Văn, Dật Võ và Dật Thanh đang ăn sáng. Sau một hồi hỏi han, mẹ Ngô bế Tinh Tinh đi. Ngọc Bảo rửa tay sạch, ngồi xuống bàn ăn mì loãng.
Mẹ Phan hỏi: “Anh cả đâu rồi?”.
Ngọc Bảo đáp: “Từ bệnh viện về, ra đến cổng Phục Hưng Phường thì gặp Trương Duy Dân, đi cùng nhau luôn rồi ạ.”
Mẹ Phan gật gù: “Không sao, có Ngọc Bảo là được. Hiếm khi mọi người tụ họp đông đủ, mẹ có chuyện muốn nói.”
Mọi người im lặng.
Mẹ Phan cất giọng: “Tình hình của anh cả chắc ai cũng rõ cả rồi.”
Ngọc Bảo đề nghị: “Để A Lâm cũng qua đây.”
Dật Văn cười: “Quên mất nhân vật quan trọng này.”
Dật Võ đứng lên đi gọi. Dư Lâm bế Tráng Tráng cùng đến ngồi, gương mặt không biểu lộ gì.
Mẹ Phan nói tiếp: “Trước đây chi tiêu trong nhà, anh cả gánh phần nhiều, Dật Văn, Dật Võ chỉ phụ một phần nhỏ. Giờ anh cả khó khăn, còn mắc nợ nữa. Chính lúc này, anh em một nhà càng phải gắn bó, tương trợ để vượt qua khó khăn. Ý mẹ là, tiền sinh hoạt của anh cả khỏi cần đóng, mẹ lấy lương hưu ra. Dật Thanh mới đi làm, lương thấp, lại thường xuyên đi công tác, cũng không cần góp. Dật Văn thì ít khi ở nhà, vẫn đóng như cũ. Còn Dật Võ, làm xây dựng cũng tạm được, tối qua đã bàn bạc rồi, giờ để Dật Võ nói một tiếng.”
Dật Võ ho khan mấy tiếng, mở lời: “Chị dâu.”
Ngọc Bảo khẽ đáp: “Ừ.”
Dật Võ cúi đầu: “Em với A Lâm xin lỗi anh chị. Vì sự hồ đồ, nông cạn của chúng em mà gây ra tai họa lớn, khiến bây giờ thành cục diện không thể cứu vãn. Chúng em rất hối hận.”
Ngọc Bảo im lặng.
Dật Văn châm chọc: “Ý thức giác ngộ nâng cao rồi, biết tự kiểm điểm, cũng coi như tiến bộ.”
Dật Võ nói tiếp: “Còn về chuyện tiền sinh hoạt ấy…” rồi lại nhìn mẹ Phan.
Mẹ Phan cau mặt: “Nhìn mẹ làm gì, tiền sinh hoạt thì lấy đâu ra.”
Dật Võ thở dài: “Thực ra thì, con có khoe với mẹ là làm xây nhà thu nhập cũng khá. Nhưng thật ra chỉ là nổ cho ra vẻ. Con không có hộ khẩu, chỉ là lao động thời vụ, bị coi thường cũng đành, làm việc nặng nhọc nhất mà lương lại ít nhất. Hơn nữa công việc này chỗ có chỗ không, bữa đói bữa no, toàn nhờ ông trời thương hại. Giờ lại thêm Tráng Tráng, hai đứa nhỏ ăn mặc học hành chi phí đủ thứ. A Lâm thì chưa có thu nhập, cả nhà chỉ trông vào chút tiền còm của con. Nếu chẳng may ốm đau bệnh tật thì… không dám nghĩ tới.”
Mẹ Phan thoáng thấy bất an, liền ngắt lời: “Giờ không phải lúc than nghèo kể khổ, nói vào trọng điểm đi.”
Dật Võ gằn giọng: “Không phải than, là nói sự thật. Chị dâu, không phải em với A Lâm không muốn đưa tiền giúp anh cả trả nợ, mà thật sự là nghèo túng, không có tiền.”
Ngọc Bảo bình thản hỏi: “Vậy tiền sinh hoạt tính sao?”
Dật Võ chậm rãi nói: “Em và A Lâm bàn rồi, cuối cùng quyết định, muốn tách ra sống riêng.”
Ngọc Bảo ngẩn ra: “Ý là sao?”
Dật Võ giải thích: “Tuy vẫn ở chung nhà, nhưng ăn mặc chi tiêu, chúng em tự lo.”
Mẹ Phan như bị giáng một đòn, tức giận quát: “Mẹ còn chưa chết mà đã muốn chia nhà rồi à!”
Dật Thanh trách: “Anh ba, đừng quá đáng.”
Dật Võ trừng mắt: “Mày câm miệng đi.”
Ngọc Bảo vẫn không lên tiếng.
Mẹ Phan hỏi: “Ý này là của ai, Dật Võ hay là A Lâm?”.
