Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 21

Học viện Thánh Tu Tư cuối tuần rất yên tĩnh, bốn phía không hề thấy học viên, ngay cả công viên nơi các đôi tình nhân thường tụ tập cũng có vẻ quạnh quẽ, những học viên kia không ra bên ngoài chơi, thì chính là ở lại trong ký túc xá.

Tô Mộ Thu ung dung đi trên đường, hưởng thụ cảm giác thoải mái hiếm có được.

Cô suy đoán Karina Lôi Tư kia bị đuổi học có thể là bởi vì cô, Học viện Thánh Tu Tư chỉ có phượng Dạ Hoàng có quyền lực không cần thảo luận với ban giám đốc mà có thể tự quyết định cho bất cứ học viên nào nghỉ học, tuy nhiên không biết anh ta tại sao có thể biết được sự kiện kia, nhưng mà thật khéo, hôm trước các cô ấy vừa đi tìm cô, hôm sau liền bị đuổi.

Cô không có cách nào khắc chế rung động, đối với một món đồ chơi anh ta còn có thể làm đến vậy, rất khó tưởng tượng nếu như sau này anh ta gặp được người mà mình yêu thật lòng thì anh ta sẽ đối xử với cô ấy như thế nào.

Trong học viện, tin đồn về cô đã ngừng lại, mọi người không còn công kích cô nữa, chắc là do áp lực của Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm, nhưng mà ánh mắt khinh thường của bọn họ vẫn theo sát cô, cô thật sự khó có thể thích ứng được việc từ một người bị xem như không tồn tại lại đột nhiên biến thành sự chú ý của tất cả mọi người.

Một chiếc xe chậm rãi đi theo Tô Mộ Thu, nhưng mà cô không có để ý tới, cho đến khi kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

“Tiểu Thu, em muốn đi đâu?”

Trên mặt Kỳ Diệp Vân tràn đầy ý cười.

“Kỳ học trưởng.” Cô lễ phép gọi một tiếng, bước chân không hề ngừng lại, “Nhàn rỗi không có việc gì, nên em đi dạo một chút.”

“Lên xe đi, anh Vân đưa em đi chơi.”

“Cám ơn ý tốt của học trưởng, em không muốn đi ra ngoài.”

“Như vậy sao được?” Anh ta kêu to, “Thời tiết tốt như vậy nên ra ngoài chơi đùa a!”

“Thật sự không cần, em còn có việc, muốn đi một nơi.”

“Xa không? Anh Vân đưa em đi!”

Cô cố nén kích động, “Thật sự rất cám ơn học trưởng, không xa, em đi bộ là được.”

Xe hơi dừng lại, Kỳ Diệp Vân xuống xe, lôi kéo cô, đem cô nhét vào trong xe, “Đi thôi, đi thôi. Anh Vân đưa em đi, mau làm xong việc, anh mang em đi chơi.”

Bị nhét vào trong xe, Tô Mộ Thu cố kềm chế, muốn nổi giận nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

“Tiểu Thu, em có khỏe không!?”

“Vâng? Sở học trưởng?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn lãng đang cười tao nhã đối diện, cô cũng cười một cái. Cô đối với người ôn hòa giống như anh trai trong nhà này có cảm giác rất thân thiết.

“Tiểu Thu, em thật không công bằng, em chưa hề cười với anh.” Sau khi ngồi vào trong xe Kỳ Diệp Vân hờn dỗi.

“Em ····” Cô không biết trả lời như thế nào.

Sở Ngự dùng khuỷu tay huých mạnh Kỳ Diệp Vân, lại hung hăng liếc anh một cái, không để ý việc anh buồn bã kêu to, vẻ mặt ôn hòa quay lại đối diện với Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu đừng để ý đến anh ta, người này thích nhất chính là nói giỡn, em muốn đi đâu?”

“Em ·····” Cô do dự “Biệt thự Phượng gia.”

Ba tuần rồi cô không về, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm có hứa sẽ không đụng vào cô tại Phượng gia, nhưng mà cô không dám mạo hiểm, cô không thể để cho mẹ biết cô là món đồ chơi của hai người bọn họ. Lần này là bởi vì bọn họ đi Italy, cho nên cô mới yên tâm trở lại Phượng gia.

Sở Ngự cùng Kỳ Diệp Vân đều hiểu rõ, anh cầm lấy bộ đàm treo trên thành xe, “Chú Lâm, tới biệt thự Phượng gia.”

“Dạ.” Bên kia vang lên tiếng trả lời cung kính, xe hơi chậm rãi khởi động, sau đó dần dần nhanh hơn.

Không lâu sau, cửa lớn của Phượng gia dần dần xuất hiện ở trước mắt, Tô Mộ Thu mở miệng, “Dừng trước cửa đi ạ!”

Kỳ Diệp Vân nhướng mày, “Em hhông cần đưa vào sao? Còn một khoảng cách rất dài đó.”

“Không cần, em thích tản bộ dưới bóng cây một chút.”

Xe hơi dừng lại trước cửa sắt, Tô Mộ Thu mở cửa xe bước xuống, gật gật đầu với hai người, “Cám ơn học trưởng, học trưởng muốn đi vào ngồi một chút không?”

Sở Ngự lắc đầu, “Không được, Hoàng cùng Diễm không ở đây, lần sau đi!”

Cô vẫy vẫy tay với bọn họ, “Vậy học trưởng đi ạ.”

“Tiểu Thu, lần sau anh nhất định tìm thời gian đi chơi với em, đến lúc đó em không được từ chối nha!” Kỳ Diệp Vân vẻ mặt ai oán nhìn cô.

