Khi đến là một chiếc thuyền, lúc trở về quá nhiều người nên chỉ có thể ngồi hai chiếc thuyền.
Phó Vãn giao cho Tạ Khiêm đưa mấy người Tôn Xương Minh ngồi một chiếc thuyền khác, cầm lái về dương giới.
Tạ Khiêm chần chờ, cậu ấy không biết mình có bản lĩnh này hay không? Nên biết rằng Quỷ Thị thông hướng khắp các nơi trên cả nước, cùng sở hữu mấy ngàn vạn con đường đầu nối thẳng, hơi không cần thận thì sẽ đi sai chỗ.
Phó Vãn cân nhắc một lát rồi nói: "Thẩm Đoan, anh và Tạ Khiêm ngồi chiếc thuyền kia."
Thẩm Đoan cười cười: "Được."
Sắp xếp xong, bọn họ chia ra lên thuyên.
Thuyền của Phó Vãn đi phía trước, thuyền Tạ Khiêm theo ở phía sau.
Trong bóng tối, người đàn ông đứng dậy trên chiếc thuyền nhỏ lung la lung lay, đi đến đầu thuyên, mở ngọn đuốc sáng trên đèn lên soi sáng về phía sau. Anh ngồi ở cạnh thuyền, nhìn về phía bóng dáng màu trắng ở chiếc thuyền phía trước, cười nói: "Đi thôi."
Tạ Khiêm mơ hồ mà nhìn Thẩm Đoan, làm sao anh lại nhóm lửa cây đèn dẫn đường?
Thuyền chậm rãi trôi đi, bên tai là tiếng nước chảy. Khi bọn họ quay đầu lại, nguyên một tòa Quỷ Thị yên tính kinh khủng chỉ còn như một loại nước gợn hơi hơi dập dòn, dần dần biến mất ở trước mắt.
Trước mắt của bọn họ dần dần chỉ còn một màu đen, bốn phía đều nhìn không rõ ràng lắm.
Không biết bao lâu sau, ánh đèn đường mờ vàng kích thích hai mắt, con mắt bị kích thích suýt chút nữa chảy nước mắt, bọn họ thích nghi một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra. Màn trời vẫn còn đen như cũ, chỉ mới tảng sáng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gà gáy, là trời đã sắp sáng.
Đèn đường mờ vàng vẫn trải rộng như cũ, nguyên liệu nấu ăn được dùng đến mức không còn một chút nào được bày ra dưới một gốc cây hòe già.
Mấy người Tang Bưu đã buồn ngủ từ lâu, bọn họ ghé vào trước bàn ngủ, không ngừng ngáy ngủ, vốn không chú ý tới bọn họ cứ như vậy mà đã trở lại rồi.
Giấy trên bàn đã rút ra không còn một mảnh, không còn lại một trang nào.
"Trở về rồi hả? Chúng ta trở về rồi hả?" Mấy người Tôn Xương Minh không thể tin nói khẽ. Hình như, thật sự trở về rồi.
Nơi này giống như là quầy mỹ thực dưới gốc cây hòa già của Phó Vãn.
Máy người Tôn Xương Minh vui đến phát khóc, mấy người khóc lóc ôm nhau.
Còn sống! Bọn họ vậy mà đều còn sống!
Bọn họ thật sự không ngờ rằng mình còn có mạng sống đi ra khỏi Quỷ Thị, tối hôm qua một đêm rung động lòng người.
Nếu không phải có Phó Vãn, có lẽ bọn họ thật sự đã ở lại Quỷ Thị rồi.
Còn sống, thật quá tốt rồi.
"Đầu bếp Phó, đầu bếp Phó, các người trở về rồi sao!" Linh hồn của cây hòe già đang nằm buồn bực ngán ngắm thấy bọn họ trở về, trong nháy mắt đã dựng lên.
Bà ấy dùng một loại ánh mắt cực kỷ mong đợi nhìn Phó Vãn, ước gì có thể lôi kéo Phó Vãn mà làm nũng.
Đầu bếp Phó đã nói, trở về sẽ truyền cho bà ấy thuật dưỡng nhan, bà ấy không muốn chờ thêm một giây nào nữa.
Dù là hiện tại không truyền cho bà ấy, nhưng có thể nói cho bà ấy một thời gian cụ thể hay không, để cho bà ấy vui vẻ trước?
Phó Vãn hiểu được mong muốn trở nên xinh đẹp của linh hồn cây hòe già. Phó Vãn quay đầu nhìn về phía Thẩm Đoan, cô nói: "Tôi mệt rồi, anh truyền cho bà ấy thuật dưỡng nhan đi."
Cây hòe già thành tinh lúc này mới chú ý tới bên trong đám người bọn họ có nhiều hơn một người đàn ông áo đen đẹp trai lạ thường, hơi thở không hề giống người sống. Cây hòe già thành tỉnh nhìn gương mặt không có cách nào bắt bẻ kia, trong chốc lát bà ấy cảm thấy thuật dưỡng nhan của người này chắc chắn sẽ vô cùng lợi hại! Học cùng anh cũng không tệ.
