Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 181

"Nó chỉ có chút lỗi con làm người lớn thì sao, còn có loại anh trai như con ư? Còn có một người bác như con ư? Đó là cháu gái của con đấy! Con, đồ ngốc nhà con, không biết cách để đối phó với mấy tên bắt cóc còn thực sự chọn một trong hai người theo mong muốn của mấy tên khốn đó sao? Não con có phải bị úng nước rồi không? Đầu óc như vậy còn có thể làm người giàu có nhất Ninh Thành, nhà họ Thẩm chúng ta còn chưa bại dưới tay con, tất cả đều là nhờ tổ tiên của con cầu nguyện cho! Ta nhất định phải đánh c.h.ế.t con, đánh c.h.ế.t con rồi mới rời đi."

Thẩm Hải co rút khắp toàn thân, nói những lời hoàn toàn lặp lại như con trai mình: "Ba, ba đánh nhẹ chút đi, tha mạng cho con, đừng đánh mạnh quá." 

Trong núi đầy ắp những tiếng kêu khóc vô cùng thảm thiết của cha con nhà họ Thẩm, tiếng kêu khiến chim chóc trong rừng giật mình.

Nghiêm Hoa thở dài, ông cụ thật tàn nhẫn. Lúc trước khi ông cụ còn ở trên người ông ấy, ông cụ chỉ giữ tay ông ấy, nhiều nhất chỉ dọa ông ấy sợ một chút, lại không xuống tay tàn bạo như thế.

Bữa tiệc mừng thọ cứ như vậy mà kết thúc.

Hạ Huy thấy mọi người đều rời đi, anh ta vội vàng nhìn Phó Vãn với ánh mắt đầy mong đợi, hỏi: "Đầu bếp Phó, không biết sau này trang trại này còn có thể phát triển được hay không?"

Phó Vãn gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Hạ Huy lập tức lộ ra vẻ vui sướng, không sao, không có vấn đề gì, trang trại của anh ta cuối cùng cũng có thể phát triển rồi.

Trong tương lai nhất định không hợp tác với nhà xưởng Tôn thị gì đó nữa. Trước đó, đầu bếp Phó đã nói, tốt nhất anh ta nên hợp tác với các nhà xưởng sản xuất bút vẽ, nếu sau này anh ta chỉ cung cấp gỗ cho những người thợ sản xuất bút vẽ thì mọi chuyện sẽ Ổn thôi.

Mọi người ai nấy đều trở về nhà của mình. Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh vỗ nhẹ đầu Phó Vãn rồi mỉm cười quay trở lại U Minh giới. Phó Vãn, Thẩm Đoan và Đoàn Đoàn cũng trở về căn nhà thuê.

Thẩm Đoan rửa tay, anh luôn cảm thấy trên cơ thể mình không phải mùi thịt lợn thì là mùi thịt gà vị. Anh không biết nếu nhảy xuống địa ngục có thể rửa sạch mùi hôi thối này hay không.

Đoàn Đoàn vẫn rất hào hứng ngồi trên ghế sofa, kể về những điều thú vị trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, lúc nãy được ăn món ăn ngon, lúc khác cậu bé lại vui mừng vì Thu Thu có thể nhìn thấy mẹ của mình.

Phó Vãn: "Đoàn Đoàn, ngày 1 tháng 9 con sẽ đi học mẫu giáo." Đoàn Đoàn mỉm cười nheo mắt đáp: "Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi ạ, con sẽ chăm chỉ học tập. Vậy đến lúc đó mẹ có đưa con đi học mẫu giáo không?" Đoàn Đoàn đang mong chờ câu trả lời tích cực.

Tuy nhiên, Phó Vãn không đưa ra câu trả lời cậu bé mong muốn: "Mẹ không biết." Đoàn Đoàn ngây người mắt một lúc.

Mẹ, mẹ không biết sao?

Thực ra cậu bé phải tự mình đến trường, nhưng... Nhưng lần đầu tiên đi học mẫu giáo, Đoàn Đoàn vẫn rất mong được mẹ đưa đến đó.

Đoàn Đoàn thì thầm: "Mẹ ơi, có chuyện gì à?" 

Phó Vãn quỳ xuống trước mặt Đoàn Đoàn, nhìn vào mắt con trai: "Mẹ phải về đó." 

Mọi người đều bối rối, không biết Phó Vãn đang nói về nơi nào, quay trở lại cõi âm ư?

Trở lại Thiên Cực Huyền Môn, nơi bị quỷ giới bao vây từ bốn phía ngàn năm trước, tất cả đệ tử trong tông môn vẫn đang chờ đợi cô.

"Vậy khi nào mẹ sẽ trở về?"

Phó Vãn: "Mẹ sẽ quay lại sớm nhất có thể."

