Chương 98: Khói lửa
*
Phan Dật Niên bước vào Bích Lệ Cung, Tô Diệp và ông Lý đã tới trước, Kiều Thu Sinh cũng có mặt, hai người khẽ gật đầu chào nhau, Phan Dật Niên ngồi xuống bên cạnh ông Lý.
Tô Diệp thu lại vẻ cợt nhả ph*ng đ*ng, ánh mắt trầm nghiêm, giọng lạnh lùng: “Khu đất số 26 ở Hồng Kiều, rõ ràng tôi đã nắm chắc trong tay, sao đến con vịt đã vào miệng rồi mà lại bay mất. Chủ nhiệm Kiều, nhất định phải cho tôi một lý do thuyết phục.”
Ông Lý ghé sát Phan Dật Niên, thì thầm: “Thật sự tức giận rồi.”
Kiều Thu Sinh cất lời: “Trước khi mở thầu hai tiếng, ông Tôn lại tăng thêm 20%, lấy 28,05 triệu đô mà trúng thầu.”
Tô Diệp gằn giọng: “Giờ nói còn có ý nghĩa gì.”
Kiều Thu Sinh đáp: “Tổng giám đốc Tô có thể lấy ra nhiều vốn như vậy sao?”
Tô Diệp hừ lạnh: “Đừng coi thường tôi. Chủ nhiệm Kiều, trước khi đấu thầu, chúng ta đã bàn định rồi.”
Kiều Thu Sinh hỏi lại: “Bàn định cái gì?”
Tô Diệp nói: “Nếu giá thầu có biến động thì phải kịp thời báo cho tôi biết.”
Kiều Thu Sinh mỉm cười: “Tổng giám đốc Tô nói vậy là không đúng rồi. Vì chiếc mũ ô sa trên đầu, tôi nào dám làm chuyện phạm pháp. Tôi đã nhắc đi nhắc lại mấy lần, lần này là hội nghị đấu thầu cho thuê đất thật sự mang tính quốc tế của Thượng Hải, nhiệm vụ trọng đại, ý nghĩa lịch sử sâu xa, phải giữ vững nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, cho dù là Thiên vương Lão Tử đến cũng không thể lay chuyển.”
Tô Diệp hiếm hoi im lặng, ông Lý và Phan Dật Niên đứng ngoài xem trò.
Kiều Thu Sinh tiếp lời: “Lần này bỏ đi, coi như ăn một lần đau khổ, nhớ thêm một lần kinh nghiệm. Những hội nghị đấu thầu kiểu này, sau này còn nhiều, nhắc một câu, phải chuẩn bị đầy đủ ngân sách, chỉ khi nào giá bỏ xa những người khác thì mới chắc chắn nắm phần thắng. Tôi còn phải đến dự tiệc mừng của ông Tôn, xin phép đi trước.”
Đợi người rời khỏi, ông Lý lên tiếng: “Khẩu khí quan liêu cũng không nhỏ.”
Tô Diệp bực tức: “Kiều Thu Sinh đúng là không coi ai ra gì, dám giỡn mặt tôi.”
Phan Dật Niên đáp: “Chẳng qua Tổng giám đốc Tô đã coi thường người ta. Có thể xoay xở trong đó mà gió thuận sóng yên, há lại là kẻ bụng dạ nông cạn.”
Ông Lý nói: “Khu đất Hồng Kiều này, diện tích 1,29 héc ta, vị trí tốt, quyền sở hữu hoàn chỉnh, có thể xây khách sạn, văn phòng, căn hộ, người mua không bị hạn chế quốc tịch, bỏ lỡ thì đáng tiếc. Nhưng giờ đã có chủ, nghĩ nhiều cũng vô ích.”
Tô Diệp cười lạnh: “Cứ chờ mà xem.”
Tô Diệp quay sang: “Tổng giám đốc Phan từng nhắc đến việc liên hợp đấu thầu, có ý tưởng gì?”
Phan Dật Niên đáp: “Khu Phố Đông khai thác đã mấy năm, vừa tổ chức hội thảo quốc tế về phát triển Khu mới Phố Đông, định sẽ xây dựng và cải tạo vùng ven Hoàng Phố Giang, khu Lạn Nê Độ. Tôi đoán trong hai năm tới cũng sẽ có đấu thầu đất, tiềm lực rất lớn, thậm chí còn có triển vọng hơn cả khu đất Hồng Kiều. Cho dù Tổng giám đốc Tô không muốn hợp tác với tôi, tôi cũng sẽ tìm người khác.”