Dư Lâm lên tiếng: “Chia nhà thì phải chia tài sản. Chúng con đâu có đòi chia tài sản, chỉ là tách riêng ra sống thôi. Vì sao phải thế? Bởi vì chúng con đã góp tiền sinh hoạt, mà Quyên Quyên mang cơm trưa đi học, chỉ muốn một cây lạp xưởng thôi mà mẹ Ngô cũng không chịu cho.”
Ngọc Bảo giải thích: “Hiểu lầm rồi. Mỗi sáng mẹ Ngô đều chuẩn bị lạp xưởng cho Quyên Quyên, chỉ là hôm nay vừa hết sạch.”
Dư Lâm gắt gỏng: “Nhưng cách bà ta nói khó nghe vô cùng, đủ để làm người ta tức chết.”
Ngọc Bảo ôn tồn: “Mẹ Ngô miệng dao găm tâm đậu hũ, chỉ sợ là loại ngọt ngoài độc trong mới đáng ngại.”
Dư Lâm cắn môi: “Không chỉ có chuyện này, từ trước đến nay con vẫn nhẫn nhịn không tính toán, nhưng đừng có khi dễ người quá đáng.”
Mẹ Phan bảo: “Mẹ chỉ nghe Dật Võ nói, giờ hỏi lại lần cuối, nhất định phải tách ra sống riêng, đúng không?”.
Dật Võ im lặng. Nước mắt mẹ Phan ròng ròng.
Bất chợt Dật Võ bực bội: “Thôi được, nể mặt mẹ, không tách thì thôi. Nhưng con cũng không có thêm tiền sinh hoạt mà đưa ra, chỉ giữ như cũ thôi.”
Dật Văn đeo kính, từ tốn nói: “Hôm nay anh cả không có ở đây, con muốn làm chủ một lần, mẹ có đồng ý không?”.
Mẹ Phan ngơ ngác gật đầu.
Dật Văn nhìn sang: “Còn chị dâu thì sao?”.
Ngọc Bảo dịu giọng: “Chị không có ý kiến.”
Dật Văn nói: “Anh em bốn người chúng ta đều đã trưởng thành, anh cả và Dật Võ cũng lập gia đình rồi, muốn sống riêng cũng chẳng có gì lạ. Dù sao bây giờ không còn là xã hội cũ, chế độ đại gia đình phong kiến cũng sớm lụi tàn. Chỉ cần tình thân còn đó, hiếu kính với mẹ không quên, thì cho dù có dọn ra ngoài cũng không sao. Dật Võ, A Lâm muốn đem Quyên Quyên và Tráng Tráng ra ở riêng, tách tài chính với cả nhà, không thành vấn đề, cả nhà đồng ý.”
Dật Võ hỏi: “Không cần hỏi ý kiến anh cả à?”.
Ngọc Bảo đáp: “Không cần, chị có thể làm chủ.”
Dật Văn gật gù: “Đã muốn tách riêng thì phải rõ ràng dứt khoát, từ tiền nước, điện, than, dầu, muối, tương, dấm, trà… tất cả đều phải tính, không ai được lợi dụng ai.”
Dật Võ ngẩn người: “Cần gì phải rạch ròi quá vậy.”
Dật Văn khẳng định: “Rất cần. Trên đời nào có chuyện không chịu bỏ ra mà còn muốn chiếm hời của người khác. Anh sẽ lập một bảng chi tiết, từng khoản tính hết, sau đó ký tên đóng dấu.”
Ngọc Bảo nói: “Phiền Dật Văn rồi.”
Dật Văn cười nhạt: “Phiền gì đâu, công việc của em vốn là thế, đúng sở trường mà.”
Dư Lâm ngượng ngùng: “Dù sao đã tách riêng, nhưng vẫn là người một nhà.”
Không ai đáp lời.
Trong phòng mẹ Ngô, vang lên tiếng khóc của Nguyệt Lượng. Mẹ Phan kéo ghế đứng dậy bỏ đi.
Dư Lâm bế Tráng Tráng, cùng Dật Võ quay về phòng. Sau lưng, Dật Văn buông lời: “Tốt thôi, mẹ Ngô cũng coi như được giải phóng.”
Mẹ Ngô bưng bình sữa ra, ngạc nhiên hỏi: “Giải phóng gì chứ?”.
Dật Thanh đáp: “Đợi con ăn xong, sẽ kể cho mẹ Ngô nghe.”
Ngọc Bảo dặn dò: “Mẹ Ngô, còn Dật Văn, Dật Thanh nữa, lúc mua hải sản hay ăn ngoài, nhớ đừng ăn sò huyết.”
Dật Thanh ngạc nhiên: “Sao vậy?”.
Ngọc Bảo nói: “Bác sĩ dặn rồi, vì sò huyết không đảm bảo vệ sinh, nhiều bệnh nhân mắc viêm gan A là từ đó mà ra, bệnh này còn có tính lây nhiễm.”
Mẹ Ngô gật gù: “Tôi cũng ít khi mua. Hôm trước mua ít vỏ sò huyết, là để chà bồn cầu cho sạch, vừa tiện vừa gọn thôi.”
Dật Văn đứng dậy: “Em đi làm bảng chi phí đây. Ai mà muốn đấu với em thì chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
Ngọc Bảo mỉm cười.