Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 99

Ngoại truyện 1: Chuyện nhỏ trước hôn lễ

*

Ngọc Bảo trở về ngõ Đồng Phúc, trên bếp than đang hầm nồi canh gà mái.

Cô lên lầu, bước vào cửa, thấy Tiết Kim Hoa đang ăn cơm trưa, một bát cơm trắng, một đĩa rau dền đỏ xào.

Ngọc Bảo cất lời: “Canh gà mẹ không ăn à?”

Tiết Kim Hoa chẳng có sắc mặt gì dễ chịu.

Ngọc Bảo biết điều, không thêm lời, rót ly nước sôi rồi ăn.

Một lúc lâu, Tiết Kim Hoa mới thốt ra: “Tôi Tiết Kim Hoa, không có cái phúc đó.”

Ngọc Bảo đáp: “Cứ giọng chua chát mãi, lại có ai chọc giận mẹ sao?”

Tiết Kim Hoa nói: “Xa thì tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “Mẹ nói chút đạo lý thì hơn, con vừa mới về thôi.”

Tiết Kim Hoa tiếp lời: “Sáng nay mẹ và bà thông gia vừa nói chuyện điện thoại.”

Ngọc Bảo hỏi: “Nói cái gì ạ?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Ngọc Bảo với Dật Niên, bao lâu rồi không gặp?”

Ngọc Bảo im lặng.

Tiết Kim Hoa lại nói: “Người ta yêu nhau, chỉ hận không thể dính lấy nhau ngày đêm, sợ sinh chuyện còn chưa yên. Thế mà hay, cả chục ngày nửa tháng, chẳng gặp mặt, chẳng liên lạc, như người dưng nước lã, còn cưới hỏi cái nỗi gì.”

Ngọc Bảo nói: “Vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm.”

Tiết Kim Hoa sốt ruột cất tiếng: “Không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng chứ. Dạo phố, đi công viên, xem chiếu bóng, uống cà phê, móc tay nhau, hôn môi cái. Thời gian lâu dần, tình cảm chẳng phải tự nhiên mà có đó sao.”

Ngọc Bảo nói nhỏ: “Mẹ, nhỏ tiếng thôi, nói khẽ một chút.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Có vài người đàn bà, đừng tưởng bề ngoài tầm thường, nhưng khiến đàn ông mê mệt. Vì sao? Biết thủ đoạn chứ sao, cả người toàn là dáng điệu nũng nịu, nũng nịu đến nỗi xương cốt đàn ông cũng mềm nhũn, trong lòng tự nhiên vui vẻ, tình cảm chẳng phải đến như vậy à.”

Ngọc Bảo đáp: “Con làm không nổi.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Không nổi thì học, uổng công có cái gương mặt yêu tinh kia.”

Ngọc Bảo nói: “Dù sao con cũng không làm được.”

Tiết Kim Hoa tức giận: “Thật thà thì vô dụng, mới bị đàn ông lừa tình lừa tiền.”

Ngọc Bảo cất lời: “Nói rõ xem, ai bị đàn ông lừa tình lừa tiền?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Mẹ chỉ lấy ví dụ thôi. Dù sao ba đứa con gái mẹ nuôi, có một nửa bản lĩnh của mẹ, cũng không đến nỗi rơi vào cảnh ngộ bây giờ.”

Ngọc Bảo nói: “Phải, phải, mẹ là lợi hại nhất.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Dật Niên ngã bệnh rồi, biết không đó?”

Ngọc Bảo khựng lại: “Thật hay giả vậy?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Bệnh đã hai tuần rồi. Ngọc Bảo hoàn toàn không biết sao?”

Ngọc Bảo không thốt lời.

Tiết Kim Hoa tiếp: “Mẹ thật là phục lắm rồi.”

Ngọc Bảo nói: “Để con gọi điện thoại hỏi thăm.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Gọi cái gì mà gọi, mẹ đã hầm canh gà rồi…”

Ngọc Bảo tự mình mang sang.

Ngọc Bảo đáp: “Ừ.”

Tiết Kim Hoa nói: “Miệng hứa thì phải có hành động, bây giờ đi luôn đi.”

Ngọc Bảo đành thay giày bước ra cửa, nghe tiếng Tiết Kim Hoa vọng qua tấm cửa gỗ: “Chỉ là cây nến, không thắp thì không sáng.”

Triệu Hiểu Bình đứng trong hành lang, bật cười: “Mẹ lại đang mắng người rồi.”

Ngọc Bảo cũng cười.

