Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 20

Hai hàng lông mi như cánh bướm khẽ chớp chớp, Tô Mộ Thu mở đôi mắt chua xót ra, phát giác toàn thân vô lực bủn rủn đau đớn, giống như bị kéo căng cả người, hạ thể phía trước cùng phía sau đều đau đớn, bên hông thì đau nhức.

Hai cánh tay rắn chắc có lực một trái một phải bá đạo nắm eo nhỏ của cô.

Có lẽ, tối hôm qua cô thật sự đã mạo phạm đến bọn họ, dù sao, cô biết, hai người sẽ không cùng ngủ trên giường lớn với một người phụ nữ, dù cho khoảnh khắc trước đó bọn họ còn triền miên. Có thể làm cho bọn họ không khống chế được như thế, cô có nên cảm thấy vinh hạnh không?

Cô nên làm sao để không tan nát cõi lòng khi ở cùng hai với hai người đàn ông bá đạo này đây? Nếu như sau này bọn họ chán ghét cô, cô lại từ từ quyến luyến thân thể cùng tâm của bọn họ, lúc ấy cô làm sao có thể toàn vẹn thoát ra? Thân thể của cô từ lúc nào đã dần dần ham mê hoan ái với bọn họ? Lòng của cô từ lúc nào cũng đã dần dần lưu luyến sự ôn nhu ngẫu nhiên của bọn họ?

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, có loại cảm giác tâm tư quá mệt mỏi.

Cô quay đầu nhìn Phượng Dạ Hoàng ở một bên, lại nhìn Phượng Dạ Diễm bên kia, có chút khó hiểu. Không phải nói đàn ông lợi hại như thế nào thì trong lúc ngủ đều sẽ có vẻ mặt hồn nhiên yếu ớt như trẻ sơ sinh sao? Tại sao bọn họ cho dù trong lúc ngủ, nhưng vẫn có thể yêu mị, lạnh lùng, cường thế đến thế?

Lúc ánh mắt rơi vào ngực trái của Phượng Dạ Hoàng, cô chợt hoảng hốt.

Một con phượng hoàng đang giương cánh.

Có người nói Phượng gia chính là hậu duệ của thần phượng thượng cổ, cho nên con cháu Phượng gia mới có thể mang theo ấn ký phượng mà sinh ra. Có lẽ là đúng! Nếu không thì làm sao giải thích được hiện tượng quái dị này.

Cô muốn sờ thử.

Cô giơ tay lên, chậm rãi đưa về phía lồng ngực anh.

Reng reng reng ······

Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên, cô hết hồn, nhìn hai người hai bên vẫn nhắm mắt như cũ, nhẹ nhàng kéo tay bọn họ ra, nhanh chóng nhảy xuống giường.

“A···” Cô thấp giọng hô, ngã ngồi trên mặt đất, mấy lần cố đứng lên đều thất bại, hai chân bủn rủn không có sức lực chống đỡ thân thể.

Giai điệu vẫn đang vang lên, cô luống cuống, cô không biết hai người đàn ông có tức giận hay không, nếu đánh thức bọn họ ···· cô không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.

Mội bàn tay to kéo cô lên, giam cầm trong lồng ngực.

Cảm giác da thịt chạm nhau làm cho mặt cô đỏ lên, đôi bàn tay nhỏ bé không biết đặt ở chỗ nào, ngày hôm qua là vì mị dược cô mới có thể mơ mơ màng màng không để ý sự thẹn thùng mà chủ động đụng chạm bọn họ, nhưng bây giờ, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh luôn luôn nhắc nhở cô thẹn thùng là gì.

“Tiểu Thu, cậu có nghe không? Tiểu Thu, Tiểu Thu ·····”

Giọng nói mềm mại của Nam Cung Phi Phi Vang lên bên tai, kim loại lạnh dán trên lỗ tai cô.

“Phi Phi, tớ nghe!” Tô Mộ Thu kịp thời phản ứng, vội vàng trả lời cô.

“Tiểu Thu, tối hôm qua bị cậu hù chết rồi, lúc đi sao không nói với tớ một tiếng? Tớ thật lo lắng cho cậu”

“Tối hôm qua tớ hơi đau đầu, vốn muốn nói với cậu một tiếng nhưng lại quên, thật xin lỗi.”

