Tạ Hồng Quân là một tài xế Grab, vốn ban đầu hắn chỉ định làm cái công việc này kiếm tiền sống cho qua ngày. Chờ đến khi bản thân học xong nốt một môn học mà hắn bị châm là sẽ tốt nghiệp đại học và đi làm công việc khác tốt hơn. Nhưng điều hắn không ngờ được là dù cho hắn đã chờ tận ba năm, lên trường gặp từ giảng viên đến các lớp dưới nhờ cậy không ít lần nhưng vẫn không thể đăng kí được cái môn học ấy. Vậy là từ đó, hắn ngày nào cũng như ngày nào, sáng dắt xe đi, tối dắt xe về, cứ thế chạy chọt sống qua ngày chờ bản thân mình học xong để ra trường. Do mặc cảm công việc đang làm mà hiện giờ hắn vẫn đang độc thân, theo hắn nghĩ đến cả lo cho mình không xong thì yêu đương nỗi gì. Những tưởng cuộc sống của hắn cứ thế bình bình trôi đi cho tới khi một bước ngoặt xảy ra sẽ thay đổi cuộc đời hắn. Hôm nay Quân vừa dính phải một khách hàng đặt giao đồ nhưng giở trò cướp giật còn hắn chỉ biết ngậm ngùi khi bản thân không thể đuổi kịp. Đang lúc Quân buồn như chó cắn vì giá trị món hàng đó bằng thu nhập mấy ngày liền của hắn thì đúng lúc này, hắn phát hiện dưới đất có một cái điện thoại mà xem chừng là của nước láng giềng Tung Của. Thấy thế, Quân bèn nghĩ thôi thì biết đâu trong cái rủi lại có cái may, mất cái này được cái kia thì sao. Hắn cầm cái điện thoại kia lên, một chiếc điện thoại cũ rích, không nhãn hiệu, trên màn hình đang hiện một dòng chữ :
“Chào mừng quý khách sử dụng hệ thống mua sắm Shoppo AI, gì cũng có mua hết ở Shoppo AI. Hãy sử dụng hệ thống để nhận được những phần quà bất ngờ ngay hôm nay. Qúy khách vui lòng bấm đồng ý để bắt đầu sử dụng.”
Hồng Quân nhìn dòng chữ mà cạn cả lời. Hôm nay hắn đã biết thế nào là tận cùng của đen đủi rồi, hết bị giật đồ rồi gặp bọn nhàn rỗi hơi dùng một cái điện thoại cùi bắp này để PR cho một cái sàn thương mại điện tử hay cái shop nào đấy. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cái điện thoại này dù có rách nát thì bán đi cũng được mấy đồng. Hắn thấy kể ra ông trời còn thương những kẻ khốn khó như mình, điều này khiến hắn cảm động rơi nước mắt. Nhưng trên màn hình chỉ có hai nút là đồng ý và từ chối, Quân muốn thoát ra khỏi giao diện này nhưng nút back hay nút home dường như đều bị liệt rồi. Hắn thấy xem ra phải thử bấm nút trên màn hình xem sao. Thanh niên thầm nghĩ: “hừ, anh đây chả dại dây vào mấy cái sàn thương mại vớ vẩn này, đời lừa anh nhiều rồi nên mấy trò này tuổi gì lừa được anh cơ chứ”. Hắn liền bấm nút từ chối thẳng tay ngay và luôn. Nhưng ngay khi ngón tay hắn sắp chạm đến màn hình thì nút từ chối bé lại và hiển thị ở chỗ khác như kiểu muốn trêu tức: “đố anh bắt được em, không bắt được làm chó”. “Đệch, cái điện thoại chết dẫm này biết mình sắp bị bán đi hay sao mà còn biết làm ra cái trò này nữa. Chẳng lẽ mày biết tao sắp bán mày đi như Mã Giám Sinh bán Kiều à?" Quân thầm nghĩ chẳng lẽ cái điện thoại này cũng có suy nghĩ của riêng mình hay sao?
-Nào, bé cưng đừng kháng cự nữa, kháng cự là bụng bự đó - Quân nói với cái điện thoại.
Nhưng mà cái điện thoại chống cự thì bụng bự kiểu gì hắn lại không có nói. Thấy lần đầu không được, Quân liền thử lại một lần nữa xem sao, một lần, rồi hai lần, đến lần thứ ba thì thanh niên biết đây không phải lỗi mà là tính năng của cái tự xưng hệ thống kia rồi. Mặt thanh niên đen lại thầm nghĩ đây nhất định là một trò đùa của bọn khốn nạn nào đó dùng để trêu tức người khác. Lúc này máu chó đã dồn lên não, Quân liền bấm vào nút đồng ý để xem nó thế nào. Theo như hắn thấy đây dù sao cũng không phải là điện thoại của mình, bản thân hắn không phải sẽ lo lộ thông tin. Giờ hắn phải nhanh chóng làm sao cho điện thoại trở lại bình thường thì mới bán được giá cao, chứ nó lỗi thì lại mất một mớ tiền. Sau đó, Quân vừa bấm vào nút đồng ý thì một cửa sổ hiện ra với dòng chữ: “Quý khách chắc chắn chứ?”. Quân vừa bấm nút xác nhận vừa cười khinh thường:
-Lại còn phải xác nhận nữa, để anh xem chúng mày có thể bày ra trò mèo gì nào?”
