Bọn họ nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, tựa hồ trông vô cùng tấp nập nhưng lại không nghe thấy gì, trông rất thân bí.
Yết hầu Tạ Khiêm xao động, cậu ấy nói: "Quỷ Thị."
Cậu ấy chưa tơi đây bao giờ mà chỉ nghe sư phụ nhắc qua về nó. Quỷ Thị là nơi mà cả người sống và ma quỷ đều có thể vào. Đó là nơi vô cùng hỗn loạn, tóm lại không phải một nơi tử tế. Mở vào ban đêm, đóng cửa khi gả gáy.
Tạ Khiêm quay lại nhìn bọn họ. Sắc mặt Thẩm Tử Khiên có chút tái nhợt nhưng vẫn vững vàng. Ba người còn lại run như sấy ôm lấy nhau, sợ người khác không biết bọn họ đang sợ hãi.
Tạ Khiêm hạ giọng nói: "Tôi không biết vì sao các anh lại bị lôi đến đây nhưng tôi nghĩ dù sao mọi người tới đây cũng có lý do, sao không đi vào nhìn xem." "Tôi nghe sư phụ nói, mặc dù người sống và quỷ có thể vào Quỷ Thị nhưng người sống này chủ yếu chỉ huyền tu."
Những người bình thường không biết gì đến đây chỉ có thể bị coi như đồ ăn nhẹ. Thẩm Tử Khiên và những người khác lập tức hiểu ý của Tạ Khiêm, cho dù chỉ là giả vờ thì họ cũng phải giả vờ thuyết phục hơn một chút, nếu không bọn họ sẽ phải chết.
Đám người Tôn Xương Minh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đi theo Tạ Khiêm bước vào trong.
Nơi này tràn ngập âm thanh của quỷ quái và đám đông người qua lại. Những chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên chiếu sáng khuôn mặt của mọi người, khiến khuôn mặt của mọi người trông trắng bệch đến dị thường.
Bọn họ nhận thấy dưới chân nhiều người còn không có bóng người, lập tức hiểu ra đây là cái gì, tất cả đều toát mồ hôi lạnh.
Vô số sạp hàng treo trên cao, treo đầy những dãy hàng hóa lạ mắt trông vô cùng rực rỡ.
"Mẹ kiếp, ở đây cũng có quét mã QR." Chu Thiên Lỗi kinh ngạc thốt lên, chỉ vào quầy hàng bày biện mã QR đen trắng.
Chủ quán lập tức khinh thường nhìn Chu Thiên Lỗi, hiển nhiên cho rằng bọn họ là một đám nhà quê mới lên thành phố.
Thẩm Tử Khiên nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, đáng tiếc phát hiện không có tín hiệu.
Không có tín hiệu để báo cảnh sát thì sao cảnh sát có thể đến đây giải cứu bọn họ được chứ?
Tạ Khiêm giải thích: "Thời thế đang ngày càng phát triển, Minh Quân đã ra lệnh cho toàn bộ U Minh giới phải có kết nối Internet. Ở đây có mạng lưới của quỷ." Tôn Xương Minh và những người khác gật đầu, không dám hỏi thêm bát kỳ câu hỏi nào nữa, họ chỉ có thể quan sát xung quanh, không ngừng cảnh giác mọi hướng.
"Bùa bình an của Phi Hòa thiên sư, giá hai mươi Hồn Châu, hai trăm vạn nhân dân tệ."
"Da của thiếu nữ mới nhất, năm mươi Hồn Châu hoặc bảy tỷ tiền âm phủ, yêu cầu tiền âm phủ kiểu cũ. Ở đây chúng tôi không chấp nhận tiền giấy mới nhất của Thiên Địa."
"Giày tốc độ chỉ có cỡ 34,39 và 41, bán giá rẻ. Một đôi chỉ 18 Hồn Châu hay 188 vạn nhân dân tệ." Tôn Xương Minh và những người khác giống như bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, lập tức bị sự náo nhiệt của khu chợ này dọa sợ.
Thật sống động.
Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ mang theo ô đang tiến lại gần. Làn da của cô ta trắng như giấy, dưới ánh trăng mỏng manh, cô ta chỉ vào đôi giày có nơ màu đỏ tươi.
Ông chủ nhìn chân cô ta rồi lắc đầu: "Đồ quá khổ không mặc được." Cô gái lây con d.a.o trong túi ra c.h.é.m đứt gót chân. Máu lập tức chảy ra. Cô ta xỏ đôi chân đẫm m.á.u vào đôi giày cỡ 34, khuôn mặt trắng bệch xuất hiện một nụ cười, dưới chiếc ô lớn màu đỏ trông nụ cười ấy đặc biệt quỷ dị."Ah—"
Tôn Xương Minh nhìn gót chân trên mặt đất được nối liền với xương và thịt, trên đó còn có vết phồng rộp, kinh hãi hét lên.
