Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 76

Chương 76: Phụ nữ

*

Ngọc Bảo cất lời: “Anh Tô hiểu lầm rồi.”

Kiều Thu Sinh nói: “Thì ra Tổng giám đốc Tô thích nghe lén vách tường.”

Tô Diệp mỉm cười đáp: “Oan cho tôi quá, tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi.”

Anh ta hướng tay về phía một bàn không xa, cười nói: “Chủ nhiệm Kiều, có rảnh thì cùng ăn bữa cơm nhé.”

Thu Sinh đáp: “Được.”

Tô Diệp vừa cười vừa liếc mắt nhìn Ngọc Bảo. Ngọc Bảo khó chịu trách: “Anh làm gì mà nhìn kiểu đó.”

Tô Diệp phá lên cười rồi rời đi.

Ngọc Bảo chẳng còn hứng thú, chỉ uống cạn mấy ngụm cà phê rồi bảo: “Đi thôi.”

Thu Sinh khuyên: “Ngồi thêm chút nữa.”

Ngọc Bảo nói: “Thu Sinh cứ ngồi, tôi về trước.” Nói xong, cô đứng dậy bước ra phía cầu thang. Thu Sinh vội vã theo sau.

Tô Diệp thu hồi ánh mắt. Có người lên tiếng: “Tổng giám đốc Tô chắc có vấn đề, cứ dán mắt nhìn người đẹp hoài.”

Có người khác lại nói: “Đừng nói bậy, Tổng giám đốc Tô tầm mắt cao, phụ nữ đẹp thường cũng chẳng lọt vào mắt đâu. Người yêu trước kia của anh ấy cũng là trong đoàn ca múa.”

Tô Diệp đáp: “Sớm chia tay rồi.”

Có người hỏi: “Sao vậy?”

Tô Diệp cười: “Tiền so với tôi, sức hút lớn hơn.”

Có kẻ chen vào: “Cũ chẳng đi, mới chẳng tới.”

Mọi người đều cười ồ.

Đêm hôm đó, bữa tiệc rượu tụ họp đủ cả: Tô Diệp, Phan Dật Niên, Trương Duy Dân, Khổng Tuyết, Trình Phi Đình, ông Nghiêm, Tổng giám đốc Chu.

Đang ăn uống, bỗng một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy xông vào. Khổng Tuyết kinh ngạc: “Triệu Lam Tình!”

Tổng giám đốc Chu hỏi: “Ai vậy?”

Khổng Tuyết đáp: “Người trong nghề.”

Triệu Lam Tình chạy đến trước mặt Phan Dật Niên, hoảng hốt hỏi: “Tổng giám đốc Phan, ông Lý đâu rồi?”

Phan Dật Niên điềm đạm trả lời: “Về Hồng Kông rồi.”

Triệu Lam Tình hỏi dồn dập: “Khi nào trở lại?”

Phan Dật Niên nói: “Chưa biết rõ.”

Triệu Lam Tình gần như gào lên: “Đừng gạt tôi, chẳng phải đang cùng nhau xây khách sạn sao?”

Phan Dật Niên đáp: “Đã đình công rồi.”

Triệu Lam Tình thì thào: “Đình công…”

Phan Dật Niên khẽ gật đầu: “Phải, cho nên ông Lý đã về Hồng Kông.”

Mặt Triệu Lam Tình trắng bệch như tờ giấy, bất chợt bật khóc nức nở: “Thằng già súc sinh đó, đồ lưu manh già, đùa giỡn phụ nữ chán chê rồi chẳng nói một lời, vỗ mông bỏ chạy.”

Không ai đáp lại.

Trình Phi Đình cười lạnh: “Một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu, trách được ai.”

Khổng Tuyết trách: “Đã lúc nào rồi mà còn châm chọc.” Rồi chị đứng dậy, đỡ lấy Triệu Lam Tình, vừa dỗ dành vừa kéo đi.

Tô Diệp nói: “Tôi thật không hiểu nổi, kỹ sư Trình ạ.”

Trình Phi Đình khẽ hừ: “Ừ.”

Tô Diệp hỏi tiếp: “Sao phải qua công ty Tổng giám đốc Phan, anh ta hứa cho cô cái gì?”

Trình Phi Đình nhấp một ngụm rượu, thong thả đáp: “Với tình cảnh của Tổng giám đốc Phan bây giờ, thứ có thể hứa cho tôi, chỉ là nợ nần thôi.”

Mọi người bật cười.

Phan Dật Niên lấy ra một gói giấy, đưa cho Khổng Tuyết.

Khổng Tuyết hỏi: “Cái này là gì?”

Phan Dật Niên đáp: “Tiền thanh toán vật liệu xây dựng còn thiếu.”

Khổng Tuyết từ chối: “Tôi không vội đâu.”

Phan Dật Niên ôn tồn: “Dù sao cũng phải trả.”

