Đây lại không phải quyt nợ mà.
Mọi người đều quay lại nhìn Tạ Khiêm, người cũng có vẻ bối rối. Đây là lần đầu tiên cậu ấy tới đây, đương nhiên cậu ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt của những người xung quanh càng ngày càng xa lạ, còn có những bóng ma từ quá khứ nhẹ nhàng ngửi ngửi sau lưng Tôn Xương Minh và những người khác.
"Người sống, người bình thường..."
Xung quanh vang lên tiếng xì xào, ánh mắt bọn chúng càng lúc càng tham lam."Có vẻ như họ đều là người bình thường."
Không phải người của giới huyền tu, dường như chỉ là mấy người bình thường. Cô bé vô cùng tức giận há to miệng định cắn Thẩm Tử Khiên, Tạ Khiêm lập tức dùng thanh kiếm gỗ đào đ.â.m cô ta.
Cô bé buông lỏng cánh tay của Thẩm Tử Khiên, lại ngơ ngác nhìn Tạ Khiêm. Ngay lập tức, xung quanh cô ta xuất hiện một cơn gió lạnh thổi tới, cô gái hoàn toàn rơi vào cơn thịnh nộ. Đôi mắt cô ta bắt đầu chảy máu, m.á.u rơi xuống biến thành bong bóng máu.
Sắc mặt Tạ Khiêm lập tức thay đổi: "Đây là một lệ quỷ áo đỏ!" Tạ Khiêm không bao giờ ngờ tới rằng cô bé đó lại có thể là một lệ quỷ cấp cao như vậy, trông không khác gì Thu Thu mà nhà đầu bếp Phó nuôi dưỡng. Cậu ấy, cậu ấy không thể đánh bại cô ta.
Thẩm Tử Khiên và những người khác sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Tạ Khiêm. Đôi chân họ run rẩy đến mức không thể đứng nỗi nữa.
"Đừng làm tổn thương đệ tử của tôi!"
Một giọng nói già dặn nghiêm nghị vang lên, bọn họ nhìn thấy một ông cụ đang đạp gió phi tới chặn đường Tạ Khiêm và những người khác.
Cô bé mặc áo đỏ nhìn ông ấy, thoáng do dự.
"Sư phụ?" Tạ Khiêm kinh ngạc nhìn ông già trước mặt.
Ông ấy nói: "Quy tắc của nơi này là phải trả giá cao hơn."
Nếu cô bé báo giá 8 vạn nhân dân tệ thì người mua phải tự mình tăng giá, thêm vài trăm nghìn, thậm chí thêm vài nhân dân tệ cũng được. Đây là quy định bất thành văn.
Mặc cả, chết.
Trả giá gốc, chết.
Thẩm Tử Khiên ngộ ra, thì ra là như vậy.
Tạ Khiêm có chút xấu hổ nói: "Sư phụ, con không biết quy tắc này." Cho nên cậu ấy không nhắc nhở Thẩm Tử Khiên và những người khác.
Đây chính là sư phụ của Tạ Khiêm sao? Tôn Xương Minh và những người khác lập tức cảm thấy mình đã được cứu.
Nhưng giây tiếp theo, đám quỷ xung quanh nhân cơ hội từng bước một đến gân. Sắc mặt ông cụ vô cùng căng thẳng: "Các ngươi đang làm gì vậy?" "Người sống... người sống... mùi thơm quá..." Một con quỷ tham lam ngửi mùi nước hoa nam trên người Thẩm Tử Khiên, lè lưỡi l.i.ế.m cổ anh ta khiến Thẩm Tử Khiên giật nảy mình.
"Mông của anh ta lớn như vậy, hẳn là có vị rất ngon." Một người đàn ông dùng ngón tay phong lan búng nhẹ vào cặp m.ô.n.g lộ ra của Tôn Xương Minh. Tôn Xương Minh vội vàng che m.ô.n.g lại, nước mắt chảy ra.
Vẻ mặt sợ hãi của họ đã xác nhận rằng họ đều là người sống và hơn nữa là những người bình thường.
Càng ngày càng nhiều quỷ đi tới, ánh mắt chúng trở nên âm trầm, chẳng máy chốc đã biến nơi này thành biển người.
Ông cụ vung vẩy chiếc khăn lau bụi trong tay và không ngừng hét lên: "Đừng phạm sai làm, đừng đến gần, đừng chạm vào chúng tôi... Ôi mẹ ơi, ra giúp con với."
Tôn Xương Minh và những người khác đều c.h.ế.t lặng. Ông ấy không phải sư phụ của Tạ tiểu thiên sư sao? Cái này, cái này cũng không phải chứ? Họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quỷ như vậy, ai nấy đều sợ tối nay sẽ bị xé xác ở đây.
Trong lòng Tôn Xương Minh và những người khác biết rõ những con quỷ này đang nhằm vào những người bình thường như họ.