 

Đoàn Đoàn cảm thấy bất an vì trước đây mẹ cậu bé luôn cho cậu bé những câu trả lời chính xác, nhưng hai câu hỏi liên tiếp lại được đáp lại bởi những câu trả lời mơ hà. Cậu bé chỉ mới được ở với mẹ một thời gian ngắn, cậu bé rất sợ hãi. 

Phó Vãn ngước mắt nhìn Thẩm Đoan: "Anh sẽ không ngăn cản tôi chứ?" 

Thẩm Đoan trừng mắt nhìn cô: "Tôi và em đều biết luật nhân quả luân hồi, ngăn cản cũng không có tác dụng gì."

Phó Vãn nhìn anh, trong nháy mắt trở thành Địa Tiên, cô cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Thẩm Đoan trong ký ức.

Lần đầu tiên cô xuống núi để rèn luyện siêu độ vong hồn, anh là đống xương khô còn sót lại sau chiến trường, cuối cùng siêu độ thành một vong hồn. Vị tướng trẻ tuổi chờ đợi cô siêu độ cho tất cả những người lính đã hy sinh mạng sống của họ rồi mới đến lượt anh.

Thẩm Đoan đi đến U Minh giới nhưng không đầu thai, lúc đó thế cục ở U Minh giới không rõ ràng như bây giờ, các đại Quỷ vương chiến đấu với nhau, anh bắt đầu từ một âm binh nho nhỏ, cuối cùng giẫm đạp lên đám Quỷ vương khác để thống nhất U Minh giới.

Bởi vì chỉ có chủ nhân thật sự của U Minh giới mới có thể ngồi cùng một bàn ăn với chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn.

Anh vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể chính thức bước vào tầm mắt của cô với tư cách là Minh Quân của U Minh giới, nhưng Phó Vãn lại biến mắt.

Hàng ngàn năm sau, anh gặp lại cô gái đã giúp anh siêu độ trong từ đường nhà anh, ánh đèn luôn sáng trong từ đường khẽ nhấp nháy, cô gái nhỏ trúng chú thuật không ngừng kéo áo anh.

Phó Vãn cười nhẹ: "Năm năm trước anh đã vượt qua Thiên Cực Huyền Môn, là người đã mở ra cánh cổng thời không."

Cánh cổng thời không, cho dù là Địa Tiên, cũng chỉ có khả năng có được cơ hội này.

Thẩm Đoan gật gật đầu, đúng vậy, chính anh là người đã mở cánh cổng thời không, đưa Phó Vãn đi qua đó, nếu không với thực lực lúc đó, e rằng cô sẽ không thể đối phó với những biến cố ở Ninh Thành.

Mà anh cũng vì vậy chìm vào giấc ngủ sâu, khi cô trở lại cũng là lúc anh vừa thức dậy.

Trong quá trình U Minh giới phát triển trong suốt hơn một nghìn năm, nó đã có một hệ điều hành hoàn chỉnh, vì vậy giấc ngủ sâu của Minh Quân không ảnh hưởng gì quá lớn.

Thân là Nguyên Quân chưởng môn, Phó Vãn hiểu rõ luật nhân quả hơn bất cứ ai khác, cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình.

Phó Vãn đi ra ban công, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, người đàn ông nhanh chóng ôm cô từ phía sau, cơ cánh tay hơi căng ra, anh thì thầm gọi tên cô: "Phó Vãn."

"Anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."

Nếu lần này cô không thể quay lại thì phải làm sao?

Phó Vãn không đầy anh ra, lấy ra một cuộn khế ước hôn nhân từ trong tay áo đưa lại cho anh: "Vậy anh vẫn nên tự giữ thứ này đi." 

Đây là khế ước hôn nhân của Thẩm Đoan, không có gì khác ngoài tên của anh. Thẩm Đoan lẳng lặng nhìn tờ giấy mà Phó Vãn đưa qua, anh cũng không trả lời mà chỉ nhẹ giọng nói: "Thật ra trước nay anh vẫn luôn giỏi chờ người khác."

Anh đã chờ đợi suốt hơn một ngàn năm.

Một ngàn năm tới anh vẫn đủ khả năng để đợi tiếp.

Phó Vãn quay đầu nhìn anh, lúc này ánh mắt Thẩm Đoan càng lúc càng rõ ràng. Cô đã gặp qua vô số linh hồn, nhiều đến mức cô không thể đếm được. Chỉ có lông mày và ánh mắt của vị tướng quân trẻ tuổi này cô vẫn còn nhớ mãi. Vị tướng trẻ tuổi năm ấy, bây giờ đã là Minh Quân, người phụ trách toàn bộ U Minh giới.

 
Bình Luận (0)
Comment