Sau khi về nhà Quân liền mua mấy cuốn truyện, mấy cuốn tiểu thuyết, truyện tranh rồi bằng vào kĩ năng hội họa, thư pháp mua của hệ thống để mà sao chép ra. Hắn định ngày mai sẽ đem mấy thứ này đi bán. Sở dĩ hắn làm vậy là vì trong lúc đi về hắn thấy cũng có vài người đang bán thứ này, xem ra tu tiên giới cũng cần giải trí bằng mấy thứ này. Tiếp theo, hắn dùng tiền mua một cái máy phát điện, dây điện, acquy, máy in và bóng đèn nữa. Không có mấy thứ này thì căn nhà này không khác gì tiền đồ chị Dậu cả. Mấy cái này dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng thông qua thời gian này để tìm hiểu về thế giới này thì cũng tốt, sau đó mới tìm ra con đường làm giàu mới.
Trong lúc Hồng Quân đang suy tính con đường làm giàu của mình thì lúc này ở Linh Kiếm tông, Nguyệt Dao sau một ngày bôn ba cuối cùng cũng đã trở về tới tông môn. Linh Kiếm tông nằm trong một dãy núi đá hùng vĩ, xung quang là những vách đá vôi trắng xen lẫn những bóng cây mọc cheo leo trên vách đá. Chính điện nằm ở trung tâm nằm trên một quả núi lớn là nơi mà tông chủ ở, xung quanh là các tòa kiến trúc khác như dược đường, chế khí đường, …lẩn khuất trong những tán cây thông, tùng ở các tòa núi khác. Ngay khi nàng vừa vào đến sảnh chính, đã có những đệ tử ở sẵn đó. Bọn họ khi nhìn thấy nàng thì đều lên tiếng chào hỏi. Nguyệt Dao cũng chào lại và hỏi một đệ tử:
-Hương Lan, tông chủ có ở chính điện không?
-Bẩm sư tỷ, tông chủ đang ở chính điện, sư tỷ mau chóng vào diện kiến người đi, vừa nãy ngài ấy có nhắc đến tỷ đó.
-Vậy ta đi liền đây
Nguyệt Dao nghe vậy liền đi vào chính điện để gặp tông chủ đồng thời cũng là cha nàng. Người ngồi ở vị trí cao nhất trong đại điện là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn mang trên mình dáng vẻ quắc thước, mặt ánh lên sự uy nghiêm của một tông chủ. Đây chính là tông chủ Linh Kiếm tông, Triệu Trung. Ông ta đang thảo luận với các trưởng lão khác trong chủ điện, khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộcthì ngẩng đầu, lên tiếng:
-Dao nhi, con sao giờ mới trở về? Hôm qua con đã gặp chuyện gì sao?
-Thưa phụ thân, hôm nay Dao nhi trở về có hai chuyện muốn bẩm báo với người. – Nguyệt Dao thấy phụ thân hỏi vậy thì mặt nghiêm túc, điều chỉnh lại suy nghĩ, chuẩn bị kể lại chuyện mình đã gặp.
-Con nói đi. – Triệu Trung thấy con gái có chuyện muốn nói thì hỏi lại.
Nguyệt Dao liền lấy ra quyển công pháp kia ra:
-Chuyện thứ nhất là hôm qua con đã lấy được công pháp từ bí cảnh. Nhưng lại bị người của Liệt Hỏa tông phối hợp với ma thú từ Hoàng Liên sâm lâm tranh cướp. Kết quả là toàn bộ chúng đệ tử chỉ có một mình hài nhi trốn thoát được nhưng cũng bị thương nặng. Chuyện thứ hai con nghĩ là có thể giúp cho tông môn của chúng ta có thể trụ vững qua cuộc chiến giữa các tông môn hiện tại.
-Đám bọn chúng lại ra tay với đệ tử của tông môn chúng ta sao? Thực sự là đáng chết mà, chuyện này nhất định sẽ phải tính sổ với chúng. Vậy còn chuyện thứ hai là gì mà có thể giúp tông môn chúng ta nhiều đến vậy?
Triệu Trung nghi hoặc hỏi lại bởi vì ông ta nhìn lại thì thấy con gái mình không hề có chút nào giống bị thương. Thấy cha mình có vẻ không tin nên nàng nói tiếp:
-Là con đã gặp một cao nhân giúp đỡ, hơn nữa dù không nhìn ra ngài ấy có một chút tu vi nào, giống như là một phàm nhân vậy, trông cũng rất trẻ nhưng ngài ấy cho con…
-Vớ vấn, con nghĩ cao nhân có thể dễ gặp vậy sao? Thường ngày ta dạy dỗ con cũng đâu có đến nỗi tệ mà giờ lại dễ dàng bị lừa như vậy. Hắn nếu là một phàm nhân thì có thể cho được thứ rác rưởi gì chứ? Hả?!?
Triệu Trung không đợi con gái nói hết, tức giận mà quát lớn, lồng ngực phập phồng liên tục để hít thở, chứ không thì ông tức nổ phổi mất. Có các trưởng lão ở đây mà con gái lại nói vậy thì nếu bị bọn họ chất vấn, đặt điều các thứ thì thật sự là phiền phức. Con gái mình mất công nuôi nấng không ngờ lại bị một tên trai trẻ ất ơ nào đấy dễ dàng lừa bịp như vậy. Lúc này một trưởng lão đứng ra nói:
-Nguyệt Dao à, cháu còn trẻ nên chưa biết được ngoài kia mấy tên giả làm cao nhân nhiều lắm. Cháu chưa trải nghiệm nhiều nên dù có bị lừa gạt thì cũng không có gì to tát cả, mang được công pháp về là tốt rồi. – Vừa nối lão này vừa liếc mắt về phía Triệu Trung.
-Ài, tông chủ à, Nguyệt Dao dù sao cũng còn trẻ người non dạ, có thể thấy kẻ kia anh tuấn nên có thể có chút lơ là là bình thường mà.
Thấy cha mình nổi trận lôi đình, mấy trưởng lão thì nói mát như vậy, Nguyệt Dao bình tĩnh lấy ra mấy thứ mà Quân đưa cho nàng mà nói:
-Cao nhân đưa con những thứ này, cha xem.
-Vứt mấy cái thứ ứ ứ ứ ứ, ực.
Triệu Trung đang chuẩn bị bảo nàng ta vứt đi thì khi nhìn thấy mấy thứ kia liền khiến ông ta nghẹn họng lại kiểu tôi là đâu đây là ai. Ông nhận ra mấy thứ con gái mình đang cầm đều là…linh dược? Hơn nữa còn là linh dược cao cấp nhất mà các tông môn hàng đầu cũng phải tranh đoạt đến gà bay chó sủa, tan tác chim muông mới giành lấy được. Đã thế, trên thân những linh dược này còn có…đạo vận??? Vẻ mặt ông từ kinh ngạc, kinh hãi rồi kinh sợ, ông ta ngước lên như hóa đá trố mắt nhìn con gái mà không nói nên lời. Còn các trưởng lão lúc này đã lồi mắt ra nhìn, miệng mở lớn, lưỡi như bị chuột rút thè ra muốn chạm tới đất, nước miếng rơi tong tóc vì mấy thứ này. Thấy cha và các trưởng lão có vẻ mặt như vậy thì Nguyệt Dao liền nói:
-Đây đều là những thứ mà cao nhân đưa cho con, người hãy sử dụng để đột phá cảnh giới, tranh thủ ổn định tu vi cho những lần giao tranh sắp tới.
Nàng vừa nói vậy thì cảm giác tay đã nhẹ bâng, nhìn lại thì các trưởng lão đã đánh nhau túi bụi để tranh nhau những linh dược kia. Một người trong số đó kêu lên:
-Ây, mấy người nhường ta đi, ta đã 20 năm không có đột phá rồi, è è è.
Ông ta định há miệng cắn một miếng thì miệng đã bị một người khác dùng hai tay kéo mép miệng ra đến tận mang tai khiến người này không thể há miệng cắn được. Người ra tay là một người râu tóc bạc phơ, ông ta lên tiếng:
-Người ta nói kính lão đắc thọ, lão đây đã 40 năm còn chưa đột phá đây, người đi mà xếp hàng đi.
Những người khác thì cũng không khác là bao:
-Ta chỉ còn chút xíu nữa là đột phá, mấy người đừng có mà cản ta, ưm ưm ưm
-Triệu Nguyên, bỏ cái mồm thối của ngươi ra, mẹ kiếp, dù ngươi có bôi nước dãi đánh dấu đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không nhường ngươi đâu.
Thấy tình hình trở nên hỗn loạn, Triệu Trung không nhịn được nữa quát lên:
-Tất cả dừng lại hết cho ta, nhìn các ngươi xem, còn ra thế thông gì nữa không, kẻ nào còn cố ăn linh dược thì sau này đừng hòng tiếp tục ở lại tông môn nữa. – nói xong, ông ta quay lại nói với Nguyệt Dao:
-Dao nhi, con mau kể cho cha những chuyện con đã gặp, mau lên!
Nguyệt Dao nghe cha gấp gáp nói vậy thì liền kể lại những chuyện từ lúc gặp Quân cho tới lúc rời đi, tất nhiên là nàng đã lược đi chuyện xấu hổ kia của nàng. Mọi người nghe nàng ta kể lại xong thì một người quay ra nói với Triệu Trung:
-Tông chủ, hay là chúng ta đến chỗ cao nhân xin ngài ấy cho chúng ta ôm một chân ngài ấy đi, dù sao thì sắp tới chiến tranh tông môn diễn ra, nếu có một cái bắp đùi lớn hơn để ôm thì tông môn của chúng ta không cần phải lo nữa rồi. Hơn nữa, chỗ linh dược này chỉ e….
Nói đến đây ông ta quay ra nhìn đám linh dược kia, mọi người đều hiểu dù sao ở đây sói nhiều thịt ít, ai mà biết mình có được không chứ, nếu ôm được đùi cao nhân thì chẳng phải sẽ được ngài ấy ban cho nhiều cơ duyên hơn ư? Mấy người kia nghe lão này nói vậy thì cũng nhao nhao nói:
-Đúng vậy, tông chủ à, chúng ta nếu không tận dụng được thời cơ thì e sẽ có kẻ khác đến trước mất….
-Tông chủ, người nghĩ xem, nếu như cao nhân không hề tỏ ra phản cảm với Dao nhi mà còn tặng ban cho nàng cơ duyên như vậy. Ta nghĩ có thể ngài ấy cũng đang để ý tới cuộc chiến giữa các tông môn lần này.
-Tông chủ, nếu chúng ta không mau chóng tỏ thái độ, tạo quan hệ với cao nhân thì e cơ hội ôm đùi cũng không còn nữa đâu. Nếu không, chúng ta nhờ Nguyệt Dao chất nữ đến chỗ cao nhân xin làm đồ đệ….
-Các ngươi nói đủ chưa?
Triệu Trung bực mình lên tiếng, mấy tên này còn muốn con gái ông bán mặt mũi nữa cơ à, rồi quay sang Nguyệt Dao:
-Dao nhi, hay là con đến hầu hạ cao nhân trước, nếu cao nhân vui thì có thể sẽ ban thưởng nhiều hơn….
Nghe được điều này Nguyệt Dao thì ngây người, các trưởng lão thì cũng bất ngờ ngỡ ngàng muốn bật ngửa trồng cây chuối luôn. Con mẹ ông, tốt xấu gì bọn ta cũng chỉ muốn xin con gái ông bán mặt mũi, ông thì muốn bán con gái mình triệt để luôn, quả là một người cha tốt. Sau một hồi thảo luận văng nước miếng, đám người đều nhất trí Quân là một cao nhân có tu vi khủng bố có thể là võ đế, võ tôn nhưng muốn ẩn cư để trải nghiệm cuộc sống phàm nhân, có thể là vì ngộ đạo, có thể chỉ để cho đỡ nhàm chán. Bọn họ nhất trí sẽ đến bái phỏng vị cao nhân này, mong sẽ được cao nhân để mắt tới. Nhưng mà, vấn đề là cao nhân thích gì, ai sẽ đến gặp cao nhân đây? Vậy là một cuộc tranh cãi lại nổ ra. Cuối cùng phương án đưa ra là Nguyệt Dao và Triệu Trung sẽ đi tạo quan hệ với vị cao nhân thần bí kia trước vì dù sao Nguyệt Dao cũng là người tiếp xúc với Quân đầu tiên.
Sáng hôm sau, Quân vẫn đang miệt mài sao chép những cuốn truyện và vẽ một mớ tranh, thư pháp. Trong khi đó, hai cha con Nguyệt Dao đang bay đến nhà Quân, khi còn cách một đoạn thì cả hai đều hạ xuống đi bộ. Hôm nay cả hai người đều mặc trang phục đơn giản, vì họ nghĩ Quân nếu đã là một cao nhân ẩn cư chắc sẽ không thích người ăn mặc quá mức cầu kì, đắt tiền. Trên đường đi Triệu Trung cứ suy nghĩ về vấn đề quà tặng lần này. Dù cho hai cha con đã mang theo quyển trận pháp địa cấp thì lão vẫn lo lắng thứ này không biết cao nhân có xem trọng hay không. Nguyệt Dao thấy cha mình có vẻ lo lắng bèn hỏi:
-Cha đang lo lắng về quà ra mắt cao nhân sao, người yên tâm, theo con nghĩ cao nhân là một người rất giản dị, chắc cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu. Cha, phía trước chính là nhà của cao nhân rồi.
Hai người đi tới trước cửa nhà Quân, họ thấy trước cổng là một cây hoàng đàn cao khoảng 10 met đang tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng như khúc nhạc dịu êm thấm vào kinh hồn người ta, khiến họ cảm giác tâm hồn như được gột rửa. Hương thơm này như một lời chào đến khách nhân khi đến thăm ngôi nhà này vậy. Triệu Trung nhìn về cánh cửa và tường rào thì muốn ngất trên cành quất thật rồi, trên cánh cửa và bờ tường đều có dấu khắc pháp trận mờ mờ, ảo ảo. Căn theo những phù văn thì Triệu Trung khẳng định đây là một tổ hợp những pháp trận thiên giai chồng lên nhau. Ông ta đã nảy sinh ý định quay xe rồi, chứ trận pháp hộ tông cao cấp nhất của tông môn cũng chỉ ở mức bán địa giai mà thôi do thiếu tài nguyên. Vậy mà cao nhân chơi lớn, thứ này chỉ để làm tường rào. Cái cây hoàng đàn kia khi Triệu Trung nhìn kĩ lại thì hóa ra là Tổ thụ hoàng đàn. Lúc này trong lòng ông ta càng lo lắng hơn, đến cả một tổ thụ đã tu luyện vạn năm mà cũng chỉ để gác cửa thì mình liệu có được xách dép cho cao nhân không cũng đã là vấn đề chứ chưa nói đến được cao nhân để mắt tới. Trong khi ông bố đang do dự không biết làm sao thì Nguyệt Dao do chưa biết chuyện nên rất hồn nhiên gõ cửa.
Quân đang vẽ nốt một bức tranh thì nghe thấy tiếng con husky nhà mình, thanh niên thì trong lòng thầm ngạc nhiên, chỗ mình ở khỉ ho cò gáy mà lại có người đến sao, chắc không phải là cô nàng Nguyệt Dao kia đến đòi tiền đấy chứ? Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn đi ra mở cửa, lúc mở cửa hắn thấy người đến là Nguyệt Dao cùng một người nữa thì thầm nhủ đúng là lo cái gì thì cái đó đến mà. Nguyệt Dao vừa thấy hắn thì liền cúi chào:
-Nguyệt Dao bái kiến tiền bối, hôm nay tiểu nữ dẫn theo gia phụ tới để cảm ơn hôm trước tiền bối đã ra tay tương trợ. Không biết tiểu nữ có làm phiền tiền bối không ạ?
Quân thấy nàng ta không phải đến để đòi tiền thì vui mừng, may quá, đang lúc nghèo còn mỗi cái khố dai mà bị đòi tiền chắc phải đi bán thân quá, hắn liền nói:
-Ồ, là cô à, ta nói rồi cô không cần phải khách khí vậy đâu, vậy còn vị này là? – vừa nói hắn vừa nhìn về phía sau nàng.
-Giới thiệu với công tử đây là gia phụ. Cha, đây chính là…
Nguyệt Dao đang định giới thiệu Quân với cha mình thì thấy ông đang mắt trắng dã, miệng run lập cập như vừa bị cho vào hầm băng, tay run run chỉ vào con husky đang nhìn chằm chằm. Quân thấy vậy thì nghĩ là do ông ta sợ chó nên quát husky:
-Kiki, đi vào nhà.
Rồi thanh niên thầm nhủ đúng là ở đâu đi chăng nữa thì chó vẫn có người sợ mà. Triệu Trung lúc này cũng đã hoàn hồn liền chắp tay, giọng vẫn chưa hết run:
-Triệu Trung bái kiến tiền bối, vừa nãy là lão phu thất lễ rồi.
-Ồ, không có gì Triệu thúc không nên xưng hô tiền bối với vãn bối như vậy. À đúng rồi, hai người mau vào nhà đi.
Triệu Trung lúc này thầm thở ra một hơi, khẽ lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh còn đang vương trên trán. Vừa nãy khi con gái ông đang nói chuyện với cao nhân thì ông ta có nhìn về phía sau Quân. Khi ông ta vừa nhìn vào con husky đang đứng đó, trên người nó tỏa ra hiện lên hư ảnh mờ ảo của Thiên Lang ánh mắt lạnh lẽo đó khiến cả kinh hồn ông như bị tê cóng. Một loài thần thú có khả năng nuốt cả trời lại chỉ là một con vật nuôi của cao nhân, điều này đã khiến ông càng chắc chắn về nhận định Quân là một cao nhân có thực lực vô cùng khủng bố đang ẩn cư. Nguyệt Dao lúc này cũng đi tới bên cạnh cha mình mà hỏi nhỏ:
-Vừa nãy cha làm sao vậy?
-Con không thấy sủng vật của cao nhân sao, đó là một con thiên lang trong truyền thuyết. Theo truyền thuyết thì loài thần thú này có thể nuốt cả trời đó.
-Lời cha nói là thật sao? – Nguyệt Dao nghi hoặc hỏi lại thì thấy cha mình âm thầm gật đầu một cái.
Đúng lúc này thì hai người nghe một giọng nói vàng lên trong đầu:
-Xem ra ngươi cũng biết không ít, tóm lại thì các ngươi về sau hãy cứ coi chủ nhân ta như một người phàm vậy, chớ làm phiền đến chủ nhân nhà ta truy cầu đại đạo.
Hai người nhìn quanh thì chỉ thấy con husky đang nhìn về phía này thì liền biết vừa rồi chính là nó truyền âm. Triệu Trung liên truyền âm lại:
-Xin Thiên Lang đại nhân yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm theo.
Còn Quân thì lúc này vẫn không hề biết gì mà nói một câu mà ở Việt Nam độ đáng tin gần như bằng không:
-Hai người không cần phải sợ con chó đó đâu, yên tâm là nó không cắn đâu. Nó hơi ngáo ngáo một tí chứ cũng chưa cắn ai bao giờ cả.
Hai cha con Nguyệt Dao nghe được thì đều có chung một suy nghĩ: "vâng, ngài nói sủng vật của ngài không cắn, nhưng còn việc nó tợp đợp ngoạm thì ngài cũng không có nói nha".
Sau khi vào trong nhà thì Triệu Trung bèn đưa ra cuốn trận pháp địa cấp, mặc dù còn kém rất xa so với những trận pháp thiên giai ngoài cổng, nhưng đây đã là thứ cao cấp nhất của họ rồi. Quân thấy ông ta đưa tặng mình một cuốn sách thì nhờ hệ thống đánh giá dùm. Khi hắn đang chờ hệ thống đánh giá thì ở một bên, Hồng Diễn chạy lại nhìn cuốn trận pháp rồi nói toẹt một câu:
-Ồ, thứ này còn kém hơn giấy vệ sinh nhà mình nữa.
Triệu Trung và Nguyệt Dao nghe được thì xấu hổ cúi gằm mặt, haizzz, đến cả con gái của cao nhân còn nói vậy thì thứ này làm sao lọt vào mắt của cao nhân đây. Nhưng trái với suy nghĩ của hai người thì Quân sau khi được hệ thống thông báo thứ này coi như dùng tạm cũng được thì nghĩ: "xem bộ dáng hai cha con họ đều trân trọng thứ này hết mức dù nó không đáng giá bao nhiêu. Xem ra để tu tiên như người bình thường cũng tốn kém không ít đâu, nuôi được một đứa con như này thì ông bố cũng nghị lực đấy." Quân nghe được con gái nói thẳng thừng không có ý tứ như vậy liền vỗ vào đầu con bé:
-Ai dạy con nói thế hả? Đã là quà của người khác thì quan trọng là tấm lòng. Sau này nhớ chú ý lời ăn tiếng nói hơn, con hiểu chưa? – rồi hắn quay sang Triệu Trung vẻ mặt có chút xấu hổ nói – mong Triệu thúc đừng để trong lòng, con bé nó còn nhỏ dại, về sau vãn bối sẽ cẩn thận dạy dỗ lại con bé.
Tiếp đó Quân liền pha trà, trong khi chờ trà ngấm thì hắn mời họ xem tranh mình vẽ. Hai cha con lại tiếp tục bị choáng ngợp bởi những bức tranh treo tường, thư pháp. Đây là một bức tranh vẽ cảnh một con thuyền đang trên biển, trước thuyền là một người nam thanh niên đứng chắp tay sau lưng. Phía trước thuyền là một vùng biển đang có một cơn bão, sóng biển cuộn trào mãnh liệt tung bọt trắng xóa như những con thú dữ tợn nhăm nhe nuốt chửng con thuyền. Trên trời, giông tố đang ùn ùn kéo tới như một đội quân thủy long khổng lồ ùn ùn kéo tới như chuẩn bị xé tan tành con thuyền nhỏ bé tội nghiệp. Chiếc thuyền nhỏ đang tròng trành, lắc lư trước những cơn sóng hung bạo đập tới tấp vào mạn thuyền.
Triệu Trung khi xem bức tranh có cảm giác như mình đã hóa thân thành người thanh niên trong bức tranh kia. Ông như bị từng con sóng xô khiến cho mình bị chới với, trên bầu trời, mưa rơi xuống như cả sông ngân đang ào ào đổ xuống, từng hạt mưa như những mũi tên băng lạnh buốt đang găm vào thân thể. Đây, đây là hội họa cảnh đã đạt tới cảnh giới gì mới khiến con người ta như lạc vào một thế giới như vậy. Nhưng rồi, ông ta nhận ra rằng, đây là một thế giới được tạo nên bởi đạo vận, khắp nơi ẩn chưa đạo vận mới khiến cho một bức tranh sống động, chân thực, khiến người ta như rơi vào trong ảo cảnh. Nhưng khi ánh mắt chuyển qua người thanh niên trong tranh, ông cảm nhận được sự tĩnh lặng vô tận. Biển dù động nhưng tâm ta tĩnh, thuyền nghiêng ngả nhưng lòng ta vững, trời sấm động nhưng thân ta tĩnh….Đây, đây là đại đạo sao?
Quân thấy ông chú ngây người nhìn một lúc lâu thì khẽ hỏi:
-Triệu thúc thấy bức tranh này thế nào?
Triệu Trung lúc này như được kéo thoát ra khỏi một giấc mơ dài thì khẽ giật mình mà trả lời:
-Cao nhân, bức tranh này của ngài không bút mực nào có thể tả hết được.
-Ồ, nếu thúc thấy thích bức tranh này thì ta tặng thúc làm kỉ niệm.
Triệu Trung thấy hắn nói vậy thì cực kì bất ngờ, bức tranh này đã giúp ông có cảm giác sắp đột chướng ngại bao năm. Ông ta thấy chỉ cần đem bức tranh này từ từ cảm thụ thì chỉ nay mai là đột phá cảnh giới võ tông. Một bức tranh quý giá như thế mà cao nhân nói cho liền cho, đây là tấm lòng rộng rãi đến cỡ nào chứ? Nguyệt Dao ở một bên ngắm tranh lúc này cũng đã tỉnh lại từ trong mộng cảnh. Nàng thấy đạo tâm của mình đã được củng cố, dù không thực sự hoàn toàn phù hợp với nàng nhưng quả thực vẫn giúp ích rất nhiều. Thấy cả hai thích ngắm tranh Quân bèn bảo:
-Nếu hai người thích ngắm tranh vậy ngắm thêm vài bức đi, trà ta đã pha rồi, hai người cứ dùng tự nhiên, giờ ta đi nấu mấy món, cũng đã trưa rồi, hai người nhớ phải ở lại đấy.
-Lão phu sao dám phiền cao nhân ngài như vậy. – Triệu Trung vội vàng đáp.
-Không sao đâu, lát nữa ta còn có vài chuyện cần nhờ hai người, chuyện này không nên dùng dằng nữa.
Quân nói xong liền rời đi, nếu không người ta đi mất, dù sao hắn cũng cần vài người am hiểu cái thế giới này giúp hắn biết về mọi vấn đề. Có như vậy sau này mới dễ kiếm sống. Hai cha con nhà kia thì lúc này quay ra nhìn nhau, họ bây giờ có cảm giác sắp đột phá đến nơi rồi. Giờ hai người phải mau chóng tìm cách đột phá cảnh giới. Vậy nhưng cao nhân bảo hai người phải ở lại, điều này khiến họ không dám rời đi. Khi cả hai đều cảm thấy bứt rứt đến cùng cực, sắp không chịu nổi nữa thì một âm thanh lạnh lùng vang lên:
-Nếu chủ nhân đã bảo các người ở lại thì cứ ở lại đi, muốn đột phá thì cứ đột phá đi.
Cả hai cha con nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy một con đại bàng đang đậu trên cửa sổ. Hai người nghe nó nói vậy thì đều cúi đầu làm lễ rồi ngồi xuống nhắm mắt chuẩn bị đột phá cảnh giới. Lát sau, cả hai người đều đã đột phá xong. Khi họ nhìn thấy khung cảnh xung quanh vẫn, hai cha con Triệu Trung đều hiện lên vẻ mặt không thể tin được. Bình thường khi đột phá cảnh giới từ võ linh lên võ vương về sau, đều gây ra bạo động rất lớn. Vậy mà căn phòng này không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả. Hai cha con nhanh chóng cúi người lần nữa với đại bàng. Đại bàng thản nhiên nói:
-Không cần cảm ơn, ta chỉ muốn nơi ở của chủ nhân được yên tĩnh như mong muốn của ngài ấy thôi.
Đại bàng nói xong lại quay đi. Triệu Trung lúc này ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết làm tâm hồn ông như được gột rửa. Thì ra mùi hương đến từ ấm trà đã được Quân pha từ trước. Cả hai cha con nhớ ra vừa nãy cao nhân có nói hai người cứ uống tự nhiên thì chắt ra uống thử. Trà vừa xuống đến bụng thì cả hai đều cảm thấy như tinh chất trà đã nhanh chóng thấm vào cơ thể giúp hai người ổn định lại tu vi vừa đột phá. Vậy là cat hai nhanh chóng ừng ực uống hết chén này đến chén khác cho đến khi cả cái ấm đã trống trơn mới thôi. Haizzz, cơ duyên bậc này chỉ có thể may mắn có được chứ chẳng thể muốn mà được, phải tranh thủ đến cả cặn bã cuối cùng mới được.
Triệu Trung lúc này nói với con gái mình:
-Nguyệt Dao, chắc chắn vừa rồi cao nhân đã biết hai cha con ta đều sắp đột phá mà thành toàn cho cả hai cha con ta. Không những vậy còn ban trà giúp chúng ta không cần mất thời gian ổn định cảnh giới, không những vậy còn tặng tranh còn quý hơn cả công pháp. Nhất định ngài ấy đã âm thầm chấp nhận chúng ta rồi, chỉ khi người ta chấp nhận ai đó gia nhập vào dưới trướng mới được nhận được đãi ngỗ như vậy. Xem ra, chúng ta sắp được cao nhân giao cho một trọng trách lớn lao rồi, tổ tông mà biết được nhất định sẽ tự hào về con cháu chúng ta.
Rồi luôn, hai cha con nhà này chưa gì đã muốn được đầu nhập vào dưới trướng của Quân, trong khi thanh niên còn đang không biết gì mà vẫn đang mải mê nấu nướng. Hai cha con Nguyệt Dao không tiếp tục ngắm tranh nữa, vì nếu ngắm tiếp cả hai sợ mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất. Hai người đành đi tham quan một chút bên ngoài căn nhà của cao nhân, lúc nãy ngài ấy mời vào nhà, còn chưa kịp ngắm kĩ. Thế là Triệu Trung cùng con gái cứ thế đi quanh sân thăm thú, hai người họ vừa đi vừa trầm trồ. Ồ, đây là tổ thụ Dương Liễu, không ngờ cũng có cấp độ với tổ thụ Hoàng Đàn ngoài cổng; đây là Thánh Long trong truyền thuyết, trời ạ, đây chính là thần thú mạnh nhất đấy, hơn nữa còn ở trong cái ao chứa nước suối sinh mệnh nữa; ồ, phía trong ao còn có Thiên Sơn Liên Hoa có công dụng thanh tâm, an thần chống tà niệm, giữ gìn nhan sắc, có lẽ cao nhân ngài ấy đã dùng thứ này thường xuyên để lưu lại tuổi trẻ của mình chăng? Ôi, tiên thảo trồng khắp vườn này, lão nằm xuống lăn lộn, vẻ mặt phê pha mà hít hà, ôm ấp đám cỏ như ôm ấp báu vật vậy. Ôi tổ tông à, mọi người mà biết được nhất định sẽ tự hào về con cháu chúng ta.
Hai cha con cứ thế xuýt xoa. Trong khi đó, ở một bên, Miêu Miêu lười biếng nằm trên ghế mà nhìn hai người, mèo ta khẽ than:
-Thật là những con người đáng thương, chưa bao giờ thấy nhiều bảo vật như vậy âu cũng là thiệt thòi.
Hồ ly liếc sang hai người kia như nhà quê vừa mới lên tỉnh, thì khẽ nói:
-Cũng bình thường mà, chẳng qua chị Miêu Miêu nếu ở cấp độ như họ thì e là cũng như họ thì sao? Hi hi.
-Chỉ những ai không có đủ lòng tin về huyết mạch cao quý của mình mới nghĩ vậy thôi.
Cả hai con vật cừng "hừ" một tiếng, rồi quay đi không thèm nhìn nhau. Hai cha con nhà kia thấy mấy vị "tổ tông" không nổ ra chiến tranh thì thầm thở phào. Nói gì thì nói chứ trâu bò đánh nhau thì có thể không chết, nhưng đám ruồi muỗi bâu nhâu kiểu gì cũng đi đời nhà ma. Đồng thời Triệu Trung thầm cảm thấy may mắn khi mình chọn đúng nền văn minh, xem ra sau này phải ôm chắc đùi của cao nhân mới được. Lão vừa tưởng tượng ra cảnh tông môn mình sau này huy hoàng thế nào, phong quang ra sao, vừa mang trên mặt vẻ phê pha, miệng mỉm cười sung sướng.
Quân lúc này cũng đã nấu nướng xong, đi ra ngoài sân thấy Triệu Trung đang lăn lộn trên bãi cỏ lúc đầu còn tưởng trà mình mua từ hệ thống có vấn đề. Sau khi thấy vẻ mặt thích thú của lão thì nghĩ rằng thứ cỏ này trồng nhiều ở Trái Đất để làm cảnh, được rất nhiều người thích. Thanh niên vội lên tiếng:
-Triệu thúc thấy đám cỏ đấy thế nào, thích chứ? Hai người mau vào ăn cơm thôi.
Hai cha con thấy Quân đến thì đều lo sợ hành động vừa rồi của mình sẽ khiến cao nhân ghét bỏ, trong lòng họ sợ hãi không thôi. Mãi đến khi thấy Quân không để ý đi vào mấy bước rồi hai bố con mới thầm thở phào một hơi, rồi mau chóng đi vào trong nhà.
Vào đến bữa ăn, Triệu Trung thấy mấy con vật chưa được ăn mà mình đã được ngồi vào bàn rồi thì cảm thấy được yêu mà sợ, những vật nuôi của cao nhân tính ra thì đều giống như thân tín vậy. Đàn em thân tín còn chưa được ăn mà mình đã được ngồi vào mâm rồi, đây là sự coi trọng bậc nào của cao nhân đối với mình và con gái chứ? Sau khi bữa ăn bắt đầu, một bên hai cha con Nguyệt Dao còn bên còn lại là Hồng Diễm đều điên cuồng cho thực ăn vào miệng. Quân thấy cảnh này thì thầm kêu may là mình nấu rất nhiều đồ ăn, không thì có đúng cái nịt mà cho vào mồm. Quân đang ăn thì chợt nhớ ra mình còn cần nhân cơ hội này hỏi thêm về cái thế giới này, hắn liền hỏi Triệu Trung:
-Triệu thúc, thúc có biết sao mà những người không có linh căn lại không được vào sòng bạc không?
Triệu Trung đang ăn thì nghe thấy cao nhân hỏi liền thầm nghĩ đây là ngài ấy đang bắt đầu kiểm tra mình sao, nếu vậy phải trả lời thật tốt mới được. Lão liền đáp:
-Tiền bối chắc cũng biết thực ra đây là một luật ngầm mà thôi. Thanh Lan đại lục đã có tu sĩ đã vô số năm, theo thời gian, những người có linh căn đã được coi là tiêu chuẩn chung. Chỉ trừ những người có tội, những người bị phế đi linh căn hoặc sinh ra đã không có. Dần dà thì người ta đều coi họ là tầng lớp thấp nhất, những người như vậy chỉ có thể bị bóc lột sức lao động. Khi họ đi đến nơi nào đông người bị phát hiện ra bản thân không có linh căn, họ sẽ bị mọi người coi thường, xa lánh, ai phải ở với những người như vậy thì đều coi đó là sự sỉ nhục. Hơn nữa số lượng người như vậy cũng không nhiều nên họ hoàn toàn không có năng lực chống lại vận mệnh đã an bài.
Khi Quân nghe xong một tràng thông tin dài như một bản báo cáo như vậy thì hắn cũng đã hiểu ra. Hắn không ngờ giờ bản thân hắn lại trở thành tầng lớp đáy xã hội lúc nào không hay. Thanh niên thầm suy tính: "Xem ra việc mình không có linh căn cần phải giữ kín, hạn chế tới mấy chỗ có kiểm tra linh căn như sòng bạc". Nhưng còn một vấn đề nữa mà hắn muốn giải quyết, đó là vấn đề xưng hô. Quân liền tiếp lời:
-Không ngờ Triệu thúc lại có kiến thức uyên bác đến vậy, giải thích rất cặn kẽ. À phải rồi, sau này vãn bối sẽ xưng là cháu và gọi thúc là chú, gọi bá phụ là bác. Đây là cách xưng hô với những người thân thiết ở quê cháu, mong hai người có thể hiểu cho.
-Nếu tiền bối đã nói như vậy thì lão phu xin nghe theo.
Triệu Trung liền sảng khoái đáp ứng, trong lòng lão đang âm thầm cao hứng: "như vậy là cao nhân đã chấp nhận mình trở thành thủ hạ thân tín rồi. Không thấy ngài ấy nói cách xưng hô kia chỉ dùng với người thân thiết thôi sao."
Sau khi dùng bữa trưa, Nguyệt Dao lại tiếp tục xung phong dọn dẹp và rửa bát. Trong khi đó Quân thì tranh thủ cho đám vật nuôi của mình ăn. Hắn vừa cho đám này ăn vừa hỏi thêm Triệu Trung về thế giới này. Được cao nhân hỏi khiến lão rất vui vẻ, vì lão nghĩ đây là cao nhân muốn kiểm tra thêm hiểu biết của mình nên lão cũng rất tích cực bẩm báo. Triệu Trung khi thấy đồ ăn của đám pet thì thần kinh tiếp tục được thử thách, lão liên tục hít vào từng hơi thở để bình ổn lại. Trời ạ, cao nhân ngài cũng quá là xa hoa, xa xỉ rồi. Thật không ngờ cao nhân lại dùng toàn đan dược thiên giai cho đám thú cưng của mình, thế này mình có là tư chất cùi bắp thì cũng lên sẽ sớm đạt cảnh giới cao nhất ở Thanh Lan đại lục là võ tôn. Lão thầm khóc ròng trong lòng, lão có cảm giác tâm hồn bị tổn thương sâu sắc, không ngờ một tông chủ như mình mà tài nguyên có được còn kém hơn không biết bao nhiêu lần so với đám vật nuôi của cao nhân. Rồi đột nhiên, lão lại trở nên vui vẻ. Lão thầm nghĩ giờ mình đã được cao nhân ngầm thừa nhận là thủ hạ rồi, việc của mình là phải nhanh chóng trở thành một quân cờ đắc lực trong lòng cao nhân. Có như vậy thì lão và tông môn mới mau chóng trở thành tông môn hàng đầu. Nếu tổ tông dưới suối vàng biết được nhất định sẽ tự hào về con cháu của họ, mà tiêu biểu nhất là mình.