Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 77

Chương 77: Định mệnh

*

Ngọc Bảo bảo: “Muốn nghe lời thật hay lời nói dối?”

Phan Dật Niên đáp: “Lời nói dối.”

Ngọc Bảo bật cười khúc khích: “Ngốc nghếch, ai lại muốn nghe lời nói dối chứ.”

Phan Dật Niên nói: “Chỉ cần là Ngọc Bảo nói, lời nói dối anh cũng xem như thật.”

Ngọc Bảo xúc động bảo: “Chính sách hòa hoãn hả?”

Phan Dật Niên bật cười.

Ngọc Bảo kể: “Hôm nay Kiều Thu Sinh tới mua quần áo, nhân lúc chờ sửa ống quần, bọn em ghé quán Khải Tư Lệnh uống cà phê.”

Phan Dật Niên bảo: “Khá là có tình điệu, rồi hai người nói gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Nói chuyện vợ của Kiều Thu Sinh, đơn vị phái đi nước ngoài, rồi cứ lưu lại không về.”

Phan Dật Niên nói: “Rồi còn gì nữa?”

Ngọc Bảo bảo: “Cũng có nhắc qua chút chuyện công trình của Dật Niên phải đình lại.”

Phan Dật Niên nói: “Chắc còn nữa chứ.”

Ngọc Bảo đáp: “Kiều Thu Sinh hỏi em có thật lòng yêu Dật Niên không.”

Phan Dật Niên bảo: “Ngọc Bảo trả lời thế nào?”

Ngọc Bảo nói: “Tô Diệp tới rồi.”

Phan Dật Niên hỏi: “Không đúng lúc, tới làm gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Cũng hẹn bạn đi uống cà phê.”

Phan Dật Niên bảo: “Sau đó thì sao?”

Ngọc Bảo nói: “Thấy Tô Diệp em khó chịu, em liền về đường Hoa Đình.”

Phan Dật Niên bảo: “Còn chưa trả lời anh.”

Ngọc Bảo hỏi: “Trả lời cái gì?”

Phan Dật Niên nói: “Giả ngốc à.”

Ngọc Bảo đáp: “Có làm không, không thì em đi ngủ, sáng mai còn buôn bán.”

Ánh mắt Phan Dật Niên khóa chặt Ngọc Bảo, trong mắt rực sáng, Ngọc Bảo bị nhìn đến mức má đỏ dần.

Ngọc Bảo bảo: “Không làm thì thôi.”

Phan Dật Niên nói: “Trả lời xong rồi mới làm.”

Ngọc Bảo đưa tay chọc vào ngực Phan Dật Niên: “Dựa vào đâu mà bắt em, cứ tưởng như xưa à, đứng cao ngạo trước mặt em, bây giờ em đâu còn thua kém anh, đừng hòng áp chế em.”

Phan Dật Niên nói: “Tô Diệp nói chẳng sai.”

Ngọc Bảo bảo: “Em không muốn nghe, miệng chó không mọc ngà voi.”

Phan Dật Niên nói: “Anh cứ nói, Tô Diệp bảo phụ nữ Thượng Hải nhỏ bé thì thực tế nhất.”

Ngọc Bảo đáp: “Ấu trĩ.”

Phan Dật Niên nói: “Anh sa sút rồi, cũng chẳng có gì hay để nói.”

Ngọc Bảo sững người, ngẩng lên nhìn Phan Dật Niên, trời đất tối mịt, chẳng rõ được nét mặt.

Ngọc Bảo khẽ bảo: “Em chỉ đùa thôi mà.”

Phan Dật Niên đáp: “Thôi cứ vậy đi.”

Ngọc Bảo nắm lấy tay Phan Dật Niên, cắn mạnh một cái.

Phan Dật Niên hít sâu: “Vai anh bị xước còn chưa khỏi, lại thêm nữa.”

Ngọc Bảo định xoay người, nhưng bị Phan Dật Niên đè xuống, cười bảo: “Nổi giận rồi hả?”

Ngọc Bảo im lặng.

Phan Dật Niên dịu dàng hôn, hơi thở nóng rực, quấn quýt tình ý.

Toàn thân Ngọc Bảo mềm nhũn, x**n t*nh dậy sóng, Phan Dật Niên cắn lấy vành tai thì thầm: “Mình đổi kiểu mới đi em.”

Ngọc Bảo mong chờ: “Anh có lắm trò ghê.”

