Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 146

Đoàn Đoàn vỗ tay reo hò phần khích, quả nhiên mẹ có thể biến món ăn đơn giản nhất thành món ngon được vô số học sinh tranh giành.

Phó Vãn nhìn thời gian, nói: "Mọi người về nhà đi."

Cô bảo mọi người trở về nhà nghỉ ngơi, vì sắp tới cô còn có việc quan trọng cần giải quyết.

Đám người Tôn Xương Minh vui mừng hân hoan, chỉ mong có thể nhanh chóng về nhà, nhưng Thẩm Tử Khiên vẫn đứng yên tại chỗ.

"Đầu bếp Phó, sáu năm trước, vì sao cô lại tới từ đường nhà họ Thẩm?" Đám người Triệu Dương lập tức biến sắc. Họ biết chuyện này, nhưng không ai dám nói thẳng trước mặt Phó Vãn, đến cả Chu Thiên Lỗi cũng không dám tò mò về quá khứ của cô. 

Phó Vãn mỉm cười hỏi lại: "Cậu nghĩ thế nào?"

Thẩm Tử Khiên là người thừa kế được nhà họ Thắm bồi dưỡng, đương nhiên anh ta không hề ngu ngốc, cũng biết được đôi chút về hành động mấy hôm nay của Phó Vãn.

Anh ta nghe nói nhà họ Phó đã sụp đổ, bác cả Phó Vãn đã bị bắt vào đồn cảnh sát, còn van xin được trả lại bất động sản cho cô. Do đó, sau khi loại bỏ hết những người có liên quan đến Phó Vãn ra, ánh mắt Thẩm Tử Khiên sáng lên nhìn Phó Vãn: "Bởi vì Chu Kiều Kiều? Cô ta lừa dối cô sao?"

Năm đó, Thẩm Tử Khiên vì mải mê yêu đương với Liễu Vĩnh Ninh, điểm thi đại học của anh ta thực sự rất thấp, ông nội Thẩm tức giận bắt anh ta mang theo bài thi đến từ đường trong núi quỳ gối sám hối.

Nhưng đêm đó Liễu Vĩnh Ninh đến thăm anh ta, vì sợ cô ấy không dám ở lại từ đường đợi nên Thẩm Tử Khiên đã dẫn Liễu Vĩnh Ninh rời khỏi nơi đó trước.

Rất ít người biết anh ta bị phạt quỳ ở từ đường, Chu Kiều Kiều là một trong số đó.

Phó Vãn không lên tiếng.

Chu Thiên Lỗi kinh ngạc: "Vậy nên vụ việc tại viện phúc lợi Ái Thiên Sứ của nhà họ Chu là do đầu bếp Phó cô... cô..." 

Anh ta chân động đến mức nói không nên lời. Vụ việc này đã được cảnh sát điều tra cẩn thận, có rất nhiều nhân chứng, nhà họ Chu có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn. Đợi đến khi Chu Kiều Kiều hoàn tất việc điều tra trong đồn cảnh sát, cô ta sẽ lập tức trở thành "công chúa gặp nạn". 

Phó Vãn nhướng mày cười lạnh: "Các người nghĩ cô ta còn có thể ra khỏi đồn cảnh sát sao?"

Nếu cô đã đưa Chu Kiều Kiều vào được đồn cảnh sát, ắt có thể khiến Chu Kiều Kiều phải ở trong đó cả đời.

Mọi người nghe vậy đều rùng mình. Chu Kiều Kiều có lẽ còn dính líu đến chuyện gì đó, chắc chắn sẽ bị cảnh sát điều tra ra, đừng hòng trốn thoát. Nhà họ Phó đã sụp đổ, Chu Kiều Kiều đừng mong thoát khỏi đồn cảnh sát, chứ đừng nói đến Phúc Mãn Lâu.

Triệu Dương và những người khác nhớ lại thái độ nhiệt tình của họ đối với Phúc Mãn Lâu trước đó, bỗng chốc cảm thấy hơi hối hận.

Tốt nhất là không nên đến Phúc Mãn Lâu nữa, để tránh đắc tội với Phó Vãn. Phó Vãn quả thực có tính "thù dai nhớ lâu", nhưng cũng coi như bọn họ xui xẻo, lại dây vào cô.

Tôn Xương Minh suy nghĩ một lúc rồi không nhịn được nói: "Đầu bếp Phó, nếu mọi chuyện đều liên quan đến nhân quả, vậy tại sao cô lại bắt ba tôi bồi thường hai trăm vạn cho ba nữ công nhân ma vậy?" 

Hai mươi vạn cũng có thể tiêu trừ nhân quả được chứ, làm gì mà tốn kém như vậy? Làm từ thiện công ích đó à? 

Phó Vãn nhàn nhạt nói: "Tôi làm vậy là để ba cậu tích đức cho cậu, vận may tốt có thể giúp cậu miễn tránh tai họa trong lần Quỷ Thị này. Cậu là người chia sẻ trò chơi lần này, nếu cậu không xảy ra chuyện gì, mấy người bạn của cậu cũng sẽ lần lượt bình an vô sự."

