Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 180

Bọn họ còn chưa kịp vui mừng, Phó Vãn đã ném chiếc thìa sắt trong tay vào nôi, nhìn Tạ Khiêm đang buồn ngủ sau khi ăn xong rồi nói: "Tạ Khiêm, cậu cùng cảnh sát đưa tất cả đám quỷ này trở lại Phúc Mãn Lâu để bọn họ trở về cơ thể thực của mình đi."

Tạ Khiêm phấn chắn trở lại, lập tức đứng dậy đáp: "Vâng, thưa sư tôn." Tạ Khiêm lập tức lấy ra cờ dẫn hồn, vẫy cờ rồi dẫn đám quỷ hồi đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.

Bọn họ cũng có thể đi dạo dọc trên đường để tiêu cơm.

Phùng Kiện và những người khác dẫn theo Mạnh Chí Khoan vội vàng đi theo bước chân của Tạ Khiêm. Điều quan trọng nhất là những quỷ hồn này phải trở lại cơ thể thực của họ.

Lý chưởng môn nhìn theo bóng lưng Tạ Khiêm, trầm ngâm.

Đây chính là đệ tử được Nguyên Quân chưởng môn chủ quý trọng như vậy... Đó chính là Nguyên Quân chưởng môn đấy.

Mặc dù Lý chưởng môn có khá nhiều đệ tử nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ vẫn còn thiếu thứ gì đó, tạm thời ông ấy vẫn chưa quyết định được ai sẽ là vị chưởng môn tiếp theo.

Người đệ tử trẻ tuổi trước mặt này... có thể kiểm tra thử.

Nghiêm Hoa ở một bên chú ý tới ánh mắt Lý chưởng môn đang nhìn theo bóng lưng của Tạ Khiêm, tim ông ấy bất giác đập thật nhanh, trên khuôn mặt già nua khó có thể che giấu lộ rõ vẻ vui mừng.

Không, đừng như những gì ông ấy đoán chứ...

Trời ạ, ông ấy cơ hồ không dám nghĩ tới vị trí "sư phụ của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn" sẽ có bao nhiêu điều thú vị!

Nghe xong sẽ khiến người khác có cảm giác như ông ấy là một vị đại lão nhỉ? Hahaha.

Sau khi đám quỷ hồn rời đi, nơi này trở nên đặc biệt trống vắng. Đám quỷ hồn canh gác mệt mỏi như chó chết. Phó Vãn nhìn ông cụ Thẩm đang mỉm cười, đi tới hỏi: "Bây giờ ông đã sẵn sàng đầu thai chưa?"

Ông Thẩm lập tức lên tiếng: "Được, đương nhiên là tôi sẵn lòng rồi!" Phó Vãn quay lại nhìn chiếc bàn có Triệu Dương và những người bạn của cậu ấy, Thẩm Mi bắt gặp ánh mắt của Phó Vãn, vô thức cau mày rồi nhanh chóng ôm lấy Thu Thu.

Phó Vãn nhìn lên bầu trời nói: "Ngày 14 tháng 7 và ngày 15 tháng 7 âm lịch là ngày Quỷ môn mở cửa, đến lúc đó mọi người xuất phát từ từ đường nhà họ Thẩm xuống âm phủ là được."

Nếu lúc ấy Thu Thu được ông ngoại dắt đi tới U Minh giới cũng rất được. Thu Thu đã bị phân thành từng mảnh. Cho dù cô bé có trở thành một quỷ hồn, những bộ phận bị phân tách ra vẫn sẽ khiến cô bé đau đớn. Đầu thai làm người là điều nên làm, mẹ cô bé là Thẩm Mi có lẽ sẽ hiểu được.

Đoàn Đoàn có chút căng thẳng nhìn Thu Thu: "Thu Thu, chờ lúc cậu đầu thai, chúng ta lại làm bạn tốt nhé."

Thu Thu gật đầu: "Ừ."

Thu Thu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào khuôn mặt đã nhăn nheo của Thẩm Mi, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên đó, nói: "Mẹ ơi, đừng khóc." "

Thu Thu đưa con thỏ màu hồng mà cô bé đang ôm cho Thẩm Mi: "Cho mẹ đấy."

Thẩm Mi lại càng khóc lớn hơn, con thỏ nhỏ này là do bà ấy tặng cho Thu Thu, bây giờ nó lại trở thành một món quà Thu Thu tặng bà ấy.

 

Thẩm Hải thì thầm: "Tiểu Mi, sao tối nay em không dẫn Thu Thu và ông cụ đi dạo trên ngọn núi nhà chúng ta?"