Liền theo đó một thông báo khác hiện lên: “thật luôn?!?”. Quân nhắm mắt cố nín nhịn cảm giác muốn ném phăng chiếc điện thoại đi. Miệng hắn lẩm bẩm thần chú: “bình tĩnh nào, chỉ là cái điện thoại thôi, không được đập điện thoại, không được đập điện thoại. Khách có hãm lợn đến cỡ nào mình còn chưa đấm khách cơ mà”. Quân lấy một hơi thật sâu rồi bấm xác nhận. Một cửa sổ hiện lên: “Hệ thống xin được hỏi lại, quý khách đã đồng ý rồi phải không? Người đẹp trai là không nói hai lời đấy nhé!!!”.
Lần này thì Quân không muốn nghĩ với ngợi nữa, thanh niên vừa bực vừa buồn cười bấm vào chữ xác nhận. Hắn đã lấy hơi để chuẩn bị hỏi thăm 180 đời tổ tông thằng nào thiết kế ra cái app chết tiệt này rồi. Nhưng đúng lúc này thì biến cố bất ngờ xảy ra, bùm một tiếng, chiếc điện thoại nổ tung. Cả người Quân chìm trong vụ nổ và biến mất, bên tai thanh niên vang lên một âm thanh máy móc: “hoàn thành KPI lùa một con gà sử dụng hệ thống”. Trong cơn mơ màng, hắn thầm chửi: “mịa, thế là lại ăn cú lừa rồi”.
Lúc tỉnh dậy thì Quân phát hiện mình đã bị kéo đến một không gian tăm tối, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt mình là một cái bàn có một cái bút và vài tấm thẻ ở trên đó. Hắn dù đang trong cơn bực tức vì bị lừa thì cũng rất bất ngờ khi bản thân xuất hiện ở một không gian quỷ dị. Nói không gian này quỷ dị vì xung quanh tối đen như mực, không có bóng đèn nhưng hắn lại nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi 1m, hắn cảm giắc như đang được một ánh đèn sân khấu đang chiếu về phía hắn vậy. Nhìn ra xa là mấy đốm sáng trông như những vì sao đang lấp lánh, điều này khiến hắn tự hỏi chẳng lẽ mình bị mang đi sang biên giới trong một thùng contener rồi. Ngay khi thanh niên còn đang bỡ ngỡ xem xét xung quanh, một bảng hệ thống hiện lên với một tràng thông tin: “chúc mừng quý khách đã sở hữu hệ thống mua sắm shoppo AI, nơi quý khách có thể mua mọi thứ chỉ cần quý khách đủ tiền. Chúc quý khách có thêm niềm tin vài cuộc sống. Ehehe, nào, quý khách hãy bắt đầu với nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống để lĩnh thưởng. Nhiệm vụ chính tuyến: hãy viết tên và đặc tính của các vật sau theo ý bạn”. Dù đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng Quân biết, để thoát ra khỏi tay bọn lừa đảo thì hắn cần làm nhiệm vụ nên cũng đành chấp nhận làm theo yêu cầu của hệ thống. Hắn vừa suy tính làm sao để trốn thoát vừa hỏi cái mà tự xưng hệ thống này:
-Rốt cuộc thì các người muốn gì, muốn tao bán thận à? Hay các người có mục đích khác?
-Hệ thống shoppo AI sinh ra để phục vụ quý khách, quý khách chỉ cần sinh tồn đủ 100 năm ở dị giới và hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống là sẽ nhận được những phần thưởng cực kì giá trị. Hệ thống không trong đường dây mua bán nội tạng người nên quý khách vui lòng bớt ảo tưởng về giá trị của bản thân. Hệ thống không mua thân thể của quý khách dù quý khách có muốn bán thân đi chăng nữa vì có thể sẽ chẳng được mấy đồng. Còn nếu quý khách thiếu tiền mà muốn mua đồ thì có thể bán thận ở nơi khác. Sau này quý khách hối hận muốn có lại thận thì hãy mua ở hệ thống để được hưởng ưu đãi tốt nhất.
Nghe điều này, Quân thấy cạn lời thực sự luôn rồi:
-Con mẹ mày, mày nói bản thân không mua bán thận mà lại nói lúc tao muốn mua thận thì mày cũng sẵn sàng bán. Nhưng như mày nói chỉ cần tao hoàn thành nhiệm vụ và có mua sắm đồ của hệ thống thì tao sẽ được thả ư?