Khổng Tuyết cười: “Vậy thì tôi nhận. Dự án khách sạn Hoa Viên của Tổng giám đốc Phan, tôi có thể cho ghi nợ.”

Phan Dật Niên nói: “Đến lúc đó rồi tính.”

Trương Duy Dân ghé sát, hạ giọng hỏi: “Tiền ở đâu ra vậy?”

Phan Dật Niên đáp: “Của vợ.”

Trương Duy Dân sững người: “Chị dâu lợi hại thật.”

Phan Dật Niên khẽ cười.

Tô Diệp chợt hỏi: “Chẳng lẽ kỹ sư Trình, trong lòng ngưỡng mộ Tổng giám đốc Phan?”

Mọi người đồng loạt nhìn sang Trình Phi Đình, chờ chị trả lời.

Phan Dật Niên cau mày.

Trình Phi Đình bật cười khẩy: “Tổng giám đốc Tô cũng là doanh nhân địa ốc thành đạt, sao lại buông lời th* t*c đến thế. Tôi, Trình Phi Đình, vì một người đàn ông mà rời Viện thiết kế, chỉ riêng câu nói này đã nực cười, lại là sự xúc phạm nhân cách của tôi. Tôi không ngờ Tổng giám đốc Tô bề ngoài đạo mạo, thực chất lại là một kẻ thấp kém.”

Tô Diệp vẫn giữ nguyên sắc mặt, tỏ ra phong độ.

Trình Phi Đình tiếp lời: “Dù Tổng giám đốc Tô có học vấn cao, nhưng mấy nghìn năm tư tưởng phong kiến vẫn ngập tràn trong đầu. Ai ngờ rằng phụ nữ cũng có thể có hoài bão, có ý chí, có sự lựa chọn, có chí hướng sự nghiệp. Cũng muốn ở trong ngành địa ốc này – khu rừng bê tông cốt thép của đàn ông, mà mở ra một chân trời mới. Biết tại sao tôi chọn Tổng giám đốc Phan chứ không phải anh không, vì Tổng giám đốc Phan đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, bình đẳng. Còn Tổng giám đốc Tô thì định kiến ngay từ đầu: tôi là một phụ nữ.”

Chị cười mỉa: “Phụ nữ thì có ích gì, chỉ biết hành động theo cảm xúc.”

Tô Diệp chắp tay: “Nữ hiệp, tôi sai rồi. Xin cho phép kẻ đàn ông thấp kém này tự phạt ba ly, mong nương tay cho.”

Mọi người cười ầm lên.

Trình Phi Đình chẳng để ý, nâng ly hướng Khổng Tuyết: “Tôi kính Tổng giám đốc Khổng một chén, làm ăn cùng những người đàn ông này, thực sự chẳng dễ dàng.”

Khổng Tuyết mỉm cười, uống cạn.

Ngọc Bảo ở đường Hoa Đình, bận rộn đến tận trời tối mới mệt nhoài trở về Phục Hưng Phường. Cơm canh đã nguội lạnh, mẹ Ngô bưng vào gian bếp hâm lại. Nguyệt Lượng và Tinh Tinh đều ngủ say. Mẹ Phan nói: “Tinh Tinh tuy không sốt nữa, nhưng tinh thần vẫn chẳng khá, bú sữa lại ói ra.”

Ngọc Bảo hỏi: “Thuốc có cho uống đúng giờ không mẹ?”

Mẹ Phan đáp: “Cho rồi. Nó cứ lắc đầu quầy quậy, sống chết không chịu uống. Mẹ với mẹ Ngô phải ghì lại mà ép, y hệt lúc anh cả còn nhỏ.”

Ngọc Bảo xót xa khẽ cười.

Bỗng nghe có người gõ cửa khe khẽ. Ngọc Bảo ra mở, là bà Lưu. Bà Lưu ngượng ngập nói: “Mẹ Ngô bảo Ngọc Bảo vừa về, nên tôi mới qua.”

Ngọc Bảo đoán chắc có chuyện, mỉm cười bảo: “Vào đi, vào trong nói, ngoài trời lạnh lắm.”

Bà Lưu khẽ hỏi: “Không quấy rầy nghỉ ngơi đó chứ?”

Mẹ Phan nghe tiếng cũng bước ra, khép cửa buồng lại, cười bảo: “Ngồi đi mà.” Bà kéo khách ngồi xuống ghế sofa.

Ngọc Bảo vào pha trà. Bà Lưu xua tay: “Đừng bận, tôi chỉ nói đôi câu rồi về.”

Mẹ Phan dịu giọng: “Không sao đâu.”

Ngọc Bảo bưng ra ba tách trà, ngồi xuống ghế.

Bà Lưu cất giọng: “Trước hết tôi phải xin lỗi, nhà tôi ba ngày hai bữa cãi nhau om sòm, làm liên lụy hàng xóm chẳng được yên. Tôi áy náy lắm.”