Ông Lý nói: “Tính cả tôi một phần.”
Tô Diệp rõ ràng đã động lòng, anh ta nhấp một ngụm rượu: “Đừng vội, để tôi đi dò la thêm đã.”
Trên sân khấu, ca sĩ đang lặng lẽ cất giọng, êm ái du dương:
“Trong cơn mưa gió lạnh/ Bao phồn hoa như mộng/ Đã từng muôn hồng nghìn tía/ Theo gió tàn rơi/ Ngoảnh đầu lại/ h**n ** tựa khói mây/ Năm tháng như nước chảy/ Không để lại bóng hình/ Tôi thấy hoa dưới nước/ Muốn giữ lại một nhành đỏ/ Nào ngờ trôi dạt phong trần/ Không còn sắc thắm năm xưa.”
Một mỹ nữ dáng người cao ráo bước đến, tự nhiên ngồi cạnh Tô Diệp.
Ông Lý hỏi: “Cô tiểu thư xinh đẹp này là?”
Tô Diệp ôm vai cô ta, mỉm cười: “Người mẫu đường Tân Tơ, Bách Linh. Đây là ông Lý, đây là Tổng giám đốc Phan.”
Bách Linh lễ phép: “Chào ông Lý, chào Tổng giám đốc Phan.”
Phan Dật Niên trêu: “Viện âm nhạc chia tay rồi à.”
Tô Diệp đáp: “Chuyện cũ như khói, người xưa đã đi, đừng nhắc lại nữa.”
Phan Dật Niên và ông Lý bật cười, Bách Linh cũng cười theo.
–
Kiều Thu Sinh bước ra khỏi Bích Lệ Cung, vươn vai, sau đó ngồi vào xe, thở ra một hơi khoan khoái.
Tài xế hỏi: “Chủ nhiệm Kiều tâm trạng tốt vậy.”
Kiều Thu Sinh cười: “Tất nhiên rồi. Có mấy tay thương khách, tự cho mình cao quý, không cho chút dạy dỗ thì chẳng tỉnh ngộ. Hừ, cái thời diễu võ dương oai trước mặt tôi, đã qua lâu rồi.”
–
Phan Dật Niên xã giao xong, trở lại Phục Hưng Phường, vừa đặt chân lên bậc thang, Ngọc Bảo nghe tiếng bước chân đã mở cửa sẵn, kéo tay anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Phan Dật Niên cười: “Nôn nóng thế này, cũng thật thử thách anh đấy.”
Ngọc Bảo phì cười: “Anh nghĩ cái gì vậy.”
Phan Dật Niên đáp: “Bà xã nhiệt tình, anh không nghĩ lung tung sao được.”
Ngọc Bảo nghiêm giọng: “Có một việc, em muốn nghe ý kiến của Dật Niên.”
Phan Dật Niên đáp: “Em cứ nói.”
Ngọc Bảo thổ lộ: “Anh còn nhớ Lữ Cường chứ?”
Phan Dật Niên: “Ừ.”
Ngọc Bảo nói: “Lữ Cường tìm đến em, muốn mở nhà hàng trên đường Hoàng Hà, nhưng khổ nỗi không có vốn. Anh ấy muốn hợp tác với em, bạn bè sẵn có căn nhà, Lữ Cường lo bếp núc, còn lại để em quản lý.”
Phan Dật Niên nói: “Việc buôn bán ở đường Hoa Đình không làm nữa.”
Ngọc Bảo thở dài: “Haiz.”
Phan Dật Niên hỏi: “Thở dài cái gì.”
Ngọc Bảo đáp: “Trước kia bận rộn kiếm tiền, cũng chẳng để ý. Giờ đủ thứ loạn tượng diễn ra ngay trước mắt, thấy chán nản. Đổi nghề khác xem sao. Đường Hoa Đình thì vẫn phải duy trì, nhưng trọng tâm chuyển sang mở nhà hàng.”
Phan Dật Niên trầm ngâm: “Mở nhà hàng, ngành này cũng rất vất vả. Nhập hàng, quản lý, kéo khách, cạnh tranh cùng nghề, quan hệ khách hàng, lại còn phải đối phó với các phòng ban, thứ gì cũng có, chẳng hề dễ như tưởng tượng.”