Phan Dật Niên rút dây lưng nơi cạp quần, vén chăn phủ kín cả hai từ đầu đến chân, kẻo động tĩnh làm kinh động con.

Tinh Tinh tỉnh dậy một lần, nghe thấy âm thanh, ư ử đòi bế, đến khi tự ngủ thiếp đi mà bé vẫn chẳng thấy ai tới.

Dật Văn đi tiếp khách về, đã hơn mười một giờ đêm, cửa phòng bếp lò bị khóa trái từ bên trong.
Dật Văn gõ mấy tiếng thật mạnh, chẳng bao lâu, có tiếng bước chân từ cầu thang vọng lại, càng lúc càng gần, đèn bật sáng, tiếng then cửa rút ra.

Dật Văn đẩy cửa, mỉm cười: “Cảm ơn, lại còn phiền phải chạy một chuyến.”

Đến khi nhìn rõ người tới, anh sững sờ: “Tiểu Khiết.”

Lưu Khiết bảo: “Tôi không phải cố ý xuống mở cửa.”

Dật Văn hỏi: “Vậy xuống làm gì?”

Lưu Khiết đáp: “Bụng tôi đói, muốn luộc quả trứng ăn.”

Rồi cô thật sự mở tủ, lấy trứng gà ra.

Dật Văn cũng chưa đi, cười nói: “Giúp tôi luộc thêm một quả.”

Lưu Khiết chẳng trả lời, cô lấy hai quả rồi mở cửa lò, dùng kìm gắp cục than mới bỏ vào, lại đổ thêm nước lạnh vào nồi, cho trứng vào, sau đó đậy nắp lại.

Dật Văn bỏ tay vào túi quần, không động tay, trái lại khiến Lưu Khiết thấy yên lòng hơn.

Dật Văn hỏi: “Tiểu Khiết, đi Tân Cương hồi nào thế?”

Lưu Khiết bảo: “Anh trai tôi đi không bao lâu, tôi cũng đi.”

Dật Văn nói: “Tôi nhớ từ lứa chúng ta trở đi, thì đa phần đều phân về Tứ Xuyên, Giang Tây, An Huy, Hồ Nam, chứ ít ai đi Tân Cương lắm.”

Lưu Khiết không đáp.

Dật Văn lại hỏi: “Tiểu Khiết sao lại chọn đi Tân Cương?”

Lưu Khiết khẽ bảo: “Tôi quen một người anh, anh ấy đi cắm rễ lập nghiệp, tôi tới văn phòng thanh niên trí thức hỏi thăm, họ nói phân công đi Tân Cương, tôi bèn bảo, tôi cũng muốn đi Tân Cương, đi tìm anh ấy.”

Dật Văn cười: “Tân Cương toàn là đoàn binh xây dựng, tìm đâu cho ra dễ thế.”

Nắp nồi thép kêu ù ù, âm trầm như tiếng khóc nghẹn trong tim.

Lưu Khiết khẽ bảo: “Thật ra là nhầm cả rồi, người anh đó vốn không hề đi Tân Cương.”

Dật Văn ngạc nhiên: “Hả?”

Lưu Khiết nói: “Người đến văn phòng thanh niên hỏi thì nhiều, họ bị hỏi phiền quá, bèn thuận miệng nói bừa, tôi lại tưởng thật.”

Dật Văn cười: “Là ai, tên gì, tôi giúp Tiểu Khiết dò hỏi, nhất định phải để anh ta biết, hại cô gái nhỏ nhà người ta thảm thế này.”

Lưu Khiết im lặng.

Dật Văn giục: “Tiểu Khiết, mau nói đi.”

Lưu Khiết bất ngờ bảo: “Tôi bịa ra đó, tôi dựng chuyện thôi, anh lại tin thật.”

Dật Văn cười: “Tiểu Khiết có thể làm nhà văn rồi.”

Trong nồi hơi nóng bốc lên, thấm mờ cả kính cửa sổ.

Lưu Khiết bảo: “Trứng chín rồi.”

Cô mở nắp, vớt ra, ngâm vào nước lạnh.

Dật Văn rửa tay xong: “Để tôi bóc vỏ.”

Lưu Khiết cũng không giành.

Dật Văn gõ nứt một quả, bóc sạch rồi đưa cho Lưu Khiết.

Lưu Khiết ngẩng lên cười: “Cảm ơn.”

Cô đón lấy, ăn từng miếng nhỏ.

Dật Văn tiếp tục bóc quả còn lại.