Quân nghi hoặc hỏi lại, hắn còn nhiều thứ phải làm từ trả nợ bạn bè đến lấy vợ sinh con và chăm sóc cha mẹ già nữa, không thể chơi đùa với bọn này mãi được.
-Theo một cách nói nào đó thì có thể xem như là như vậy. Nhưng mà quý khách à, hệ thống nghĩ quý khách nên mua thêm muối I-ốt về dùng thường xuyên để cải thiện IQ. Hệ thống không có thận tự nhiên thì có thận nhân tạo. Thêm nữa, khi chạy thận thì quý khách sẽ cần chi trả chi phí vận hành và thay thế. Có vậy, hệ thống mới kiếm ra tiền chứ. Việc bán thận tự nhiên thì vừa phạm pháp vừa không có lợi ích lâu dài về sau, hệ thống không ngu gì mà làm thế cả. Thật không hiểu sao trước đây quý khách đi ứng tuyển vào khoa quản trị kinh doanh cho được. Cuối cùng, hệ thống không phải bắt cóc quý khách xin quý khách xem lại cách dùng từ.
Quân nghe vậy thì chuột rút cơ hàm luôn, hắn thầm chửi: “mịa, gặp hệ thống mỏ hỗn nhưng có đam mê đi bán hàng thật rồi. Hừm, không biết mình có giống như mấy người bị lừa sang biên giới làm việc bằng miếng mồi việc nhẹ lương cao không nhỉ? Nhưng mà xem chừng không giống lắm, vì một khi ai đó bị đưa sang biên giới thì đầu tiên sẽ phải tận hưởng một trận tẩm quất để thịt mềm xương nhũn đã. Sau đó họ mới bị bắt làm việc khổ sai, còn tình huống của mình hiện tại không giống lắm, ăn đòn thì không có nhưng ăn cà khịa của hệ thống thì cay cháy dạ dày rồi, vậy mà từ lúc không sao phản damage lại. Thôi, cứ làm cái nhiệm vụ mỏ hỗn này trước đã, xem nó giở trò gì tiếp”.
Nhưng cái nhiệm vụ mà hệ thống bắt hắn làm thì cũng khiến hắn không hiểu nó định làm gì luôn. Trên bàn là mấy tấm thẻ có hình những thứ như rau củ quả, con vật mà theo hắn thì ai cũng biết. Nghĩ rằng cái này ai chả biết nên Quân cứ ghi bừa ra, cái hệ thống kêu ghi theo ý nghĩ của hắn chứ có cần đúng đâu. Hắn cười đểu mà nghĩ: “hê hê, các người chơi ta thì ta cũng phải chơi lại thì mới là “nhân đạo” chứ”. Sau khi hắn hí hoáy viết xong, hệ thống thống báo:
-Chúc mừng quý khách đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên, phần thưởng là một căn nhà cùng một số vật phẩm để quý khách có thể sinh tồn ở thế giới mới. Chúc quý khách sinh tồn thành công để trở về nhà.
Hai chữ sinh tồn được hệ thống để tô đậm hết cỡ làm Quân cảm giác được hình như mình lại sắp phải ăn hành từ con hàng hệ thống chó má này rồi. Hắn đang muốn hỏi hệ thống có ý gì thì cảm giác buồn ngủ ập đến, thanh niên ngay lập tức ngất đi.
Một thời gian sau, tại một căn nhà nhỏ giữa rừng tre trúc, có mấy con vật nhỏ gồm có một con hồ ly, một con husky đang vây quanh một chiếc giường, phía bên cửa sổ là môt con đại bàng cũng đang nhìn về phía bên này. Trên giường chính là thanh niên Hồng Quân đang hôn mê sau khi ăn cú lừa từ hệ thống. Mấy con vật đều chăm chú nhìn hắn như sợ bỏ qua một sự thay đổi nào đó từ hắn. Sau hồi lâu chúng không thấy có thay đổi gì thì husky lên tiếng:
-Chủ nhân đã ngủ không biết bao lâu rồi mà chưa tỉnh lại. Có khi nào ngài ấy đã ngủ tới mức thành người thực vật rồi không, hay chủ nhân đang ngộ đạo lúc ngủ, nếu đúng như vậy thì ta cũng muốn học theo cách này để tu luyện.
Hồ ly ở một bên nghe được liền nói:
-Anh chó à, nếu anh mà tu luyện theo cách này thì có biết tên công pháp này sẽ được gọi là gì không?
Hồ ly vừa hỏi vừa lấy chân trước che miệng, mắt lóe lên ánh cười ranh mãnh, nhưng husky nghe hỏi vậy không thèm nghĩ ngợi gì mà hỏi lại:
-Là gì?