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị nghe loáng thoáng, hình như là chuyện của Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Giấy hôn thú đã lãnh, ngoài việc chưa đãi tiệc rượu thì coi như là vợ chồng hợp pháp thật sự. Chồng đau bệnh, Ngọc Bảo nên quan tâm nhiều hơn, cái này đúng thôi.”

Ngọc Bảo nói: “Em oan uổng, em nào biết anh cả nhà họ Phan bị bệnh, cũng chẳng ai gọi điện báo cho em.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Ngọc Bảo cũng không liên lạc chứ gì.”

Ngọc Bảo lặng thinh.

Triệu Hiểu Bình bảo: “Xem ra hai người là không có tình cảm, trong lòng đều chẳng có đối phương.”

Ngọc Bảo chẳng đáp, giẫm lên cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt.

Triệu Hiểu Bình theo sau: “Còn muốn sống chung một nhà không?”

Ngọc Bảo nói: “Muốn chứ.”

Cô đóng cửa lò, mở nắp nồi: “Ăn đi.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Được thôi.”

Ngọc Bảo múc một bát, Triệu Hiểu Bình đón lấy, húp một ngụm canh rồi nói: “Muốn thì phải chủ động, đâu còn là xã hội cũ.”

Ngọc Bảo tìm cái bình giữ nhiệt: “Em chủ yếu là sợ.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Sợ gì?”

Ngọc Bảo nói: “Sợ anh cả nhà họ Phan cắn em.”

Triệu Hiểu Bình phì cười, sặc nghẹn trong cổ, ho mấy tiếng rồi bảo: “Chị suýt bị nghẹn chết.”

Ngọc Bảo nói: “Có gì buồn cười đâu.”

Cô vén tóc lên: “Xem này, ngứa rát cả.”

Triệu Hiểu Bình cười: “Còn chưa tan sao?”

Ngọc Bảo đáp: “Mà lỡ cắn em thêm một cái nữa thì sao?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Đâu phải chưa từng có bạn trai.”

Ngọc Bảo bảo: “Chưa gặp ai như vậy.”

Triệu Hiểu Bình cười: “Chị có cách rồi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Cách gì?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Ngọc Bảo cũng cắn lại đi, lấy răng trả răng.”

Ngọc Bảo trừng mắt hai cái, rồi cũng bật cười.

Triệu Hiểu Bình nói: “Dì Tiết hầm canh gà, đúng là có tay nghề, ngon đến nỗi lông mày cũng rụng xuống.”

Ngọc Bảo xách bình giữ nhiệt, đi vào Phục Hưng Phường, rốt cuộc là lần thứ hai đến, nhìn số nhà vẫn hơi không chắc.

Cô ngó vào bếp ngoài, một bà chị đang luộc trứng nước trà, chị ta nhìn rồi hỏi: “Tìm ai đó?”

Ngọc Bảo đáp: “Tôi tìm nhà họ Phan, tầng bốn.”

Bà chị nói: “Ồ, dì Phan ở nhà.”

Ngọc Bảo bảo: “Cảm ơn.”

Cô lên đến tầng bốn.

Mẹ Ngô mở cửa: “Ai vậy? Ồ, là Ngọc Bảo.”

Mẹ Phan nghe tiếng gọi: “Mau vào ngồi đi.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “Dật Niên bệnh, con mang canh gà tới.”

Mẹ Ngô chỉ đối diện: “Dật Niên ở đó.”

Mẹ Phan cười: “Không khóa cửa, cứ đẩy vào đi.”

Ngọc Bảo mặt nóng bừng, khẽ đẩy, cửa quả nhiên mở.

Phan Dật Niên đang xem báo, trước mặt để chai thuốc, chờ nước nguội bớt.

Nghe tiếng động, anh ngẩng lên thấy là Ngọc Bảo, thoáng ngạc nhiên.

Phan Dật Niên cất tiếng: “Hôm nay không đi làm à?”

Ngọc Bảo đáp: “Em nghỉ việc rồi.”

Phan Dật Niên nói: “Ồ.”

Ngọc Bảo dừng lại chốc lát: “Nghe mẹ em bảo, anh Phan bệnh, chỗ nào không khỏe?”

Phan Dật Niên đáp: “Đau dạ dày.”

Ngọc Bảo hỏi: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”

Phan Dật Niên đáp: “Đỡ nhiều rồi.”

Hai người một lúc không biết nói gì, Phan Dật Niên bưng ly nước, uống thuốc.