Những người xung quanh nhìn họ. Cô gái cầm ô quay lại, nhìn thẳng vào Tôn Xương Minh đang sợ c.h.ế.t khiếp.
Tôn Xương Minh mím chặt môi, không ngừng cúi đầu xin lỗi cô gái. Một giây tiếp theo, Tạ Khiêm ở phía sau túm lấy quần áo của Tôn Xương Minh, nhanh chóng rời đi.
"Không thể xin lỗi được." Tạ Khiêm thấp giọng nói.
Sư phụ nói rằng Quỷ Thị không chú ý đến nhiều thứ như người bên ngoài. Mọi cách cư xử và phép xã giao đều được xem là chuyện nhảm nhí. Xin lỗi chỉ vì có lỗi sao? Nơi này dùng luật rừng.
Khinh thường người khác, chê cười người khác là đồ yếu đuối, đáng phải chịu đau khổ mới đúng.
Cười thì sao? Mắng thì sao chứ?
Làm sao Tôn Xương Minh biết được những chuyện này, anh ta xin lỗi chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi. Chu Thiên Lỗi quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm: "Hình như bọn họ cũng không quá để ý."
Có một ông già đứng trước một quầy hàng cách đó không xa. Ông ấy nhìn những lá bùa trên quầy hàng với vẻ mặt buồn bã.
Quá đắt.
Kẻ ác đến Ninh Thành, một lá bùa cũng không bán được.
Ông lão thèm muốn có được tấm bùa bình an chất lượng cao, ông ấy biết mình không thể tự vẽ ra nó nên ông ấy chỉ có thể quay đầu lại nhìn vào quầy pháp khí. Có vẻ như sản phẩm mới đã được ra mắt, ông ấy rất muốn xem liệu có thể mua một chiếc cho học trò của mình để tránh bị ma quỷ bên ngoài bóp c.h.ế.t hay không.
Ông ấy là khách quen hay tới Quỷ Thị và sẽ luôn tới đây nếu có hội chợ lớn."Con quỷ nghèo, đến lúc c.h.ế.t đi rồi còn quan tâm đến đồ đệ của mình, nhỡ không có đủ tiền để mua cho mình một chiếc quan tài thì sao? Sớm muộn gì con quỷ khác cũng sẽ ăn thịt ông."
Con quỷ kia chế giễu ông ấy nhưng ông lão giả vờ như không nghe thấy, lại cẩn thận chọn lựa.
Cách đó không xa vang lên một tiếng kêu đầy kinh ngạc, ông ấy quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một bóng người trông vô cùng quen thuộc.
Mẹ kiếp, ai dám làm tổn thương cậu nhóc ông ấy cần thận chăm sóc vậy? Sắc mặt Thẩm Tử Khiên tái mét, cô gái đầy oán hận trước mặt nắm chặt lấy cánh tay anh ta như thể muốn xé nát cánh tay anh ta ra, cơn đau dữ dội gần như khiến anh ta ngất lịm đi.
Mới mười phút trước, nhóm người đã gặp một cô gái bán đậu vàng. Cô gái nhỏ có hai b.í.m tóc, nước da hồng hào trông rất dễ thương.
Thẩm Tử Khiên nhận thấy hầu hết mọi người đều mua đậu vàng ở chỗ cô ta. Khi cô gái mang hộp đậu vàng đến, anh ta cũng định mua nó.
"Quý khách, ngài có muốn mua đậu vàng không? Một viên giá nửa Hồn Châu, giá 8 vạn nhân dân tệ một viên." Cô gái nhỏ ngọt ngào chào hàng rồi chỉ vào mã QR được treo trên cổ mình. Thẩm Tử Khiên không biết đơn vị nửa Hồn Châu là cái gì nhưng anh ta không hề tỏ ra nghi ngờ gì. Anh ta bình tĩnh lây một hạt đậu vàng từ trong hộp ra sau đó lấy điện thoại di động ra và vào WeChat mà không cần Internet, nhấp vào mục thanh toán bằng quét mã QR để quét và trả 8 vạn nhân dân tệ cho cô gái.
Thẩm Tử Khiên cũng nhớ kỹ lời Tạ Khiêm vừa nói không được khách sáo cho nên cũng không có nói cảm ơn.
Không ngờ, sắc mặt của cô bé vừa tốt bụng vừa ngọt ngào trong nháy mắt đã túm lấy cánh tay của Thẩm Tử Khiên, nhìn anh ta với ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
Thẩm Tử Khiên chịu đựng đau đớn, nhắc nhở: "Tôi đã trả tiền rồi." Số tiền được trao thông qua mạng lưới của quỷ.
Máy người Tôn Xương Minh đè nén sự sợ hãi, Chu Thiên Lỗi run rẩy nói: "Chúng tôi, chúng tôi đã trả tiền rồi."