Thẩm Đoan tiếp xúc với ánh mắt chờ mong như lửa của bà ấy, anh nghĩ lại câu nói hàm ý của Phó Vãn kia, kêu anh dạy cái cây tinh này thuật dưỡng nhan...
Thẩm Đoan khẽ giật mình: "Chờ một chút, cô chê tôi già?"...
Phó Vãn mỉm cười: "Lời này là chính anh nói đây."
Nhưng cô cũng nhận ra Thẩm Đoan có tướng mạo trẻ trung hơn tuổi thật. Năm anh mất, chiến tranh giữa hai nước đã khiến vô số người thiệt mạng, cũng là lần đầu tiên cô xuống núi rèn luyện, siêu độ cho vô số vong linh. Đám Triệu Dương cũng rất tò mò, nhất trí cho rằng tên nam quỷ trà xanh này có tuổi đời khá lớn, vì hiện nay hiếm có thanh niên nào tự xưng là "Văn sinh". Có lẽ đây là một thư sinh đã c.h.ế.t từ vài trăm năm trước, bảo dưỡng tốt thật đó. Nghĩ đến đây, vị nam nhân trà xanh lêu lổng này quả thật cũng có chút đáng thương, như vậy rồi mà còn bị bắt đến sở hôn giới Minh hôn để chờ đầu bếp Phó đi cứu khỏi chốn phong trần.
Thẩm Đoan im lặng không nói gì, rõ ràng anh và Phó Vãn là bạn cùng tuổi."Đại nhân mau dạy tôi thuật dưỡng nhan đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập!" Cây hòe tinh không quan tâm được nhiều như vậy, mong ngóng nhìn Thẩm Đoan, ánh mắt già nua tràn ngập sự khao khát, đó chính là sự theo đuổi đối với vẻ đẹp.
Thẩm Đoan giơ tay, dùng đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào giữa trán của cây hòe tỉnh, toàn bộ chú thuật về thuật dưỡng nhan được truyền hết vào thức hải của cây hòe tỉnh.
Nghiêm Hoa trừng mắt nhìn khung cảnh trước mắt, ông ấy cảm thấy người này còn lợi hại hơn cả con quỷ ký sinh trên người mình.
Thức hải đã có tất cả bí quyết về thuật trú nhan, cây hòe tỉnh cái hiểu cái không gật đầu: "Đa tạ đại nhân."
Bà ấy phải tu luyện chăm chỉ, nói không chừng sẽ sớm ngày trở thành một mỹ nhân. "Ừm... 2 Sao lại có nhiều người như vậy? Đã bán hết rồi à... 2 Đầu bếp Phó? Cô đến rồi sao?" Tang Bưu dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, anh ta buồn ngủ mà nhìn đám người trước mặt, mãi đến khi nhìn thấy Phó Vãn mới tỉnh táo.
Đầu bếp Phó không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo một đám người, không biết là đến đây từ lúc nào.
Tang Bưu lay Tiểu Hoàng Mao và A Phi tỉnh dậy, đưa cho Phó Vãn một chiếc điện thoại di động, cười nói: "Tối hôm qua thấy phòng livestream của cô có rất nhiều khách đến, mà cô và Đoàn Đoàn lại không có ở đây, vì vậy tôi mới mang theo các anh em đến giúp cô trông quán. Không ai ăn quỵt cả! Tất cả đều đã thanh toán."
Phó Vãn nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng bỗng chốc sáng rỡ.
Chỉ riêng tối qua, Ninh Thành đã mang lại doanh thu hơn 300 triệu! Phó Vãn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nội tâm cô phát ra lời cảm thán chân thành nhất: Tôi yêu nấu cơm.
Hệ thống mỹ thực: [... ]
Hệ thống không biết nói gì.
Phó Vãn cất điện thoại đi, cô nhìn về phía Tang Bưu và những người khác: "Tiêu Bạch, Đại Quất, Tam Hoa, tối hôm qua cảm ơn nhé."
Đám Tang Bưu ngượng ngùng cười, vẫy tay: "Nếu đầu bếp Phó đã đến rồi, vậy chúng tôi đi trước đây."
Đám Tang Bưu nhanh chóng rời khỏi quán, gà gáy vang vọng từng trận, trời đã mờ sáng rồi.
Triệu Dương đi qua lại trong quán mỹ thực để đánh giá, vô cùng kinh ngạc: "Trời ơi, đã bán hết sạch rồi sao? Sao lại hết sủi cảo, bánh trôi và mì ăn liền nhanh như vậy?"
Nhóm học sinh quả thật rất có ý thức, tự tay rửa chén bát sạch sẽ, tất cả những túi nilon rác thải đều được vứt gọn vào thùng rác, trên mặt đất không hề có một mẫu rác nào.