Ngọc Bảo vẫn im lặng, Phan Dật Niên thở dài, vỗ vỗ bên cạnh: “Lại đây ngồi.”

Ngọc Bảo ngồi xuống, đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà.

Phan Dật Niên nói: “Đây là gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Canh gà mái già, bồi bổ thân thể cho anh Phan.”

Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo thật là có lòng.”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Phải.”

Phan Dật Niên bảo: “Vậy tôi phải nếm thử.”

Ngọc Bảo đáp: “Anh vừa uống thuốc xong, không tiện ăn canh gà.”

Phan Dật Niên nói: “Không sao.”

Ngọc Bảo lấy bát đũa, múc nửa bát canh, gắp thêm cái đùi gà, đưa cho Phan Dật Niên.

Phan Dật Niên thong thả ăn.

Ngọc Bảo hỏi: “Canh được không?”

Phan Dật Niên gật: “Khá ngon, vừa miệng, không mặn không nhạt.”

Ngọc Bảo vẫn còn lo: “Canh gà già nhiều dầu mỡ, anh Phan đau dạ dày, tốt nhất nên ăn ít thôi. Sau này em sẽ hầm canh thanh đạm mang qua.”

Phan Dật Niên mỉm cười, không nói thêm, đứng dậy đi vào phòng nhỏ rửa tay súc miệng, rồi xách bình nước nóng ra, pha trà cho Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo nói: “Cảm ơn.”

Phan Dật Niên đưa tay muốn nắm lấy tay cô, Ngọc Bảo khẽ tránh, Phan Dật Niên chỉ mỉm cười, nói: “Đừng khách sáo như vậy.”

Ngọc Bảo khẽ trách: “Sao anh bệnh mà không cho em hay?”

Phan Dật Niên cười nhạt: “Bệnh cũ thôi, chẳng có gì đáng nói.”

Ngọc Bảo nói: “Dù thế nào cũng phải để em biết. Nếu không, mẹ em còn tưởng chúng ta…”

Phan Dật Niên ngắt lời: “Tôi có thể sao?”

Ngọc Bảo nói: “Em không muốn để mẹ còn phải lo lắng cho hai đứa mình.”

Phan Dật Niên hỏi: “Chỉ vì vậy?”

Ngọc Bảo nhẹ giọng: “Em cũng lo cho anh nữa.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Ngọc Bảo cúi đầu, ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên làn da trắng mịn sau gáy, lớp lông tơ mảnh, khiến bóng lưng cô như mềm mại hơn.

Phan Dật Niên đưa tay vòng qua eo cô, lần này Ngọc Bảo không né tránh, thậm chí còn hơi nghiêng vai về phía anh.

Cô khẽ nói như gió thoảng: “Dạ dày không tốt, thuốc lá hút ít thôi.”

Phan Dật Niên đáp: “Được.”

Ngọc Bảo tiếp: “Rượu cũng bớt uống.”

Phan Dật Niên khẽ ừ.

Ngọc Bảo nói: “Thuốc lá, rượu, tốt nhất đều đừng nhiều quá.”

Phan Dật Niên cười cười: “Khó lắm, nghề của tôi, giao tế tiệc tùng, thiếu rượu và thuốc đâu được.”

Ngọc Bảo nhìn bình trà trong tay, Phan Dật Niên liền nói: “Yên tâm, tôi sẽ biết chừng mực.”

Ngọc Bảo không đáp, Phan Dật Niên lại bảo: “Đừng cau mày nữa.”

Ngọc Bảo lúc này mới mỉm cười.

Phan Dật Niên cúi đầu, khẽ hắng giọng.

Ngọc Bảo dịch ghế ngồi ngay ngắn.

Cô nhỏ giọng: “Em hơi buồn.”

Phan Dật Niên buông tay, ngồi thẳng, nhấp ngụm trà rồi hỏi: “Vì công việc à?”

Anh kéo cái áo khoác, lấy ví da ra, móc hết tiền đưa cho Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo vội xua tay: “Em không cần, ngại lắm.”

Phan Dật Niên nói: “Cứ cầm đi, đừng khách khí với anh.”

Ngọc Bảo đỏ mặt: “Em không có ý đó.”

Phan Dật Niên bảo: “Chúng ta đã lấy giấy đăng ký rồi.”

Ngọc Bảo đáp: “Em tới đây, thật không phải vì tiền, em tự lo được.”

Phan Dật Niên chau mày, thấy thái độ của Ngọc Bảo kiên quyết, bèn im lặng, cất lại tiền.