Đây là ngọn núi đặt từ đường của nhà họ Thẩm, trên núi còn có một căn biệt thự nhỏ nhà họ Thẩm bố trí, là nơi có thể ở được.

Người một nhà bọn họ vẫn có cả một ngày để quây quần bên nhau. Mấy năm nay Thẩm Hải luôn cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Mi, ông ấy lấy thêm cổ phần trong công ty ra tặng cho Thẩm Mi, nhưng Thẩm Mi rất kiên quyết bỏ qua tất cả những gì ông ấy đưa tới.

Bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy Thu Thu, trong lòng Thẩm Hải có một cảm giác tội lỗi đến khó tả.

Ông ấy chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn cứu con trai mình trước, nhưng nhìn thấy Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ, chân tay lại bị gãy hết, Thẩm Hải cảm thấy rất có lỗi.

Hiển nhiên, mỗi năm ông ấy đều nhờ thiên sư làm chút việc, đốt tiền giấy và quần áo cho đứa nhỏ ấy. Đám người kia đã nói Thu Thu sống rất tốt, kết quả thì sao?

"Thu Thu, ta... ta là bác của cháu, sự cố năm đó là ta không bảo vệ được cháu." Thẩm Hải nhớ lại cảnh tượng khi tìm thấy đứa trẻ, ông ấy lập tức bật khóc, che mắt ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con.

Thu Thu nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải, cũng không nói gì. Cô bé hiểu bác mình đang làm gì, nhưng cô bé không thể tha thứ cho ông ấy được.

Mọi người đều nhìn Phó Vãn, Phó Vãn bình tĩnh nói: "Chu kỳ nhân quả, nguyên nhân là gì, hậu quả thế nào, sau khi con người c.h.ế.t đi sẽ được đưa ra tính toán một lượt."

Thẩm Hải đương nhiên hiểu được ý của Phó Vãn, lựa chọn của ông ấy gián tiếp làm tổn hại đến tính mạng của cháu gái, sau này ông ấy sẽ nhận được hình phạt thích đáng.

Điều đó cũng không quan trọng, ông ấy xứng đáng bị như vậy. Ngay từ đầu là chính ông ấy đã đưa ra quyết định, ông ấy đã chuẩn bị nhận lấy mọi hậu quả. Thẩm Mi không muốn để ý đến Thẩm Hải, nhưng khi nhìn thấy người cha già ra hiệu cho mình, bà ấy chỉ có thể gật đầu.

Nhiều năm trước, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, tất cả bọn họ đều rời đi. Và đêm nay, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, lại có mặt ở đây. Người một nhà, ở bên nhau.

Ngay cả khi chỉ trong một đêm, vẫn quá tốt rồi.

Đêm nay tâm trạng của ông cụ Thẩm ngược lại rất tốt, ông cụ rất hãnh diện, cho nên đã đến lúc giải quyết chuyện gia đình rồi.

Ông cụ cởi thắt lưng ra khỏi quân, cười lạnh nhìn chằm chằm Thẩm Hải và Thẩm Tử Khiên: "Đi nào, hai đứa đấy, đi tới từ đường."

Hai cha con vô thức rùng mình, đây là ông cụ tính đánh c.h.ế.t bọn họ sao. Thẩm Tử Khiên đã từng nhìn thấy ông nội mắng chửi và đánh người khi ông ấy còn sống, ra tay thật sự rất tàn nhẫn.

Thẩm Hải nhìn Thu Thu và Thẩm Mi thật sâu: "Con biết rồi, thưa ba." 

Không bao lâu sau, trong núi vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Thẩm Hải và Thẩm Tử Khiên, từng nhát roi quất xuống như hẳn sâu vào linh hồn bọn họ.

"Ta nói thằng nhóc con nhà cháu đừng nghe lời anh họ, đã nói không được mở cửa là không được mở cửa, mẹ cháu lại chưa về, cháu mở cửa cái rắm ấy, không thể ở nhà thành thật xem phim hoạt hình sao? Tiểu tử thối cháu cứ nhất định phải dùng tay mở cửa, ông đây không đánh c.h.ế.t cháu mới là lạ."

Thẩm Tử Khiên không dám trốn tránh, chỉ có thể vừa khóc vừa hét lớn: "Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, đó là lỗi của cháu."

Không biết ông cụ lấy đâu loại thắt lưng này, mỗi nhát quất xuống đều đ.â.m sâu vào tâm hồn bọn họ, đau xót đến khó tả.

Đương nhiên, ông cụ càng không thể buông tha Thẩm Hải. Sau khi xử lý xong Thẩm Tử Khiên, lúc quất thắt lưng vào người con trai, ông cụ Thẩm càng tàn nhẫn hơn.

 
Bình Luận (0)
Comment