Mặt Tôn Xương Minh và những người khác lập tức căng thẳng. Trời ơi!

 

Thì ra là vậy?

Những người khác đều là "hố cha", sao ba anh ta lại "hố con" như vậy?

Tôn Xương Minh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đầu bếp Phó, đêm nay cô đã cứu chúng tôi, công lao của cô chúng tôi sẽ mãi mãi ghi khắc trong lòng, tôi còn có việc, xin phép về nhà trước."

Phó Vãn cũng không muốn dây dưa thêm với họ, nên bảo đám Tạ Khiêm dọn dẹp đầy xe đồ ăn về.

Đám người Tôn Xương Minh sắc mặt khác nhau, vội vàng tạm biệt Phó Vãn, nhưng không phải ai về nhà nấy mà đi xe tập thể tới biệt thự nhà họ Tôn. Rõ ràng trời còn chưa tối, biệt thự nhà họ Tôn lại đèn đuốc sáng trưng, gara trong nhà đầy siêu xe, bên trong còn vang lên tiếng khóc.

"Làm sao anh có thể để mấy đứa trẻ lên xe hả? Bây giờ phải làm sao đây? Cảnh sát nói theo dõi rồi mà cũng không tìm thấy!"

"Mây đứa Xương Minh luôn nói rằng mình bị quỷ ám, sao lại không coi trọng? Sao không mời thầy trừ tà trước!"

Vài vị phu nhân hào môn ngồi tụ tập cùng nhau, nước mắt giàn dụa, không ai có thể tin được con trai mình lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy. Tề Tú Lan, mẹ của Tiết Định Khôn, đưa khăn giấy cho họ, hỏi: "Các bà đã đi mời đầu bếp Phó của quán mỹ thực dưới gốc cây hòe già chưa?" Nhắc đến chuyện này, họ lại càng khóc nức nở hơn: "Đã đi rồi! Tất cả đều là học sinh ăn cơm, bà chủ vốn không có ở đó."

Mấy người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt, khoanh tay sau lưng đi lại trong đại sảnh.

Lúc này, ngoài việc chờ đợi, họ cũng chẳng biết phải làm gì.

Về vụ việc này, cư dân mạng cũng có phản ứng. Theo thông tin trên diễn đàn thi cử Ninh Thành, có hai học sinh sinh đôi ngồi trên chiếc xe buýt biển số A-777777. sau đó khi tìm được thì đã qua đời.

Tin tức này không biết thật giả ra sao, nhưng lại khiến cả đám vô cùng sợ hãi.

Điện thoại reo vang, Tôn tổng vội vàng bắt máy. Giọng Phùng Kiện vang lên từ đầu dây bên kia: "Nhiều học sinh ở Ninh Thành còn nhớ đến một học sinh cao cao cũng lên chiếc xe buýt biển số đó. Học sinh đó đã được tìm thấy rồi."

Đám người Tôn Kiến Dân vui mừng: "Học sinh đó đã được tìm thấy rồi ư? Có thể hỏi tình hình một chút không, xem có thể đưa Xương Minh và mấy đứa bé khác trở về được không."

Phùng Kiện bên kia đầu dây điện thoại còn chưa kịp trả lời Tôn Kiến Dân, thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, vài giọng nói quen thuộc vang lên: "Ba mẹ, con về rồi! Ôi ôi ôi ôi, con suýt chết!"

"Chú dì cũng đến đây à? Các chú không biết tối qua kinh hoàng đến mức nào đâu."

Vừa nhìn thấy cha mẹ, có mấy người lập tức đỏ hoe mắt, khóc lóc nhào vào lòng bọn họ.

Đám người Tôn Xương Minh trở về an toàn, thậm chí còn không có một vết thương nào.

"Này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Các con đã đi đâu?"

Chu Thiên Lỗi nức nở kế lại sự việc kinh hoàng tối qua: "May mắn là Triệu Dương biết đầu bếp Phó, đúng là anh em tốt, đã mời được đại sư chân chính đến rồi."

Hơn nữa [Triệu Dương còn tự mình theo đến Quỷ Thị, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình. Triệu Dương quả là anh em tốt!

Triệu Dương cười gượng gạo. Thật ra cậu ấy cũng sợ lắm, chỉ là cậu ấy tin tưởng vô điều kiện vào năng lực của Phó Vãn, biết rằng Phó Vãn sẽ không để cậu ấy gặp chuyện ở Quỷ Thị.

Phùng Kiện im lặng lắng nghe họ thảo luận. Nếu là trước đây, anh ấy sẽ bắt hết cảm đám truyền bá mê tín dị đoan này để giáo dục lại, nhưng đây là Phó Vãn, người mà cả anh ấy cũng nể phục!

 
Bình Luận (0)
Comment