Cô cảm thấy buồn cười, “Được, lần sau nhất định cùng Kỳ học trưởng đi chơi.”

“Em phải nhớ rõ lời đã nói đó! Chúng ta đi trước, bye bye!”

“Dạ, bye bye!”

Cô nhìn xe hơi chậm rãi chạy xa, mới xoay người nhấn chuông cửa.

Một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi từ phòng nhỏ bên cạnh cửa sắt đi ra, ông nhìn thấy Tô Mộ Thu lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành, kéo ra một bên cửa nhỏ, “Tiểu Thu, đã lâu không gặp con.”

Cô vào cửa, “Bác Cao, đã lâu không gặp, thân thể của bác còn đau nhức không, dì Cầm còn ho nhiều không?”

“Đó là bệnh cũ của bà ấy, còn con Tiểu Thu, ba tuần không gặp, con gầy đi nhiều đó.”

“Con đâu có gầy đâu bác Cao, con không nói chuyện với bác nữa, con đi tìm mẹ, nói chuyện với bác sau ạ.”

“Ừ, được, con không cần xe đạp sao?”

“Không cần đâu ạ, cám ơn bác Cao, hẹn gặp lại.” Cô vẫy vẫy tay, đi về hướng khu người giúp việc.

Mở cửa ra, cô nhìn vào trong phòng thấy có ba người đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, “Chị Hướng Đông, chị Bội Trân, chị Gia Kỳ.”

Nghe gọi, ba cô gái đều nhìn về phía cửa ra vào.

“A a a a a ···· Tiểu Thu, em rốt cục đã về rồi ·· nhớ em muốn chết.” Gia Kỳ chạy đến trước mặt Tô Mộ Thu ôm cô thật chặc, “Nha đầu chết tiệt kia, ba tuần rồi sao không trở lại, em thật đúng là đáng ghét a!”

Cô cũng ôm chặt Gia Kỳ “Thật xin lỗi, học viện gần đây tương đối nhiều việc, việc học cũng nhiều. Em cũng rất nhớ mọi người.”

“Tôi thắc mắc là ai đang la hét om sòm! Thì ra là cô!” Một cô gái kiều mỵ đứng tại bậc thang lầu hai, “Hừm! Tiểu Thu à! Cô đã trở lại, sau khi làm sự tình kia còn có mặt mũi trở về, tôi thật sự là bội phục cô nha!” Vẻ mặt cô đùa cợt khinh thường.

Tô Mộ Thu sững sờ, cô đã quên sự việc Phượng Dạ Hoàng bị thuốc!

“Thấm Vân, tại sao cô có thể nói như vậy?” Hướng Đông cau mày quát lớn.

“Như thế nào? Tôi nói sai sao?” Thấm Vân lạnh lùng cười, “Uổng công Phượng gia còn đối với cô ta tốt như vậy, tôi là phụ nữ còn cảm thấy nhục nhã thay cô ta.”

“Ở đây không liên quan tới cô, mau cút về phòng mình đi.” Bội Trân trừng mắt nhìn cô.

“Hừ, muốn tôi ở lại đây tôi cũng không thèm! “Thấm Vân hừ lạnh, khinh thường liếc Tô Mộ Thu, xoay người biến mất tại bậc thang.

“Tiểu Thu đừng để ý tới cô ta.” Gia Kỳ vỗ vỗ bả vai Tô Mộ Thu, “Cô ta chính là miệng thúi, toàn thích châm chọc.”

“Đúng đó.” Bội Trân vẻ mặt oán giận, “Tuy lúc ấy chị không ở đây, không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà chị tin tưởng Tiểu Thu sẽ không làm loại việc này! Tiểu Thu của chúng ta là ngoan nhất.”

“Cám ơn mọi người.” Tô Mộ Thu nói lời cảm tạ tự đáy lòng, sự tín nhiệm của các cô làm cho cô rất cảm động.

“Tiểu Thu.”

“Mẹ.” Cô vui vẻ nhìn Tô Lam đang đi xuống cầu thang.

Tô Lam đột nhiên lảo đảo như muốn ngã, Tô Mộ Thu bị dọa tới mức kinh hãi, cô vội chạy lại đỡ lấy mẹ, “Mẹ cẩn thận một chút.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Tô Lam ôm chặt cô, “Tiểu Thu, mẹ rất nhớ con.”

“Làm sao lại không có việc gì.” Một bên Hướng Đông tiếp lời, “Dì Lam cũng không phải chỉ mới bị một hai lần.”

“Mẹ, có thật không?” Tô Mộ Thu vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Lam, “Có đến bệnh viện chưa?”

“Cần gì phải đi, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là gần đây không thấy được Tiểu Thu, nên không yên lòng mà thôi.”

“Mẹ.” Tô Mộ Thu nhíu mày, “Mẹ biết rõ là mẹ ·····”

“Được được được, mẹ sẽ tìm thời gian đi bệnh viện.” Tô Lam vỗ vỗ lưng của cô, “Không nói mẹ nữa, nhìn con kìa, mới có ba tuần không gặp, con đã gầy đi nhiều, việc học rất vất vả sao?”

“Cũng tàm tạm, như bình thường.”

Tô Lam xoa bóp cánh tay cô, cau mày lại, “Không được, hai ngày này mẹ sẽ bồi bổ cho con thật tốt.”

“Dạ.”

Tô Mộ Thu gật đầu, vùi mặt vào cổ Tô Lam, tham luyến cảm giác ấm áp trong ngực mẹ, sự căng cứng trong lòng thoáng buông lỏng.

Có mẹ thật tốt!
Bình Luận (0)
Comment