Những bóng ma đến gần hơn, nỗi sợ hãi của họ đã lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc này, một chiếc tạp dề hoa khổng lồ đột nhiên bay qua trên đầu, giáng xuống với linh lực mạnh mẽ, đập vào đầu Tôn Xương Minh và những người khác. Âm khí xung quanh anh ta dần dần tiêu tán, anh ta cảm nhận được sự ấm áp. Một chiếc thuyền đen từ đầu Quỷ Thị chậm rãi đi ngược dòng, một người phụ nữ tao nhã đứng ở mũi thuyên, theo sau là một người lớn và một đứa nhỏ. Chiếc thuyền vô đạo đức lao thẳng về chỗ Quỷ Thị. Tất cả những người thuộc giới huyền tu và cả mấy con quỷ xung quanh đều vô thức tránh sang hai bên. Phó Vãn bước xuống thuyền, quét sạch những con quỷ xung quanh Tôn Xương Minh và những người khác, rồi bình tĩnh nói:
"Cút."
Một từ có sức nặng ngàn cân.
Phó Vãn đang ở đây.
Máy con quỷ đang đứng rải rác kêu lên một tiếng rồi chạy trốn khắp tứ phía, trong nháy mắt đã biến mắt không để lại chút dấu vết nào.
Những người bán hàng ở Quỷ Thị liên tục quay đầu nhìn qua, biết rằng đã có một vị có quyền lực tới đây.
"Vậy mà tôi vẫn đuổi kịp các cậu, mọi người vẫn còn sống." Triệu Dương cảm khái thở hắt ra.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đám người Tôn Xương Minh cần thận thò đầu ra khỏi tạp dề hoa. Quả nhiên họ nhìn thấy Triệu Dương đi theo mình, bọn họ lập tức vui mừng khôn xiết.
Nhìn thấy máy con quỷ vây xung quanh đều đã biến mất, họ nhanh chóng bước ra từ dưới chiếc tạp dề hoa.
"Cô chính là Phó Vãn, con gái của Phó Mãn Lâu sao?" Chu Thiên Lỗi không hổ là người thích hóng chuyện, vừa nhìn thấy Phó Vãn liền hỏi. Phó Vãn nhếch môi: "Trước."
Họ suy nghĩ một chút rồi lại gật gù, đúng vậy, trước kia quả thực là con gái của Phó Mãn Lâu, bây giờ Phó Mãn Lâu đã không phải người nhà họ Phó nữa rồi. Thẩm Tử Khiên nhìn Phó Vãn, sau đó anh ta nhìn thấy Đoàn Đoàn phía sau cô, cậu bé ôm cánh tay của cô với vẻ mặt phức tạp.
Phó Vãn.
Bạn học cũ thời trung học của anh ta, vì anh ta đã trò chuyện với cô vài lần lúc còn ở trường trung học nên dường như cô đã... yêu anh ta.
Nhưng trong lòng anh ta chỉ có Lưu Vĩnh Ninh.
Không hiểu sao Phó Vãn đột nhiên lại chạy vào từ đường nhà bọn họ rồi mang thai. Sau khi sinh ra một đứa trẻ thì cô đột nhiên mất tích, cha mẹ cô phát điên, nhất quyết bắt anh ta phải làm xét nghiệm quan hệ cha con, đồng thời dùng nhiều biện pháp cưỡng bức để buộc anh ta phải phục tùng.
Vì những chuyện này mà Ninh Ninh muốn chia tay anh ta, nhà họ Thẩm càng tức giận hơn.
Vì vậy, Thẩm Tử Khiên rất ghét Đoàn Đoàn, thậm chí còn ghét Phó Vãn đã biến mất hơn. Mặc dù anh ta biết cả hai đều có thể là nạn nhân.
Nhưng hôm nay, anh ta đã được cứu bởi người mà anh ta từng rất ghét. Trong lúc nhất thời, ngàn vạn cảm xúc đan xen.
Phó Vãn chỉ thản nhiên nhìn Thẩm Tử Khiên mà không nói gì.
Đoàn Đoàn dường như có chút ấn tượng với Thẩm Tử Khiên, cậu bé không dám nhìn anh ta mà chỉ nắm lấy góc quần áo của Phó Vãn, lén lút trốn sau lưng Phó Vãn.
"Vị thiên sư này, đây là loại pháp khí gì?" Ông cụ nhìn mảnh vải hoa đã cứu vớt tất cả mọi người, sáng mắt hỏi.
Hệ thống mỹ thực: [... Không phải pháp khí! Nó không phải là pháp khí!l] Hệ thống nghẹn ngào bật khóc.
Ôi chúa ơi, đây là chiếc tạp dễ mà nó đưa cho ký chủ để cách nhiệt cho ký chủ khỏi bị tổn hại khi nấu nướng. Cái này dùng để ngăn dầu nóng b.ắ.n tung tóe và vân vân mà.
Phó Vãn thờ ơ hỏi: "Nói cho tôi biết, cái này có thể giúp tôi thoát ly khỏi bị tổn hại hay không?"
Hệ thống mỹ thực bật khóc: [... Có. ]