-Là ngủ như chó chết đó, hi hi.
Hồ ly không nhịn được nữa mà cười khoái chí vì bẫy được husky một vố. Con husky bị trêu trọc thì tức tối lắm liền chửi lại:
-Con hồ ly lẳng lơ kia, mày nói ai là chó hả? Thứ hồ ly cô suốt ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông thì có gì hay ho gì chứ? Tôi đây là huyết mạch lang tộc dũng mãnh thiện chiến, làm sao có thể là loài chó thấp kém như trong miệng cô?
-Anh chó à, đi quyến rũ đàn ông cũng cần có đầu óc đó nha, anh nói xem, anh có đầu óc như tôi không?
-Hừ, cô em nghĩ chỉ cô em mới có đầu óc sao? - husky cao giọng hỏi lại.
-Vậy phải kiểm chứng mới biết được, để tôi xem đầu óc ca nhanh nhẹn không đã, quá 3 giây không trả lời được thì là kém thông minh đó nha. Nghe kĩ này, câu đầu tiên: ai là người trung thành với chủ nhân nhất? – con hồ ly hỏi với điệu bộ nghiêm túc.
-Hừ, quá dễ, là ông anh này. - husky nhanh nhảu đáp.
-Vậy ai là người can đảm nhất? - hồ ly cũng nhanh chóng hỏi tiếp.
-Vẫn là anh đây. – husky không chịu kém cạnh.
-Vậy anh nói thử ai có mũi thính nhất? - hồ ly dồn dập hỏi.
-Hừ, còn ai trông khoai đất này, tất nhiên là cậu cả này rồi.- husky cao giọng trả lời, giọng nó chứa đầy vẻ đắc ý.
-Thế ai đẻ ra cún con nhiều nhất? - hồ ly ngoe nguẩy đuổi hỏi.
-Là ta chứ còn ai….. - nói gần xong, husky nghe tiếng cười ngặt nghẽo đắc ý của hồ ly vang lên:
-Hahahaha, anh chó à, người ta nói chó mẹ đẻ cún con, thật không ngờ anh không những biết đẻ mà còn đẻ nhiều nhất nha, hahahaha. Mỗi tội đầu óc anh có nhanh đó nhưng mà là nhanh nhảu thôi. Hahaha.
Lúc này husky mới nhận ra mình lại bị lừa một lần nữa. Mắt nó đỏ lừ, tức giận gầm lên:
- Con hồ ly gian xảo kia, hôm nay tao không đánh mày một trận ra trò thì ta không phải là tộc Thiên Lang .
- Tới thì tới đi, xem ai sợ ai nào? - hồ ly cũng đã trở lại điệu bộ nghiêm túc đáp.
Cả hai lúc này xuất ra ảo ảnh khổng lồ đằng sau, ảo ảnh của husky là một con sói xám khổng lồ màu xám, ánh mắt hung tàn khát máu khiến người ta phải rét lạnh khi nhìn vào. ảo ảnh của hồ ly là một con hồ ly màu trắng có chín đuôi, ánh mắt nó lóe lên những tia mưu mô xảo quyệt đang nhìn chằm chằm vào hư ảnh sói xám. Từng luồng khí tức hung bạo tỏa ra từ cả hai khiến đồ đạc trong phòng bị hất tung lên, tấm rèm che bay lên phần phật trước cơn gió lốc tựa như một cơn cuồng phong. Nhưng khi cả hai chuẩn bị lao vào quyết chiến thì một luồng khí sắc lẹm chém tới giữa hai con vật bên dưới tạo nên một vết chém sâu hoắm, đồng thời cơn gió đang cuồn cuộn do linh khí va chạm trong phòng cũng đột nhiên dừng lại. Một tiếng nói lạnh lùng vang lên:
-Kẻ nào còn dám làm phiền đến chủ nhân tu luyện, chết!
Vết cắt từ cú chém kia đã ngăn cách chúng ra. Cả hai con vật nghe được giọng nói kia thì đều nhìn về phía con đại bàng đang đứng trên cửa sổ lạnh lùng nhìn xuống. Lại nói con đại bàng này một thân màu đen, phần đầu lông trắng ngẩng cao đầy vẻ kiêu hãnh của chúa tể bầu trời. Bên dưới thân là móng vuốt sắc bén nối liền với đôi chân phủ một lớp sừng màu vàng cứng chắc, vóng vuốt đen óng tựa hồ một chiếc kìm sắt sẵn sàng bóp chết những kẻ nảo dám có ý định chống lại. Thấy hai con vật bên dưới chưa có ý dừng lại thì nó hỏi:
-Còn chưa thu tay?