Bóng hai người vô tình chồng lên nhau, chao nghiêng rồi lại tách ra, bị ánh đèn kéo thành sợi dài, mảnh mảnh.

Dư Lâm cầm danh sách của Dật Văn, chính thức tự lập.

Mua bếp than mới, ống nước gắn đồng hồ riêng, cửa hàng nước tương mua dầu muối giấm tương, cửa hàng than mua than tổ ong.

Mỗi ngày bốn giờ sáng đã phải dậy, trời đông lạnh cắt, đi chợ rau mua đồ, xách về, nhóm bếp ngay trong ngõ nhỏ, khói đặc làm cay xè mắt, khó khăn lắm mới nhóm được, đặt nồi thép lên, nấu cháo cơm nguội.

Hàng xóm xung quanh lần lượt thức dậy, tới bếp lò, trên đời chẳng có bức tường nào ngăn gió, ai cũng biết chuyện gì xảy ra, lén đưa mắt cho nhau, khẽ nhếch mép cười, rồi ai lo việc nấy, coi như quen rồi.

Mẹ Ngô xách giỏ rau tới, Dư Lâm vội bảo: “Mẹ Ngô, giúp tôi trông nồi cơm chút, kẻo trào ra.”

Nói rồi lại chạy thình thịch lên lầu.

Mẹ Ngô lẩm bẩm: “Ý gì đây, tới nước này rồi, còn sai khiến tôi.”

Dư Lâm lao vào phòng, mẹ Phan đang bế Tráng Tráng, mặt khó chịu: “Đứa nhỏ khóc thét, A Lâm đi đâu mất.”

Dư Lâm đáp: “Con còn phải nấu bữa sáng chứ.”

Nói rồi cô liền túm lấy Quyên Quyên, đánh vào mông, quở: “Mẹ đã dặn chưa, em khóc thì phải pha sữa bình, sao không pha, muốn chọc tức mẹ hả.”

Mẹ Phan nói: “Mới sáng sớm mà đánh mắng, coi ra làm sao, Quyên Quyên đi đánh răng, còn phải đi học nữa.”

Quyên Quyên đi xuống, Dư Lâm thì pha bình sữa, mẹ Phan đón lấy, nghiêm mặt nói: “Để tôi cho bú, cô đi làm việc khác đi, bô cầu chưa đổ kìa. Tôi hồi còn trẻ, một mình nuôi bốn đứa, cũng đâu rối ren như A Lâm, làm loạn cả nhà.”

Dư Lâm im lặng, nghiến răng, xách bô ra hố xí công cộng.

Tới chỗ lò nước sôi, thấy con gái bà Lưu đang cúi đầu kỳ cọ bô, trước mặt xếp cả chục cái, chỉ có một tay, nắm chổi tre, khuấy lẫn vỏ sò huyết trong bô, tiếng ùng ục vang dậy, đi xa rồi vẫn còn nghe.

Cơm nguội đã sôi, Dư Lâm múc một bát cho Quyên Quyên, kẹp miếng đậu phụ nhự, đứng bên thớt ăn tạm.

Quyên Quyên hỏi: “Hộp cơm của con chuẩn bị chưa?”

Dư Lâm đáp: “Ừ.”

Quyên Quyên chưa yên tâm, lấy hộp mở ra xem, Mẹ Ngô đang nấu hoành thánh nhỏ, lén liếc, bên trong chỉ có cơm với vài cọng rau.

Quyên Quyên bảo: “Con không muốn ăn rau.”

Dư Lâm đáp: “Cho thêm hai miếng đậu phụ nữa.”

Quyên Quyên nói: “Con cũng không muốn.”

Dư Lâm mắng: “Không ăn thì thôi, đói chết càng hay.”

Rồi lại xách nồi thép lên lầu, chẳng buồn ngoái lại.

Quyên Quyên vừa khóc vừa ăn xong cơm, đeo cặp đi học.

Đi được mấy bước, cô bé nghe sau lưng có người gọi, quay lại thấy là Mẹ Ngô, cô bé nghẹn ngào: “Bà ơi.”

Mẹ Ngô bảo: “Hộp cơm đâu.”

Quyên Quyên lấy từ cặp ra, Mẹ Ngô nhận, bỏ vào miếng thịt muối, nghiêm mặt dặn: “Chỉ lần này thôi, không được kể với mẹ.”

Quyên Quyên nói: “Vâng.”

Nước mắt cô bé lã chã rơi.

Bình Luận (0)
Comment