Chưa từng được người khác hầu hạ nghe điện thoại, cảm giác hơi kì quái, Tô Mộ Thu vươn tay muốn cầm lấy điện thoại, tay lại bị người đè xuống. Phượng Dạ Diễm từ sau lưng giơ tay nắm giữ một bên ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm tai cô, Phượng Dạ Hoàng đang ôm cô ở phía trước thì cúi thấp đầu ngậm lấy một bên còn lại điên cuồng mút vào gặm cắn, phân thân nóng rực cứng rắn thô to một trước một sau chống lên bụng và sau lưng của cô.

Cô khiếp sợ trừng lớn mắt, vội vàng cắn môi ức chế tiếng rên rỉ sắp thốt ra.

“Xem đi, xem đi! Bình thường không biết yêu quý thân thể mình, cho nên mới đau đầu!? Bây giờ còn đau lắm không?”

“Không ····· ân ách ···· đừng lo.” Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ không khống chế được tràn ra ngoài.

“Tiểu Thu, cậu thật sự không có việc gì chứ? Giọng của cậu là lạ.”

“Không có việc gì, chỉ là vừa tỉnh ngủ, còn chưa có tỉnh táo lắm.” Cô khẽ cắn môi, cố gắng để giọng nói có vẻ tự nhiên hơn. Mà Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm chơi đùa càng vui vẻ, luôn chọn những điểm mẫn cảm nhất của cô mà đùa nghịch.

“Tiểu Thu, bây giờ cậu ở đâu?”

Cô ngẩng đầu nhìn, cô chưa từng thấy qua căn phòng này.

“Nhà trọ của tôi.” Phượng Dạ Diễm nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai mẫn cảm của cô, kích thích cô khẽ run lên.

“Tớ ở nhà, a ······”

Cô kêu ra tiếng, bởi vì Phượng Dạ Hoàng ở ngực cô cắn mạnh một cái.

“Tiểu Thu, cậu làm sao vậy?”

“Tớ sơ ý đá trúng chân bàn, Phi Phi, bây giờ không thể nói chuyện với cậu nữa, tớ còn có việc.” Không đợi Nam Cung Phi Phi phản ứng, cô vội vàng cúp máy.

“Ha ha ···” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, vứt điện thoại di động đi, hai tay nhẹ nhàng nhào nặn da thịt trắng nõn của cô, “Tại sao tôi không biết Tiểu Thu của tôi lại vội vã như vậy?” Bàn tay lướt xuống dưới, thăm dò vào giữa đùi, hai ngón tay mở ra hoa huy*t cô.

“Ô ···· đừng···”

Cô ôm chặt sau lưng Phượng Dạ Hoàng, cái đầu nhỏ chôn thật sâu trong lồng ngực anh, miệng vết thương phía sau vỡ ra mang đến đau đớn không thể chịu đựng được.

Mật dịch trắng đục nơi tiểu huyệt ồ ồ chảy ra, chảy dọc theo đùi xuống dưới, mắt phượng thâm thúy của Phượng Dạ Diễm tối lại. “Tôi và Hoàng muốn đi Italy một tuần, ngoan, để cho chúng tôi yêu em một lần nữa.”

“Van xin anh ··· đừng ···· đau quá, mệt mỏi quá ·····” Cô cúi đầu van xin.

“Diễm, đừng đùa nữa.” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng mở miệng, chặn ngang ôm lấy Tô Mộ Thu, “Tôi đưa em đi tắm.”

“Không cần, tôi tự đi.” Tô Mộ Thu giãy dụa muốn xuống đất.

“Em có sức sao?” Anh lạnh lùng dò xét cô, “Em yên tâm, tôi sẽ không đụng vào em.”

Tô Mộ Thu yên lặng mặc anh ôm đi vào phòng tắm, Phượng Dạ Diễm cười quỷ quyệt, chậm rãi bước theo sau.

Kết quả, trong phòng tắm Tô Mộ Thu hoặc nằm hoặc quỳ hoặc đứng bị hai người đòi hỏi đến ba lần cho đến tận lúc không chịu nổi mà hôn mê.

Thực tế một lần nữa chứng minh, tuyệt đối không thể tin tưởng lời nói của đàn ông, nhất là Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Bình Luận (0)
Comment