Bây giờ cả husky và hồ ly mới ý thức được rằng mình còn chưa thu lại ảo ảnh thì liền cùng nhìn nhau cùng hừ môt tiếng rồi cũng dừng tay lại. Thấy căn phòng đã yên tĩnh trở lại, đại bàng cũng không thèm để ý bọn chúng mà nữa quay lại nhìn bầu trời tiếp. Phía ngoài, hai con vật khác gồm một mèo và một thỏ đang đi về phía trong nhà. Con mèo là giống mèo Ragdoll có bộ lông từ đầu, lưng đến đuôi có màu kem đậm dần về phía đuôi, phần lông phía dưới cằm và bụng có một màu trắng tinh khôi, bước đi nhẹ nhàng tỏa ra khí chất ung dung cao quý. Con thỏ bên cạnh có bộ lông xù màu trắng, nó vừa đi vừa lo lắng nói:
-Chị mèo, trong nhà vừa rồi trong nhà có va chạm linh khí, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta phải nhanh chóng kiểm tra mới được, tránh ảnh hưởng đến chủ nhân tĩnh tu.
-Còn có chuyện gì xảy ra ngoài một con chó ngáo ngơ và một con hồ ly chỉ lo thiên hạ không loạn cơ chứ? - mèo ta không có vẻ gì là lo lắng đáp, dường như nó đã biết ở trong nhà đã xảy ra những chuyện gì.
Cả hai cùng đi vào nhà thì thấy khung cảnh hoang tàn như vừa trải qua một cuộc chiến tranh thế giới, thỏ ta liền lên tiếng trách mắng:
-Anh Sói và chị hồ ly suốt ngày chỉ biết gây chuyện thì thôi đi, đã thế còn làm rơi đồ đạc lung tung ra khắp nhà. Chủ nhân mà biết được chắc chắn sẽ nổi giận cho mà trừng phạt hai người cho mà xem.
Trong khi thỏ ta đang phàn nàn, hồ ly ra dỗ dành thỏ con đang giận dỗi thì mèo ta nhảy lên giường đưa chân ra vuốt ve khuôn mặt Quân, nhẹ giọng nói:
-Chủ nhân, người sao vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu ngài còn không tỉnh lại thì e là căn nhà này sẽ tan hoang mất.
Còn Quân lúc này đang nói chuyện với hệ thống:
-Hệ thống chó chết nhà mày, mau cho tao trở về Trái Đất, mày đưa tao đến thế giới tu tiên này đơn thuần là đưa tao đi tìm chết mà. Con mẹ nó, đến mấy tu sĩ tầng đáy cũng chẻ núi ngăn sông, dời non lấp biển dễ dàng. Còn tao thì vừa không có linh căn để tu luyện, vừa chỉ có thể chất mạnh hơn người thường có vài lần. Chỗ thể chất này còn chưa đủ để mấy tu sĩ cấp thấp họ chém mấy lượt.
Nhưng con hàng hệ thống thì thản nhiên đáp:
-Như vậy mới đúng với yêu cầu sinh tồn của hệ thống chứ, mà quý khách chỉ việc sinh tồn tại nơi này, hoàn thành vài nhiệm vụ, sau đó là quay trở về Trái Đất, rất là dễ dàng. Nếu quý khách không hợp tác cũng không sao, dù gì quý khách cũng không thể tự trở về được.
-Vậy làm sao tao có thể trở về? - Quân bực bội hỏi mà hỏi lại, hệ thống nói đúng, hắn không thể tự trở về, giờ chỉ có cách làm theo hệ thống thôi.
-Quý khách chỉ cần mua máy thăm dò tọa độ Trái Đất tương tự như kính thiên văn Hubble. Sau đó, quý khách mua một con tàu vũ trụ sử dụng dịch chuyển không gian và quay trở về Trái Đất. Dù là khoảng cách 1.000.000 năm ánh sáng thì chỉ cần 1 giây là vượt qua được dễ dàng. Đến lúc đó, quý khách vừa có một con tàu vũ trụ, vừa có một máy thăm dò, nếu bán đi cũng được một món tiền lớn đó. - hệ thống giọng ngọt xớt mà dụ dỗ.
-Vậy là tao sẽ cần kiếm tiền, sau đó mua hàng của hệ thống mày phải không? - Quân cũng không ngờ bọn này còn sử dụng chiêu tạo vấn đề và bán giải pháp giống một công ty sản xuất điện thoại nào đó một cách ác độc như vậy. Thanh niên không ngờ bản thân mình có một ngày bị rơi vào tình cảnh này.
-Đúng vậy, giá mua cho hai thiết bị nói trên hệ thống cũng rất phải chăng, chỉ có giá 500m3 vàng thôi.
-Cái gì cơ? 500m3 vàng? Mày không nhầm đơn vị đo lường cm, mm với mét đấy chứ?