Ngọc Bảo cương quyết: “Em không sợ cực khổ.”
Phan Dật Niên bật cười: “Được.”
Ngọc Bảo hơi sững sờ: “Dật Niên chưa nghĩ gì đã đồng ý rồi sao?”
Phan Dật Niên điềm nhiên: “Tại sao anh lại không đồng ý?”
Ngọc Bảo do dự: “Nhỡ mở cửa hàng, thua lỗ thì làm sao?”
Phan Dật Niên trầm giọng: “Hãy lấy khí thế năm xưa em đi đường Hoa Đình, dám chống lại mọi ý kiến, quyết một lòng mà làm. Tuyệt đối sẽ không thua lỗ. Cho dù có thua sạch, chẳng phải vẫn còn anh sao.”
Ngọc Bảo đỏ hoe vành mắt.
Phan Dật Niên nói tiếp: “Còn việc trang trí nhà hàng, anh cũng bao luôn.”
Ngọc Bảo xúc động, ôm chặt lấy Phan Dật Niên, ruột gan rối bời.
Phan Dật Niên khẽ cười: “Ngọc Bảo sao phải cảm ơn anh.”
Ngọc Bảo lườm: “Lại nữa.”
Phan Dật Niên thuận thế bế bổng cô lên, cười to: “Trước tiên đi tắm uyên ương đã, rồi…”
Chưa dứt lời, Tinh Tinh và Nguyệt Lượng cầm kiếm gỗ xông vào, ầm một tiếng đẩy cửa, người lớn trẻ nhỏ đều sững lại.
Nguyệt Lượng hỏi: “Ba mẹ đang làm gì vậy?”
Tinh Tinh đáp: “Con biết rồi, đang cân nặng đó.”
Phan Dật Niên gật: “Ừ, mẹ con nhẹ hơn.”
Ngọc Bảo vội vùng khỏi tay anh, vuốt tóc cười.
Nguyệt Lượng ném kiếm, chìa tay: “Con cũng muốn cân nặng.”
Phan Dật Niên bế lên: “Lại nặng hơn rồi.”
Nguyệt Lượng bĩu môi: “Không vui gì hết.”
–
Ngọc Phượng tiễn Hoàng Thắng Lợi đến ga Bắc Kinh, định lên chuyến K3 đi Moskva. Hai người vác túi da cá, bước đi chật vật ra sân ga, Hoàng Thắng Lợi mặc đến năm chiếc áo khoác, quấn như bánh chưng, mồ hôi túa ra đầy đầu.
Ngọc Phượng chẳng hiểu sao, lòng cứ bồn chồn, mí mắt giật liên hồi, nhịn không được nói: “Chuyến này đừng đi nữa, chờ chuyến sau hãy đi.”
Hoàng Thắng Lợi gắt: “Sao vậy, vé đã mua rồi, xếp hàng cũng xong, còn không đi. Toàn bộ gia sản của chúng ta đều trong túi, chạy xong chuyến này, kiếm đủ tiền cả đời, anh sẽ không làm nữa. Khi đó, chúng ta dẫn Tiểu Đào, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống.”
Lần lượt có thêm nhiều con buôn tới, ai nấy cũng ăn mặc như Hoàng Thắng Lợi, tròn vo, chào hỏi lẫn nhau. Lòng Ngọc Phượng hơi yên ổn, thấy phía xa có người xách giỏ tre, bán bánh bao nhân thịt thì là, chị bèn nói: “Đói bụng rồi nhỉ, để em đi mua hai cái bánh bao thịt về.”
Hoàng Thắng Lợi: “Được.”
Ngọc Phượng bước tới, nào ngờ người bán bánh bao cũng đi lên phía trước, Ngọc Phượng gọi mấy tiếng không thấy dừng, chị đành đuổi theo. Đuổi mãi, bóng người thoắt cái biến mất. Ngọc Phượng còn đang bực thì thấy một thầy bói mù ngồi trên bậc thềm, cảm giác quen quen, lại gần nhìn kỹ, giật mình thốt: “Chẳng phải là đại sư Tôn sao.”
Đại sư Tôn mỉm cười: “Vẫn có người nhận ra tôi à.”
Ngọc Phượng: “Tôn bán tiên lừng danh ở miếu Thành Hoàng, sao mà không nhận ra. Nghe nói bị bắt rồi, khi nào thả ra vậy?”
Đại sư Tôn: “Mới ra mấy hôm nay thôi, đến đây kiếm sống. Có muốn coi số không, năm đồng thôi, coi vận mệnh, coi nhân duyên, coi tiền đồ, coi tài lộc, coi cát hung.”
Ngọc Phượng thở dài: “Ngày xưa, năm đồng chỉ đủ nghe một khúc tỳ bà, giờ coi như có ưu đãi nhiều rồi.”
Đại sư Tôn cười: “Anh hùng không nhắc chuyện xưa, nữ thí chủ rốt cuộc có xem không?”
Ngọc Phượng đáp: “Xem chứ.”
Chị đưa sinh thần bát tự của Hoàng Thắng Lợi cho ông ta.
Đại sư Tôn bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm, sắc mặt bỗng biến đổi, trầm giọng: “Nữ thí chủ muốn xem gì?”
Ngọc Phượng: “Chồng tôi sắp đi Moskva, coi giúp chuyến này có thuận lợi không.”
Đại sư Tôn than: “Ôi chao, mây đen phủ kín, cường đạo hoành hành, không đường thoát thân. Tiền bạc có mất cũng chẳng sao, chỉ e họa huyết quang ngầm kề cận.”
Ngọc Phượng vốn đã bất an, nghe xong hồn vía bay mất. Bất chợt còi tàu hú vang, chị quay đầu nhìn lại, Hoàng Thắng Lợi đã không còn ở sân ga, chuyến tàu K3 từ từ tăng tốc, lạch cạch dọc đường ray, lao vào hành trình khó lường.
–
Cùng ngày tại Thượng Hải, trên đường Hoàng Hà, Khách sạn Đại Phú Quý khai trương.
Người nhà họ Phan đều có mặt, Tiết Kim Hoa, Ngọc Phượng dẫn theo Phán Phán, Tiểu Đào, Triệu Hiểu Bình cũng đến, Phan Dật Niên còn mời không ít bạn bè.
Trước cửa, hoa mừng xếp đầy, pháo nổ lách tách vang rền trời đất, khí thế ngút trời.
Ngọc Bảo uốn tóc xoăn sóng lớn, mặc một chiếc sườn xám tím nhạt, đường cong phô bày, gương mặt điểm trang, môi son đỏ thắm, tươi cười bắt tay khách khứa, trò chuyện rôm rả.
Một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm đi ngang, gặp đèn đỏ phía trước phải dừng. Kiều Thu Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt phức tạp, mỉm cười: “Vợ của Tổng giám đốc Phan, lại đến đường Hoàng Hà mở nhà hàng rồi.”
Ông Ngụy nghiêng đầu nhìn theo, ánh mắt dừng trên gương mặt Ngọc Bảo, không đáp lời, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trong góc nhà hàng, Tinh Tinh, Nguyệt Lượng, Tráng Tráng gặp lần đầu với cậu bé mặc quần yếm ở tiệm hải sản bên cạnh – Tuấn Tuấn. Hai bên chẳng ưa nhau.
Tuấn Tuấn hất cằm: “Tôi là hoàng tử nhỏ của đường Hoàng Hà, các cậu là cái gì.”
Tinh Tinh hừ: “Tôi là bá vương nhỏ đường Hoàng Hà.”
Tráng Tráng chen vào: “Tôi là bá vương nhỏ thứ hai của đường Hoàng Hà.”
Nguyệt Lượng nghiêm mặt: “Tôi là công chúa nhỏ đường Hoàng Hà.”
Tuấn Tuấn cười khanh khách: “Còn công chúa nhỏ đường Hoàng Hà nữa à, cô bé mập đường Hoàng Hà thì có.”
Nguyệt Lượng chống nạnh, giận dữ nói: “Tôi không mập, tôi còn gầy hơn cả Nam Sơn.”
Tuấn Tuấn cười càng lớn.
Pháo lại nổ giòn dã, Tuấn Tuấn bỗng chảy hai dòng máu mũi, khóc òa chạy đi.
Có người thì có khói lửa, tất nhiên cũng chẳng thiếu tranh đấu, tính toán và tình yêu.
[HẾT QUYỂN 2]
HOÀN