Hai người không nói gì, không khí có phần gượng gạo.

Trong lòng Ngọc Bảo lại thấy ấm, chủ động mở lời: “Em nghe thoang thoảng mùi hoa.”

Phan Dật Niên nói: “Là hoa sơn chi.”

Ngọc Bảo nói: “Thảo nào.”

Phan Dật Niên bảo: “Ngoài cửa sổ trong kia có hai gốc sơn chi, đang nở rộ, có muốn xem không?”

Ngọc Bảo nói: “Được.”

Hai người cùng đứng dậy, bước vào gian trong. Quả nhiên hương hoa ngào ngạt khắp phòng, cả hai đứng kề nhau trước cửa sổ, đầy cành trắng muốt, tươi tốt rực rỡ.

Ngắm một lúc, Ngọc Bảo nắm lấy ngón tay Phan Dật Niên.

Phan Dật Niên nói: “Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Ngọc Bảo đáp: “Là anh Phan không đúng.”

Phan Dật Niên hỏi: “Chuyện này cũng trách tôi?”

Ngọc Bảo vén tóc, để lộ gáy trắng: “Chỗ này lần trước anh cắn, tới giờ vẫn còn dấu.”

Phan Dật Niên sững lại, hồi lâu mới nói: “Chỉ vì vậy thôi sao?”

Ngọc Bảo ấm ức: “Anh quá thô lỗ rồi.”

Phan Dật Niên ban đầu nín cười, rồi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ngọc Bảo trách: “Còn cười được.”

Phan Dật Niên ôm chặt lấy cô, vừa cười vừa nói: “Tôi xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ nhàng.”

Ngọc Bảo ngẩng mặt lên: “Đừng gạt em.”

Còn chưa dứt lời, Phan Dật Niên đã cúi đầu, áp môi lên, đôi môi nóng bỏng dính chặt, mềm mại dịu dàng, hương hoa len lỏi vào từng khe hở, mãi cho đến khi không thể len thêm được nữa.

Không rõ bao lâu sau, Phan Dật Niên mới buông ra đôi chút, lưng Ngọc Bảo ướt mồ hôi, mặt đỏ bừng, ánh mắt như phủ sương.

Phan Dật Niên áp sát tới, Ngọc Bảo lùi lại, bắp chân vướng mép giường, cả người chợt mềm nhũn, anh thuận thế đè xuống, hai người cùng ngã trên ga trải.

Phan Dật Niên tiếp tục hôn cuồng nhiệt, bàn tay đã chạm vào trong áo, Ngọc Bảo vội chặn lại, thở gấp: “Đừng như vậy, không được.”

Phan Dật Niên lơ đãng hỏi: “Vì sao không được?”

Ngọc Bảo đáp: “Em vẫn muốn chờ sau lễ cưới.”

Phan Dật Niên dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Ngọc Bảo nói: “Em chưa thấy yên lòng, trong lòng vẫn bất ổn.”

Phan Dật Niên bảo: “Chúng ta đã đăng ký rồi.”

Ngọc Bảo đáp: “Chờ xong hôn lễ, lúc ấy anh muốn thế nào cũng được.”

Phan Dật Niên khẽ gọi: “Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo nói: “Gì vậy?”

Phan Dật Niên không nói nữa, chỉ vùi mặt vào cổ cô, ổn định hơi thở.

Ngọc Bảo nhạy cảm né đi, Phan Dật Niên trầm giọng đe dọa: “Đừng động đậy, đừng chọc tôi, hậu quả em tự gánh.”

Ngọc Bảo cảm nhận được, hoảng sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Phan Dật Niên nghĩ thấy buồn cười, liền khẽ cười.

Ngọc Bảo khó hiểu, bất chợt kêu khẽ: “Anh lại cắn em rồi.”

Phan Dật Niên cười nói: “Chút trừng phạt thôi, tôi đã nhẹ tay.”

Ngọc Bảo đáp: “Em phải cắn lại.”

Phan Dật Niên bật cười: “Tùy em.”

Đó là một buổi trưa tuyệt đẹp, trong hương hoa sơn chi, chỉ tiếc rằng về sau, một lời đồn vô tình lọt vào tai Phan Dật Niên, khiến tất cả không còn đẹp nữa.

Editor có lời muốn nói:

Ngoại truyện này quen quá, mình nhớ đã từng edit rồi mà giờ kiếm lại không thấy. Mọi người thấy quen không?

Bình Luận (0)
Comment