Quân trợn mắt không thể tin nổi mà ngoáy ngoáy tai, tức tối hỏi lại, dù sao thì con mẹ nó, hắn bán mạng đi đào vàng 100 kiếp cũng không đào nổi chỗ vàng đấy chứ đừng nói là đi làm kiếm tiền nhiều như vậy. Dù sao cái giá này cũng quá ốí dồi ôi đi, 500m3 vàng mà hệ thống nhẹ nhàng nói cứ như 500m3 đất vậy. Lúc này là ai mà cũng muốn chém bỏ mẹ nó đi chứ để nó đẻ trứng ra thì quá nguy hại cho xã hội này rồi.
-Hệ thống đương nhiên không nhầm. Hệ thống sở hữu trí tuệ AI tân tiến nhất và đã tốt nghiệp tất cả chương trình học của đại học Harvard chỉ trong một năm. Kết quả này nếu đem so sánh với quý khách mất tận bảy năm chưa tốt nghiệp một trường đại học tầm trung ở Việt Nam, thì đủ biết hệ thống có IQ cao như thế nào rồi. 500m3 vàng là chi phí nghiên cứu, sản xuất đã tính từ a-z và còn chưa tính giá để kiếm lời đó. Xin quý khách cứ yên tâm về độ uy tín của hệ thống.
Phải nói là cái hệ thống này nên đổi luôn tên sang hệ thống bán hàng AI mỏ hỗn thì sẽ hợp lý hơn chứ bón ớt cay cho Quân từ lúc mà thanh niên còn không kịp nuốt muốn nghẹn luôn rồi. Quân cáu kỉnh mà nói:
-Cái wtf gì vậy, mày flex thì cũng thôi đi, có cần lôi tao ra để làm tấm đệm để dẫm đạp lên vậy không cơ chứ? Lại nói, 500m3 vàng thì dù tao có cạp đất xong ị đùn ra vàng đi thì có khi ị đùn đến toét lỗ lòi dom cũng không nổi 500m3. Như vậy thì lúc tao về thì người thân có khi xương cốt cùng không còn thì tao về làm gì nữa?
-Qúy khách à, hãy yên tâm là 100 năm ở đây sẽ có sai lệch thời không. 100 năm sẽ tương đương 4 năm ở Trái Đất mà thôi. Còn nữa, đây là thời buổi mà con người ta dẫm đạp lên nhau mà sống, nói xấu người khác để tôn mình lên, hệ thống cũng chỉ theo trend mà thôi. Còn về phần không kiếm ra cũng không sao, nếu quý khách không muốn quay lại Trái Đất thì hệ thống cũng không ép. Dù sao hệ thống có thể lựa chọn đối tượng khác được mà.
Quân vẫn không chịu thua cố gắng vãn hồi mặt mũi, khinh bỉ đáp lại:
-Dù sao mày cũng chỉ là một hệ thống vô tri vô giác, tao sẽ không chấp nhặt làm gì. Vả lại sao mày không mang một người khác kiếm tiền giỏi đến mà mua đồ của hệ thống chứ?
-Bởi người như quý khách mới dễ lùa, còn người giàu họ nhìn còn không thèm nhìn cái điện thoại ghẻ kia ấy chứ. Hơn nữa hệ thống có thể vô giác chứ không hề vô tri, bằng chứng là hệ thống có chỉ số IQ là 1000, cao hơn nhiều so với tổng tất cả chỉ số trí tuệ của quý khách. Xin quý khách lưu ý cho.
Đến nước này thì Quân đã thực sự hết nói nổi rồi, biết nói gì giờ. Hắn đang muốn đôi co lại thì thanh niên nhận thấy tri giác đã có trở lại. Lúc này, Quân thấy bụng đói cồn cào thì thẩm nhủ để an ủi bản thân: “thôi thì có thực mới vực được đạo, giờ phải ăn thì mới có sức để nghĩ cách mà cãi thắng lại hệ thống. Mong là thế giới mới này sẽ chào đón mình bằng một cái gì đấy tươi đẹp để có động lực mà cày cuốc lấy vàng trở về”. Nhưng mà đời thì éo như là mơ nên súp lơ không bao giờ nhẵn, mà vì súp lơ khồng nhẵn nên đừng bao giờ nghĩ đời như mơ. Khi hắn mở mắt đập vào mắt là một căn phòng hỗn loạn, hoang tàn như vừa trải qua Thế chiến III vậy. Đồ đạc thì rơi rớt tứ tung, một con mèo lông xù thì đang vỗ vỗ mặt hắn kêu meo meo, bên dưới giường một con hồ ly đang liếm lông một con thỏ trắng, một con husky vừa gặm giày xả stress vừa kêu ấu ấu ấu với cái giày, trên cửa sổ là một con đại bàng đứng bất động. Mấy con vật thấy hắn dậy thì lập tức xúm lại vây quanh hắn như muốn chào hỏi cây ATM di động đã tỉnh, kiểu như thế là chúng ta lại được bao nuôi tiếp rồi. Tiếng hệ thống lại vang lên trong đầu Quân:
-Hệ thống tặng quý khách quà tân thủ là một căn nhà và vài con thú cưng để ngài có thể xả stress sau những giờ làm việc bán mạng căng thẳng. Hệ thống chúc quý khách có một cuộc sống mới vui vẻ.
Quân thực sự muốn khóc thật rồi, mặt hắn méo xệch, miệng run run không nói nên lời. Trước không nói mấy con như đại bàng nuôi tốn kém thế nào, chỉ riêng con husky lúc thanh niên vừa tỉnh dậy vẫn đang gặm giày thì hắn đã mường tượng đến viễn cảnh của những ngày tháng sau này sẽ gian nan tới mức nào. Hắn thở dài, vô lực nằm vật xuống mà nghĩ ngợi một cách tiêu cực: “Xả stress??? Chỉ mong chúng nó không làm mình stress hay lên cơn đau tim đã là may, còn trông chờ bọn nó giúp mình xả stress thì e là nhảy cầu Nhật Tân sẽ có tác dụng nhanh chóng hơn”. Sau khi lấy vài hơi cho bình tĩnh lại thì hắn cũng làm quen với mấy con vật. Quân đặt tên cho con mèo là Miêu Miêu, con husky là Kiki, con thỏ tên là Dolly, hồ ly thì tên là Lily. Xong việc, thanh niên đi ra ngoài xem cái cơ ngơi mà hệ thống cho hắn. Ra đến sân, phong cảnh xung quanh khiến Quân thấy hệ thống chọn nơi ở cho hắn cũng không tệ. Căn nhà nằm ở nơi cao ráo, xung quanh là mấy ngọn đồi mọc đầy tre trúc mà theo như hắn thấy nếu mình nghèo quá chặt măng bán lấy tiền cũng không đến nỗi nào. Xa xa là mấy ngọn núi đá hùng vĩ với những tán cây phủ xanh rì, từ ngọn núi nào đó có một dòng suối nhỏ chảy qua gần nhà hắn ở. Quân nghĩ nếu như mà bản thân không có nỗi lo cơm áo gạo tiền thì sống ở nơi này cũng là một lựa chọn rất phù hợp với hắn. Một căn nhà, trước nhà là ao cá nhỏ, một vườn rau ở sau nhà, cảnh sắc xung quanh thì non xanh nước biếc không thua kém danh lam thắng cảnh nào hắn biết, không khí thì trong lành tạo cảm giác thật dễ chịu, giống như đi ẩn cư hay du lịch sinh thái vậy. Nhưng ngắm cảnh thì cũng không khiến dạ dày ngưng biểu tình được dù cho đã ăn no hành từ hệ thống, Quân liền hỏi hệ thống:
-Hệ thống, trong nhà có gì ăn không?
-Sau khi quý khách được đưa đến đây, hệ thống đã từ thiện cho quý khách 10 lượng vàng để làm tiền vốn.
Nghe vậy, Quân liền vui vẻ nghĩ: “ngon, nếu có 10 lượng vàng làm tiền vốn thì xem ra hệ thống dù mỏ cỏ hỗn nhưng xem chừng còn có chút lương tâm”. Nhưng mà vẫn là câu đời thì éo như là mơ nên súp lơ không bao giờ nhẵn, mà vì súp lơ khồng nhẵn nên đừng bao giờ nghĩ đời như mơ, nhất là với cái hệ thống gian thương này. Quân đang hí hửng có tiền vốn rồi thì liền nhận được luôn một gáo nước mát lạnh từ hệ thống để giúp thanh niên thoát khỏi giấc mộng làm giàu nhanh chóng:
-Tuy nhiên số tiền đó đã dùng để mua vật liệu xây dựng, một số vật dụng, mấy con pet và thức ăn cho chúng. Chưa kể, đến hôm nay thì thức ăn cho thú cưng của quý khách chỉ còn lại đủ cho một bữa nữa.
Mặt Quân mếu máo mà nở một nụ cười chua chát: “âu sịt, còn tin xấu gì thì báo nốt đi chứ nhiêu đây mới chỉ đủ làm tao câm lặng thôi, còn chưa đủ để tao đi nhảy cầu đâu, tao đây còn chịu được”. Nhìn lại đám pet mà hệ thống mua cho, chúng vẫn đang rất vui vẻ quấn quýt vây quanh hắn, nhưng hắn thì bỗng dung muốn khóc rồi. Khi nước mắt Quân sắp rơi thì thì thấy trong ao sen trước nhà có động tĩnh như ông trời đang ban cho hắn một tia hi vọng le lói.
-Hử, có cá sao? Hay rồi, trong vườn còn chút rau, tối nay có rau có cá xem ra có thể qua được một ngày rồi.