Mẹ Phan thở dài: “Có thể hiểu mà, nhà nào chẳng có chuyện khó nói.”

Bà Lưu lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngọc Bảo nhẹ nhàng: “Bà có việc gì thì cứ nói.”

Bà Lưu nói: “Từ lúc Lưu Khiết về đến giờ, nó cứ ru rú trong nhà, chẳng có việc làm.”

Mẹ Phan hỏi: “Có đi đăng ký ở ủy ban dân cư chưa?”

Bà Lưu đáp: “Chủ nhiệm bảo, người lành lặn còn khó sắp xếp, huống hồ là tàn tật. Tôi nghĩ để lâu cũng chẳng ổn.”

Mẹ Phan gật: “Phải.”

Bà Lưu dè dặt: “Tôi nghĩ thế này, nếu nhà mình bằng lòng, thì để Lưu Khiết lo chùi rửa mấy cái bô, bồn cầu. Một tháng, mỗi cái bồn cầu một đồng, mỗi cái ống nhổ ba hào, có thể trả bằng phiếu gạo cũng được. Tôi đảm bảo nó lau chùi sạch bong, không chút mùi.”

Mẹ Phan lưỡng lự: “Nhưng Lưu Khiết chỉ có một cánh tay.”

Bà Lưu vội nói: “Một tay rưỡi, vẫn còn nửa cánh nữa mà.”

Mẹ Phan ái ngại: “Dù sao cũng bất tiện.”

Bà Lưu nghẹn ngào: “Xin đừng chê nó, đừng chê nó… nhất định nó sẽ làm được. Nếu không, thì biết tính sao đây.”

Ngọc Bảo bỗng thấy mũi mình cay cay, nói: “Hai cái bồn cầu, ba cái ống nhổ, vậy làm phiền Lưu Khiết rồi.”

Mẹ Phan không đáp.

Bà Lưu rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm.”

Sau khi bà Lưu về, mẹ Ngô hâm xong cơm bưng ra.

Mẹ Phan thẫn thờ: “Bản thân nhà mình cũng khó giữ nổi.”

Ngọc Bảo trầm giọng: “Thấy Lưu Khiết, con lại nhớ lúc con vừa hồi hương… đồng cảm đến nao lòng, buồn khôn xiết.”

Mẹ Phan không nói thêm, quay về căn phòng đối diện.

Mẹ Ngô bèn cất lời: “Ngọc Bảo, nếu lương chưa phát được thì cứ hoãn, tôi cũng không vội dùng. Bao giờ dư dả hẵng trả, chẳng sao đâu.”

Ngọc Bảo cảm động tận đáy lòng, mỉm cười: “Chưa đến mức ấy đâu mẹ Ngô.”

Cửa vang lên, Phan Dật Niên bước vào, hơi ngạc nhiên: “Giờ này mới ăn cơm tối à?”

Ngọc Bảo cúi đầu húp canh: “Em muốn bán thêm chút hàng, nên về muộn.”

Phan Dật Niên đặt một gói giấy lên bàn, rồi đi vào phòng nhỏ tắm rửa.

Ngọc Bảo hỏi: “Cái gì vậy anh?”

Mở ra thì là chả giò ba sợi, cô gắp hai cái, gói lại, đưa mẹ Ngô đem sang cho mẹ Phan làm quà ăn khuya.

Ngọc Bảo ăn xong, thu dọn đâu vào đấy rồi trở lại phòng ngủ. Phan Dật Niên đang bón bình sữa cho Trăng. Tinh Tinh ngái ngủ, mím môi sắp khóc, Ngọc Bảo bế lên, vỗ nhẹ, đi tới đi lui rồi cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh. Đợi con ngủ say, cô mới đặt xuống.

Khi lên giường, cô bất giác thở dài.

Phan Dật Niên mỉm cười: “Sao lại thở dài?”

Ngọc Bảo khẽ bảo: “Tinh Tinh vừa bệnh lại gầy đi, còn Nguyệt Lượng thì béo lên.”

Phan Dật Niên kéo Ngọc Bảo vào lòng, dịu giọng: “Không sao, rồi sẽ khỏe thôi.”

Ngọc Bảo ôm lấy cổ anh: “Bữa tiệc tối nay, có Tô Diệp phải không?”

Bàn tay Phan Dật Niên luồn dưới làn áo, đầu ngón tay mang theo lửa nóng, mơn man từng tấc da thịt, vừa hôn lên má cô vừa đáp: “Ừ.”

Ngọc Bảo * l**n t*nh m* hỏi: “Anh ta không nói gì về em chứ?”

Động tác Phan Dật Niên chợt khựng lại, anh chậm rãi: “Anh ta phải nói gì sao?”

Ngọc Bảo lập tức tỉnh táo, ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment