Sau một lúc bận rộn thì Quân đã làm xong bữa tối và bưng ra. Hắn liền kêu Nguyệt Dao ra cùng ăn, lần này thì thanh niên đã bớt ngố hơn khi biết gõ cửa thay vì xồng xộc lao vào như chập tối. Ngồi vào bàn ăn, ngay khi vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì nàng đã biết những món ăn hôm nay rất ngon rồi. Nhưng đến khi nàng nhìn kĩ lại thì đây chẳng phải một bữa ăn bình thường, linh khí tỏa ra nồng đậm đến mức chỉ hít một hơi thôi đã thấy tu vi nhích thêm một chút rồi, đây phải gọi là đại tiệc linh dược thì đúng hơn. Đây toàn là những linh dược đẳng cấp cao mà cả tu tiên giới này phải ao ước, tranh đoạt đầu rơi máu chảy mà cao nhân chỉ coi đó là một bữa ăn bình thường. Như này cũng xa hoa quá mức rồi. Nhưng nghĩ lại thì, cao nhân làm sao có thể nông cạn như vậy được, chẳng lẽ ngài ấy có thâm ý khác ? Phải rồi, một người tu tiên thì không chỉ cần có linh căn tốt mà còn đòi hỏi bản thân có ngộ tính tốt thì mới có thể lĩnh ngộ đại đạo. Chẳng lẽ đây là cơ duyên mà cao nhân ban tặng sao, đang ngẩn người suy nghĩ thì nghe thấy Quân lên tiếng :
-Cô còn phải suy nghĩ cái gì nữa sao ? Mau chóng ăn đi, phải ăn hết, đừng để lãng phí đấy.
Nguyệt Dao nghe được thì lại nghĩ rằng cao nhân muốn mình mau chóng sử dụng linh dược trước để tránh mất dược tính, liền nghĩ dù mình thấy những món ăn này rất hấp dẫn và cũng rất muốn phục dụng linh dược nhiều nhất nhưng nhất định phải giữ kẽ. Nàng nói :
-Tạ cao nhân đã ban cho Nguyệt Dao cơ duyên lớn lao này, Nguyệt Dao xin phép.
Ngay khi vừa gắp một miếng thức ăn vào miệng thì dược tính từ linh dược bắt đầu thẩm thấu vào từng chân tơ kẽ tóc của cô nàng. Điều này khiến nàng ta không nhịn được mà nhắm mắt , ngẩng đầu tên kêu "ưm" một tiếng. Cũng phải thôi, đồ ăn ngon, linh dược cấp cao thấm vào cơ thể giúp tu vi tăng lên, không thấy thích sao được.
Quân thấy nàng ta cứ gọi mình là cao nhân với tiền bối mãi thì bảo :
-Cô không cần phải gọi ta là cao nhân hay tiền bối gì cả, ta họ Tạ, sau cứ gọi ta như người bình thường là được rồi. Hai chữ cao nhân ta không gánh nổi đâu.
Sau đó thì vì để tránh mất đi dược tính cũng như làm theo lời cao nhân nói "đừng để lãng phí" thì Nguyệt Dao lập tức ăn như hổ đói mà ngấu nghiến đồ ăn. Quân thấy vậy thì mặt hiện lên một vẻ không thể tin nổi : "con bà nó, tôi nói khách sáo vậy thôi mà cô nghĩ là thật sao, khiếp, một cái đùi chim to như thế kia chỉ một cái mút là trơ xương luôn, lại còn biết cả hút tủy nữa, cỡ này thì mình mà có một cô vợ như vậy chắc sạt nghiệp sớm mất, à may là còn biết nhả xương chứ không con husky chắc chết đói, ực". Nhìn sang Hồng Diễm thì cũng chả khá hơn là bao cái mồm bé xíu mà cũng hai gặm đi toi một cái đùi chim, tính theo công suất tiêu thụ thì chỉ bằng 50% Nguyệt Dao mà thôi, xem ra sau này phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền nhất có thể, không thì đừng mơ đến hai chữ trở về. Vậy là trong khi một bên thì ăn như thuồng luồng, một bên vừa ăn vừa nuốt nước bọt trong khiếp sợ thì bữa ăn nhanh chóng kết thúc, đến một cọng hành cũng không còn mà gắp luôn. Bữa ăn kết thúc nhưng không phải hai người khỏe một người vui, cũng không phải là tất cả đều vui vì trong khi hai người kia đang no nê thì Quân đang âm thầm quan ngại sâu sắc về tương lai cái hầu bao của mình.
Sau bữa tối, Nguyệt Dao xung phong dọn dẹp, với Quân thì điều này là đương nhiên, một bên nấu, một bên dọn dẹp thôi mà nên hắn không có ý kiến. Nhưng sở dĩ Nguyệt Dao ngoài lí do như Quân nghĩ ra thì còn một lí do nữa, đó là cô sắp đột phá rồi. Hồi chiều nay nàng mới chỉ ở cảnh giới võ linh cao giai. Sau khi trải qua tu luyện trên giường của Quân và bữa tối thì cô nàng đang là võ linh cao giai rồi, bây giờ chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là thăng lên cảnh giới võ vương rồi.
"Làm sao giờ, chẳng lẽ lại phải đợi thêm một thời gian nữa sao?" Một chút xíu này cứ quanh quẩn trong đầu cô nàng cho đến khi nàng nhìn vào đám bát đĩa vẫn còn chưa rửa….. "Không được, mình là thiên tài của Linh Kiếm tông. Một trong tứ đại tông môn tại đế quốc Thanh Lan, không thể làm ra chuyện như vậy được." Nguyệt Dao thầm cắn răng nhịn lại suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu, nhưng cùng lúc một suy khác nhảy ra: "đây là thế giới thực lực vi tôn, chỉ cần mình có thực lực thì ai dám cười mình, à, trừ cao nhân ra. Chỉ một chút xíu thôi, một xíu thôi, ở đây chỉ có một mình mình sẽ không có ai biết được cả". Vậy là sau khi một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt lẫn không dám ăn vụng, nàng ta hít một hơi thật sâu để lấy can đảm làm ra một hành động khiến nàng không thể xấu hổ hơn đó là thè cái lưỡi nhỏ nhỏ hồng hồng của nàng ra. Nhưng ngay khi đầu lưỡi đang run rẩy của cô gần chạm đến cái đĩa thì Quân đi vào bếp lấy dao gọt hoa quả, và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Ánh mắt ta chạm nhau nhưng không phải muốn bên nhau thật lâu mà lại làm cả hai đồng thời giật mình cứng đờ, không gian tĩnh lặng đến mức hai con kiến đang tranh nhau thức ăn dưới đất còn nghe thấy tiếng đôm đốp. Quân bị cảnh tượng trước mắt làm cho hắn ngạc nhiên tới mở căng hết hai mắt, rồi chỉ biết thốt lên trong đầu : "con mẹ nó, thế giới tu tiên đã thiếu ăn tới mức này rồi sao?". Còn Nguyệt Dao lúc này cũng mở to mắt nhìn hắn khiến Quân liên tưởng hình ảnh cô nàng mấy cái tranh hai tên nào đó…. Nhưng Quân biết phải phá vỡ cái không khí xấu hổ này, hắn lên tiếng :
-Ờ…. Lưỡi của cô còn lè kìa, ặc….
Rồi xong, thế này là phá vỡ không khí ngượng ngùng dữ chưa ? Quân nói xong mới ý thức được mình nói sai rồi thì im bặt : "Bỏ mẹ rồi, người ta đang xấu hổ mình lại nói thế, chết tiệt thật, làm sao bây giờ ?". Còn Nguyệt Dao lúc này nghe thấy vậy thì mới tỉnh lại ngượng đỏ mặt mà rụt cái lưỡi nhỏ xinh của nàng vào, cúi gằm đầu xuống không dám ngước lên : "Thực sự là quá mất mặt với cao nhân rồi, trời ơi, làm sao bây giờ ?". Nguyệt Dao rất hối hận vì trước đây không học công pháp độn thổ, giờ thì tốt rồi, không có lỗ nào để mà chui luôn. Quân thấy tình hình không ổn liền chữa lại :
-Dầu rửa bát ta để bên kia, cô cứ lấy mà dùng, không cần dùng lưỡi, ặc, à, lát nữa xong thì lên nhà ăn hoa quả, tôi đi trước.
Quân nói xong liền lấy con dao rồi rời đi, để cô nàng bình tĩnh lại. Quân vào phòng khách thì Hồng Diễm đang chơi đùa với mấy con vật, thấy Quân cô bé liền bay tới ôm cổ hắn.
-Baba sao đi lấy dao lâu vậy? À, baba sau này có lấy vợ không?
-Hửm? Sao lại không? Mà con hỏi ta cái này làm gì? – Quân nghi hoặc hỏi lại.
-Sau baba lấy vợ đừng lấy người như cái cô Nguyệt Dao được không, cô ấy hôm nay ăn hết nguyên một cái đùi của con. – cô bé dẩu môi nói.
-Là vì chuyện này thôi à? Còn gì nữa không? – Quân đặt cô bé ra khỏi lòng, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi lại.
Mặc dù cô bé thấy hình baba mình có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn ngước lên mím chặt môi mà gật gật đầu. Thấy vậy, Quân liền hít một hơi thật sau để sắp xếp lại suy nghĩ rồi hỏi :
-Thế thức ăn hôm nay là ai kiếm về?
-Là baba ạ.
-Ừm, thế thức ăn do ai nấu? – Quân hỏi tiếp.
-Là baba nấu – dù không hiểu sao Quân hỏi như vậy nhưng Hồng Diễm vẫn trả lời.
-Ừm, vậy đồ ăn do baba săn về, cơm canh cũng do ta nấu thì phải là của ta chứ phải không? – Thấy cô bé gật gật đầu mà không lên tiếng hắn nói tiếp – Được rồi, thế đồ ăn là của ta thì lúc con ăn ta có nói gì không? Không, ta không hề phàn nàn về chuyện đó hay cấm cản con ăn. Nhưng mà con nhớ này, đầu tiên trong bữa ăn hay là làm cái gì khác thì con cũng phải suy nghĩ cho cả người khác nữa, không thể chỉ chăm chăm suy nghĩ cho bản thân mình được, làm như như thế là gì con biết không?
-Không ạ.
-Là ích kỉ, mà ích kỉ không chỉ ta mà người người đều ghét bỏ. Thế con có muốn bị ta hay những người khác ghét bỏ chỉ vì ích kỉ không?
-Dạ không – Hồng Diễm giọng có chút nặng nề đáp.
-Thế thì sau không được có suy nghĩ cũng như hành động hay lời nói nào như thế nữa, con có hiểu không? – Quân tiếp tục.
-Vâng.
-Tiếp nữa này sau này không được nói như vậy sau lưng người khác, người ta gọi đấy là nói xấu sau lưng, cái này cũng không được phép. Con hiểu chưa?
-Vâng. Nhưng mà cô ấy…..
-Con hiểu được là tốt rồi – Quân ngắt lời cô bé - còn về phần người ta, con phải ở trong trường hợp của người ta mới biết được. Có thể họ rất thích món đó, có thể đó là văn hóa của người ta, cũng có thể họ quá đói rồi mà khi con người ta đói thì ai cũng sẽ muốn ăn thật nhiều. Họ hành động như nào đấy là việc của họ, còn con thì phải hành xử sao cho đúng mực. Chẳng hạn như thấy người ta ăn như hôm nay đi thì con có thể nói là cô ăn từ từ thôi kẻo không tốt cho dạ dày. Như người ta mà biết ý thì tốt, còn không sau nếu biết người ta như vậy con có thể lựa chọn không qua lại nữa. Con đã hiểu hết chưa?
-Con hiểu rồi – Hồng Diễm giọng không mấy vui vẻ đáp lại.
Quân thấy cô bé có vẻ không vui thì biết là ai khi bị dạy dỗ dù có nhẹ nhàng thì cũng sẽ không thoải mái. Nhưng mà nó là cần thiết, nếu một đứa trẻ không được giáo dục cẩn thận thì có thể sẽ là một tấm bi kịch không chỉ cho nó mà còn cho người khác, nhất là mấy đứa trẻ có trí thông minh thì càng khôn lường. Giờ con bé đã coi mình như cha nó thì phải nuôi nấng dạy dỗ nó cho tốt. Với Quân thì đây có thể coi là việc cực kì quan trọng nên hắn không hề có một chút lơ là. Lúc này thấy cô bé đã biết lỗi rồi thì hắn hôn lên trán cô bé một cái rồi khen :
-Con gái ngoan của baba trưởng thành thêm một chút nữa rồi.
Thấy con gái có vẻ thích thú thì Quân thầm cười: "sau khi có sự chấn chỉnh thì phải khích lệ một chút, cây gậy và củ cà rốt vẫn phải đi cùng với nhau, hê hê". Mặc dù lúc đầu hắn có chút không tình nguyện làm bố nuôi lắm, à, bố đường thì có vẻ được đấy. Sau khi suy nghĩ lại thì đứa trẻ này tuy không phải do mình sinh ra, nhận nuôi cũng có chút gượng ép vì là hệ thống cho nhưng con đẻ hay con nuôi cũng được, miễn không phải con ông hàng xóm thì có đứa con cũng không tệ. Công sinh không bằng công dưỡng mà, những đứa trẻ cũng không có tội gì, chưa kể đứa trẻ này cũng rất ngoan, không có tỏ ra bướng bỉnh, xem ra cũng dễ nuôi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn đang ửng hồng ở phía đông, sương đêm chưa tan mà Nguyệt Dao đã dậy xin phép hắn trở về tông môn. Quân thấy cô nàng sau việc tối hôm qua vẫn còn chút xấu hổ nên cũng không có giữ lại thêm, còn về vết thương không có vẻ gì đáng ngại, xem ra thể chất của con người ở thế giới tu tiên cũng tốt không kém mình là bao. Nhớ lại cảnh tượng tối qua trong bếp, hắn liến đưa cho cô nàng ít thịt sấy và hoa quả coi như có chút quà quê đi. Nguyệt Dao dù hơi xấu hổ khi nghĩ đến chuyện đó nhưng vẫn nhận lấy:
-Nguyệt Dao cảm tạ ơn đức của tiền bối, tông môn của tiểu nữ nay còn đang có chuyện gấp, tiểu nữ xin phép cáo từ. Ngày sau tiểu nữ lại đến bái phỏng.
-Cô phải về rồi à, vậy nhớ đi đường cẩn thận, khi nào rảnh rỗi thì tới chơi. - Mong là cô đừng tới đòi tiền đã đưa ta - Quân thầm nghĩ.
Thấy bóng lưng cô nàng đã đi xa rồi, Quân bây giờ mới xem xét xem có cách nào để kiếm tiền nhanh bây giờ? Xem nào, cách kiếm tiền nhanh nhất à? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn khiến hắn vui mừng khôn xiết. "Hê hê, làm theo cách này thì chả mấy mà mình có cả núi vàng chứ chẳng chơi, một ngày kiếm cả chậu vàng chứ chả đùa, game sinh tồn này là dễ."
Vậy là sau khi nghĩ ra cách kiếm tiền, Quân liền sửa soạn cho mình để chuẩn bị đi phát tài, nhưng mà, hắn vừa mới tới đây, đi đường nào để ra thành thì bây giờ? Quanh đây lại không có một cái thôn xóm nào để hỏi đường. Hắn liền nhớ tới hình như lúc nãy cũng đi xuống núi, vậy mình đi theo hướng đó là được. Thanh niên lúc này lại đang tự khen mình thật thông minh mà đâu biết rằng Nguyệt Dao đi bộ ở gần nhà là để tỏ lòng kính trọng với cao nhân, còn khi đi xa thì nàng ta vận lực bay lên rồi, ai rảnh mà đi bộ như hắn nghĩ chứ. Vậy là thanh niên dặn dò Hồng Diễm ở nhà trông nhà, mà thực ra là trông chừng đám vật nuôi kia, nhất là con husky, nhất định không được để nó cắn giày dép nữa.
Một lát sau, Quân sau khi đi bộ một thời gian thì muốn chửi thật rồi, trước cứ nghĩ ẩn cư núi rừng thì hay lắm nhưng đấy là khi có điện, có internet, có phương tiện đi lại. Còn không thì chỉ việc đi lại thôi cũng là tra tấn con nhà người ta mà. Cuối cùng sau khi vượt núi băng rừng, vượt qua 9981 kiếp nạn thì Quân mới đi tới được một tòa thành. Hắn ngước nhìn bảng tên thì thấy nó tòa thành này có tên là Long Bình. Tòa thành này xem ra cũng có chút quy mô, nếu kiếm tiền ở đây thì ít nhất sẽ có một khoản vốn, sau đó lại đi càn quét tòa thanh khác, cứ vậy chẳng mấy là đủ tiền. Nhưng mà, ở đời ai hay chữ ngờ, khi Hồng Quân đi vào sòng bạc để kiếm tiền thì hắn bị mấy tên canh cửa ngăn lại. Đúng vậy, hắn định dùng kĩ năng đánh bạc vừa mua được để trở thành vua cờ bạc như mấy phim HongKong thì bị chặn đứng bởi một lí do không thể ngớ ngẩn hơn: không có linh lực.
-Cho dù ta không có linh lực thì sao chứ? Ta cũng đâu có thiếu tiền để chơi. Này hai người anh em, ở đây ta có một đồng vàng, hai người cầm lấy rồi cho ta vào một lát có được không? – Quân vừa nói vừa rút một đồng vàng trong túi ra đưa cho hai tên canh cửa. Nhưng hai tên này nhất quyết không cho hắn vào:
-Biến đi, ở đây chỉ đón tiếp người có tu vi, có linh lực mà thôi, nhà ngươi không có thì cút.
"Mẹ nó chứ, này chẳng phải là yêu cầu có năm triệu điểm sức mạnh đây sao? Sao ở cái thế giới tu tiên này cũng có loại luật lệ ngớ ngẩn này chứ? Chỗ này không được thì chỗ khác, anh đây không tin không có chỗ nào chỉ tiếp người có tu vi, hừ" Quân hậm hực bỏ đi, quyết tâm đi tìm một cái nơi khác để làm giàu. Quả thực ông trời không phụ lòng người có quyết tâm, Quân đã tìm ra được một sòng bạc mà không từ chối hắn vì tu vi. Mà gọi là sòng bạc thì hơi khoa trương, phải gọi là sới bạc gồm bốn tên đỗ nghèo khỉ aka ăn mày đang đánh bạc với nhau, sới bạc thực chất cũng chỉ là một tấm chiếu rách nát để đám này ngồi tạm.
-Này tên kia, ngươi còn đứng đấy để cái át vía xui xẻo của ngươi lên ta bao lâu nữa đây? Cút nhanh dùm ta đi, thật là xúi quẩy mà, cả ngày đi xin được bát cơm mà cũng thua mất.
"Mẹ nó, mày nghĩ tao thèm khát mấy bát cơm thiu cho lợn và mấy đồng lẻ mà các người đem ra đặt cược sao? Không biết hệ thống chó chết kia mang mình đến cái nơi nào thế này? Sòng bạc nào cũng phải có tu vi mới vào được thì cũng thôi đi, đến cả xới bạc chui cũng còn không được ngồi." Quân lúc này đã tràn trề thất vọng về cuộc đời. Hắn đang cảm thấy như cả thế giới đang chống lại hắn vậy, thì lúc này một giọng nói trầm ấm phát ra từ đằng sau lưng hắn:
-Này chàng trai, cậu đang tìm một sòng bạc à? Ta biết có một chỗ dành cho cậu đấy?
Quân quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một ông lão, ông lão này đầu đã chỉ còn chút tóc đen, khuôn mặt nhìn vào thấy có nét hiền hậu đang mỉm cười nhìn hắn.
-Chào lão tiền bối, lão tiền bối biết ở đâu có sòng bạc cho tiểu sinh sao? Vậy phiền lão nhân gia người dẫn đường cho, tiểu sinh sẽ trả phí.
-Nào dám, nào dám, ta thấy cả ngày hôm nay cậu đi hỏi sòng bạc ở khắp nơi, xem ra là người mới tới nên mới muốn giúp cậu một chút.
Quân nghe thấy vậy thì thầm thở ra một hơi, cuối cùng thì cũng có một nơi dành cho mình. Haizzz, cuộc sống này xem ra vẫn có những người tốt sẵn lòng giúp người khác lúc khó khăn. Quân nghĩ vậy thì liền nói:
-Vậy xin nhờ lão nhân gia người dẫn đường cho tiểu sinh.
-Vậy cậu hãy đi theo ta.
Lát sau, ông già dẫn Quân tới một con hẻm nhỏ hẹp, tuy thấy vậy nhưng hắn cũng chỉ nghĩ có lẽ do sòng bạc này là mở chui chăng. Ngay lúc đó, ông lão dẫn hắn đến một căn nhà cuối ngõ, căn nhà phía trước trông khá tồi tàn làm thanh niên e ngại rằng khả năng chỗ này không cá kiếm được gì nên hỏi lại ông lão:
-Lão tiền bối, ông có chắc là chỗ này không, chỗ này e là không có đủ tiền cho tiểu sinh kiếm mất.
-Cậu yên tâm, cứ theo ta vào trong đi. – Ông ta vừa mở cửa vừa nói.
Khi cả hai vào trong sân thì đã có mấy người vóc dáng cao lớn, mặt bặm trợn đã ở ở đó. Lúc này, hai tên đứng sau cánh cửa đóng cũng liền cài then lại. Ông lão kia liền chạy đến bên cạnh một tên đang nằm trên ghế, lão bộ dáng khúm núm, giọng nịnh nọt nói:
-Ngô bang chủ, ta dẫn một con cừu non đến cho ngài đây, tên này không hề có linh căn nhưng lại mang theo không ít tiền. Lát nữa ngài làm thịt hắn xong cho ta hai đồng vàng là được.
-Để ta xử lý xong hẵng nói. – Tên này giọng bề trên không chút nể nang đáp lại.
-Này, mấy người tổ chức đánh bạc dưới lòng đất hay sao mà ta không nghe được tiếng đánh bạc thế? Mấy người nếu làm vậy thật khiến người ta yên tâm.
Quân thấy là lạ, lẽ nào ở đây mở chui nên đã đào hầm sao, chẳng lẽ mấy tên này đã xây hẳn một địa cung dưới đất để cách âm rồi? Bên trên thì ngụy trang thành một căn nhà rách nát ở một nơi kín đáo, trong nhà thì có người canh giữ, lại còn chơi địa đạo ngầm, xem ra cũng đầu tư ra gì và "lày lọ" đấy. Nhưng trả lời hắn lại là những tiếng cười của đám người kia:
-Ngươi xem, tên ngốc này đến lúc này vẫn chưa biết mình sắp chết kìa, chết đến nơi còn chưa biết mình bị lừa hahaha – một tên trong số đó ôm bụng cười.
-Lát nữa nhớ để cho con lợn nái kia hưởng thụ con cừu non này nữa chứ haha - một tên khác cũng tham gia.
-Ngươi nói ai là lợn nái hả? Tiểu tử này trông cũng không tệ, lát nữa mấy người nhẹ tay chút, đệ đệ ngoan chút nữa tỷ tỷ sẽ cho ngươi lên tiên – Lên tiếng là một người, đúng hơn là một khối mỡ hình cầu thì đúng hơn.
Hồng Quân nhìn thấy bà chị này nuốt nước bọt một cái ực, tất nhiên không phải là vì hắn thèm nhỏ dãi mà hắn sợ mình sẽ phun mật ra mất. Hắn chỉ nghĩ đến cảnh bị người kia dùng hai cánh tay to bằng cả người hắn ôm vào thôi, điều đã đủ khiến hắn nghĩ đến mà dựng tóc gáy, lúc đó có uống rocket 48h thì kim đồng hồ cũng không nhích nổi một ly luôn mất. Đầu hắn nghĩ đến cảnh bị cái thân thể kia đè lên thì thôi xong, rùng mình vì ý nghĩ của mình xong, Quân hít một hơi kìm nén cơn tức khi bị coi như một con mồi bị lùa vào bẫy mà hỏi lại lần nữa:
-Vậy là các người không có mở sòng bạc?!
-Đi gặp Diêm vương mà đánh bạc của ngươi đi, người đâu, lên bắt con gà này lại. Lột sạch tiền rồi ném hắn cho chó ăn. – Tên đầu lĩnh nằm trên ghế độc ác ra lệnh.
-Khoan! – Quân lên tiếng quát to – các ngươi nghĩ ta không có tu vi lại dám mang theo nhiều tiền trong người sao?
Vừa nói hắn vừa lấy ra một vật mà đám người kia chưa hề thấy bao giờ khiến bọn chúng dừng lại. Thấy hắn đeo vật kia lên mặt, đám người kia liền nghi hoặc, chẳng lẽ tên này còn có pháp bảo không cần dùng linh lực sao? Đây chẳng lẽ là thứ được gọi là "Nhãn dương chỉ" trong truyền thuyết hay sao? Còn về phía Quân, sau khi đeo kính đo mức độ nguy hiểm lên, hắn nhếch mép cười lạnh: chúng mày tiêu rồi!
Lát sau, trong sân chỉ còn là những tiếng rên rỉ đau đớn, Quân lúc này mua hai thứ trong cửa hàng, pha ra với nước. Đám người kia thấy hắn lấy ra hai thứ bột rồi cùng pha vào ấm nước thì đều sợ hãi nhưng không dám phản kháng hay chạy trốn. Tên kia vừa rồi giống như ác ma cuồng bạo vừa chui ra từ địa ngục vậy, mỗi một cú đấm không giúp bọn chúng đi gặp nha sĩ thì cũng là gặp bác sĩ chỉnh hình. Hình ảnh khủng bố này đã khắc sâu trong tâm hồn khiến chúng không bao giờ quên. Từng tên, từng tên bị hắn nện cho những cú đấm trời giáng đến khi sự phản kháng duy nhất bọn chúng có chỉ là tiếng rên la á ui ếu hự a. Nhưng chúng còn không biết, đấy chưa phải là kết thúc. Sau khi pha "nước thánh" cho đám người này xong, Quân liền bảo bọn chúng:
-Mỗi tên một cốc, riêng tên kia – hắn chỉ vào tên vừa nãy đề ra cái ý tưởng khiến hắn ớn lạnh kia – ba cốc.
-Tiền…tiền bối, đó…đó…đó…là…cái…cái…cái…gì? – Tên kia sợ hãi, vừa thều thào vừa cà lăm hỏi.
-Hử? – Quân lạnh lùng nhìn khiến tên này run rẩy ngậm miệng lại.
Đám người kia uống xong thì cảm thấy trong bụng vừa nóng vừa âm ỉ đau. Tên bị uống ba cốc "nước thánh" kia có phản ứng đầu tiên, hắn quay sang nhìn ả đàn bà mập mạp kia, hắn thấy hóa ra cô nàng cũng không có khó nhìn lắm, ánh mắt hắn dần mơ hồ, một cảm giác xúc động muốn cùng nàng ta bày tỏ tình cảm một cách "sâu sắc" hơn. Ả kia cũng nhìn sang bên này nhìn hắn với một ánh mắt trìu mến và rồi cả hai tiến đến để trao cho nhau những giọt nước miếng ngọt ngào. Ở một bên khác, một tên trong đám mặt đỏ lên ôm lấy tên bên cạnh nói:
-Hoàng huynh, chúng ta hay là tại đây luôn đi, ta ta không nhịn nổi nữa rồi.
-Không được, ở đây còn đông người như vậy, ta ta….
"Éc, hai vị huynh đài này thích đấu kiếm sao? Ây da, từ giờ hai vị có thể tự tin khoe cá tính rồi, không cần che giấu nữa đâu. Thật là một việc thiện, tiện tay tiện tay" Quân thấy cảnh tượng trước mắt, hắn liền tinh tế rời đi, để những người kia có không gian riêng tư với nhau. Chỉ là nghĩ đến vừa rồi trong thứ "nước thánh" kia hắn còn cho thêm thuốc nhuận tràng loại mạnh nhất. Quân đắc ý thầm nghĩ: "mình dù bị người ta gài bẫy, bị uy hiếp tính mạng nhưng không hề ra tay giết người mà còn lấy ơn báo oán. Mình tác thành cho họ như vậy, có lẽ sau này họ khi đã thành đôi còn thắp hương khấn trời cầu bình an cho mình cũng nên hehehe."
Sau khi rời khỏi căn nhà kia xong, Quân vừa đi trên vừa nhớ tới trước đây hắn còn ở trong trường nội trú, phòng ở thì mười người một phòng, lúc đó tất cả trường cứ mỗi chủ nhật sẽ có một lớp giúp nhà bếp nấu cơm canh. Hắn lúc đó tưởng tượng đến cảnh mình cho thuốc xổ vào hai nồi canh kia. Sau đó một phòng mười người ôm bụng gào khóc tranh nhau một cái nhà vệ sinh, tranh nhau một cuộn giấy vệ sinh, rồi có những người đi tìm chỗ để gần gũi với thiên nhiên nữa. Tất nhiên là lúc đó hắn đã không làm vậy, đơn giản chỉ là tưởng tượng cho vui mà thôi. "Ô hô hô, không biết khung cảnh lúc đấy sẽ hỗn loạn, sẽ nháo nhác đến mức nào nhỉ? Haizzz, cuối cùng thì cái suy nghĩ ác độc trước đây của mình đã được hiện thực hóa rồi. Chỉ là giữa hai nhu cầu trong tứ khoái là ăn, ngủ, ụ, ị thì đám người kia ưu tiên cái nào trước nhỉ? Haizzz, kệ đi, đấy là chuyện của người ta, còn chuyện của mình e là hôm nay không xong được rồi." Quân ngẩng mặt lên thấy trời cũng không còn sớm nữa liền cất bước trở về nhà mà không biết rằng, mở một góc tối, một đôi mắt đang yên lặng nhìn theo hắn.