Nhưng khi Quân nhìn thấy con cá đang bơi trong ao là một con cá rồng chỉ để làm cảnh thì thanh niên triệt để câm lặng luôn. Chưa bao giờ hắn thấy cuộc đời bi đát như lúc này.
“Cái đập con mèo nhà nó, xem ra mình là con ghẻ của ông trời thật rồi. Người ta nếu có xuyên không không có hệ thống bá đạo thì cũng là sinh ra phải khổ khổ cực cực, mất chín trâu hai hổ liều mạng đi lùi mãi mới tới vạch đích. Mình thì đã gặp con hàng hệ thống mỏ hỗn thì thôi đi, dù sao trong đám bạn cúng có mấy thằng như vậy. Nhưng nghèo chỉ có mỗi cái khố dai và hai ba con pet rồi phải sống và kiếm tiền ở cái thế giới tu chân tàn khốc. Mấy tu sĩ có thực lực tầng đáy ra tay một cái mà đã đánh bay một quả núi, chém nhẹ cái là rạch đôi sơn hà, đã thế họ còn có tông môn, có thần thú hộ tông.” Quân âm thầm chán nản mà nghĩ. Cảnh tượng hệ thống cho hắn xem lúc trước vẫn in sâu trong đầu làm hắn thấy bản thân chắc phải hút sạch xúi quẩy của toàn vũ trụ thì mới đen đủi tới mức này. Giờ hắn ước phải chi có một con thần thú hỗ trợ thì tốt. Nhìn sang bên cạnh thì chỉ thấy khuôn mặt ngáo ngơ đang vui vẻ thè lưỡi, đầu thì quẹo qua một bên của con chó husky, điều này khiến Quân chán không buồn nói suy nghĩ tiếp: “bỏ qua thanh niên này đi, mong lúc ra chiến trường vứt ra quả lựu đạn nó không chạy ra nhặt về chỗ mình để được khen là mừng rớt nước mắt rồi. Chà, lúc đấy sẽ thế nào nhỉ, chủ nhân à, Kiki mang quà về cho người này, đây là tấm lòng của Kiki, mong chủ nhân ngài nhận lấy. Sau đó bùm một tiếng, cả hai đều bay màu. Lúc người ta tìm thấy mình cạnh một con chó, họ đều tỏ lòng thương tiếc mà khen nức nở: thật là một chú chó trung thành, mong sao kiếp sau chủ và chó cả hai vẫn sẽ bên nhau trọn đời. Hàizzz, một câu chuyện cảm động về chú chó trung thành cứ thế được lan truyền”. Vừa tưởng tượng đến đó, hắn nhếch miệng cười tự giễu rồi đứng bật dậy thầm nhủ:
-Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ mình phải đứng dậy và bước tiếp, mình quyết định rồi, mình rồi sẽ trở thành bá chủ thương nghiệp, ông hoàng kinh doanh, chiến thần buôn bán, tổng tư lệnh chốt đơn để sớm ngày trở về Trái Đất làm tờ rỉ phú.
Hắn ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra, tay nắm chặt lại đầy quyết tâm. Thấy bộ dáng hắn như vậy, thỏ trắng bộ dáng ngây thơ nói:
-Chi Miêu Miêu, bộ dáng chủ nhân lúc này sao giống đám dở hơi suốt ngày luôn miệng kêu quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm. Với cả người chủ nhân nhìn như con cò hương vậy, gồng lên trông cứ sao sao ấy. Uí da. Sao lại đánh em.
Nếu Quân mà biết được con thỏ nói vậy về mình chắc hắn sẽ tụt cảm xúc lắm. Miêu Miêu nghe vậy thì lấy chân trước vỗ lên đầu thỏ ta một cái:
-Chủ nhân có ra sao thì vẫn là chủ nhân của chúng ta, chị thấy ngài ấy đang quyết tâm gì đó, chắc hẳn là đang có ý nghĩ lớn lao nào đó rồi.
Đang lúc Quân có một lòng quyết tâm dâng trào thì hệ thống thông báo:
-Vì thấy quý khách ngài đang thiếu đói nên hệ thống thông báo trong những dụng cụ mà hệ thống tự động mua cho ngài có một bộ cung tên. Chúc quý khách có chuyến đi săn thành công.
“Ồ, cuối cũng thì hệ thống mày cũng biết nói tiếng người rồi sao?” Quân thầm thấy lạ nhưng kệ đi. Giờ là lúc để xem liệu những kĩ năng, phúc lợi ban đầu mà hệ thống cho hắn phát huy bao nhiêu tác dụng, xem hắn tận dụng như nào. Thanh niên ngẩng mặt lên trời không phải để kêu lên hận đời vô đối mà để hít một hơi: tu tiên giới sao, anh đến rồi đây.