Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 55

Mười hai giờ đêm, trang viên Phượng gia như cũ đèn đuốc vẫn sáng trưng, chiếu sáng hơn phân nửa sườn núi.

Từ bên trong nhà chính đến cửa lớn, người giúp việc Phượng gia đứng thành hai hàng thật dài, chờ đợi cậu chủ của bọn họ sắp xuất hiện. Tất cả người giúp việc Phượng gia đều trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc cho nên cho dù bọn họ đã đợi thật lâu, cũng không dám rối loạn đội hình, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh.

Cửa chính nhà lớn mở ra, Phượng Dật Hành, Lãnh Nghiên cùng hai cái tiểu tử đang buồn ngủ nằm sấp trên vai bọn họ đi ra. Lão quản gia khom người, “Lão gia, phu nhân.”

Trong ngực Phượng Dật Hành, Phượng Sở Mạc vẻ mặt buồn ngủ, một tay ôm cổ của ông, một tay nắm thành nắm tay nho nhỏ, đáng yêu dụi dụi mắt, kiều nhuyễn đánh một cái ngáp.

“Tiểu Mạc, trở về phòng ngủ một chút nhé?” Phượng Dật Hành cúi thấp mặt sủng nịnh sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu.

“Không được.” Phượng Sở Mạc lắc đầu, “Con muốn chờ mẹ.”

Phượng Dật Hành cau lại mi tâm, “Biết rõ chúng ta đang đợi, hai đứa nó cũng không biết trở về sớm một chút?”

Lãnh Nghiên cười khẽ, “Bọn chúng nếu có thể nghĩ như vậy thì đã không phải là con của anh.”

Phượng Dật Hành hừ lạnh, “Sớm biết sẽ sinh ra hai đứa con bất hiếu, lúc trước anh sẽ trực tiếp bóp chết bọn nó.”

Mục quản gia tiếp điện thoại xong, đến trước mặt Phượng Dật Hành, “Lão gia, theo bảo vệ ở cửa báo cáo, chuyên cơ của các cậu chủ đã đến, hiện đang ở cửa lớn chuẩn bị lên xe, vài phút nữa sẽ tới.”

“Ừ.” Phượng Dật Hành gật đầu.

Khoảng mười phút sau, một chiếc xe xa hoa không tiếng động tiến vào mắt mọi người, thân xe ở dưới đèn đường lóe lên ánh sáng bóng. Xe hơi dừng lại trước cửa, người lái xe xuống xe đi ra đằng sau mở cửa xe.

Bước xuống đầu tiên là một người đàn ông mặc áo Armani, quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt đẹp hơn cả thiên thần bước ra xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

“Hoàng thiếu chủ.” Người giúp việc vừa thấy người đàn ông đó đi ra, lập tức cúi đầu cung kính nói.

Phượng Dạ Hoàng ánh mắt lãnh đạm quét về phía mọi người, xoay người cúi xuống ôm Tô Mộ Thu ngồi trong xe.

Một người đàn ông bất phàm khác xuống xe.

Người giúp việc đồng loạt cúi người xuống, trăm miệng một lời nói, “Hoan nghênh Hoàng thiếu chủ, Diễm thiếu chủ cùng Tô tiểu thư trở về.”

Phượng Dật Hành nhìn Mục quản gia nói, “Để lại vài người, còn lại đều xuống dưới nghỉ ngơi đi!”

“Dạ.” Mục quản gia đáp.

“Mẹ.” Hai đứa trẻ trong ngực Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên gọi yêu kiều, vẻ mặt hưng phấn, làm nũng giật giật thân thể nhỏ.

“Ông, để cho Tiểu Mạc xuống dưới.”

“Bà, cho Tiểu Nhiên xuống dưới.”

Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên liếc nhau một cái, suy nghĩ xem có nên buông hai đứa ra không.

Tiểu Thu hình như hơi mỏi miệt, hơn nữa Hoàng đang ôm con bé, cũng không biết nó có chịu buông tay hay không, nói như vậy, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên cũng không thể gặp được Tiểu Thu.

Nghe được giọng nói con mình Tô Mộ Thu mở mắt ra, hai ngày hoan ái cộng thêm bay đường dài, thân thể suy yếu không thể chịu được, cô sớm đã ngủ thật sâu, bây giờ nghe được giọng nói của con, mới biết được thì ra đã trở lại Phượng gia.

Hai tay cô chống lên lồng ngực khoẻ mạnh, “Để tôi xuống đây đi!”

Phượng Dạ Hoàng lạnh mặt xuống, đối với chuyện cô bị đánh thức phi thường không vui, con ngươi lạnh như băng bắn về phía thân thể nho nhỏ trong ngực Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên, anh cúi thấp đầu nhẹ nói, “Tiếp tục ngủ đi, mọi chuyện cần thiết để ngày mai nói sau.”

“Không, anh để cho tôi xuống.” Tô Mộ Thu nhíu nhíu mày, cầu xin nhìn anh.

Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh một tiếng, động tác nhu hòa đem thân thể trong ngực hạ xuống.

Mà Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên thấy thế cũng buông hai đứa cháu xuống.

“Mẹ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên thoáng cái chạy về phía trước làm hai người phía sau kinh hãi, “Chậm một chút, coi chừng ngã.”

“Mẹ.” Bọn họ bổ nhào vào ôm chặt lấy đùi Tô Mộ Thu.

Thân thể Tô Mộ Thu suy yếu bị bọn họ va chạm, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà có Phượng Dạ Hoàng đằng sau ôm chặc bờ eo của cô.

Cô đẩy bàn tay trên thắt lưng ra, ngồi xổm xuống, ôm hai người con trai vào trong ngực, ôn nhu cười nhạt, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, mẹ đã trở lại.”

“Mẹ, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên rất nhớ mẹ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mở to hai mắt nhìn cô.

Trong lòng cô nóng lên, thương yêu sờ sờ đầu của bọn chúng, “Mẹ cũng nhớ các con.”

“Mẹ từ nay về sau không được rời khỏi Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên nữa, được không?” Bọn chúng vẻ mặt chờ mong.

“Được, mẹ hứa với Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, từ nay về sau sẽ không rời các con nữa.”

“Tốt lắm, hai tiểu quỷ các ngươi nên đi ngủ sớm một chút.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn xuống cả ba người.

Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên không thuận phồng lên, “Mẹ………….” Làm nũng tiến sát ngực vào Tô Mộ Thu.

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, biết không?” Tô Mộ Thu ôn nhu nói.

“Không muốn, bọn con sợ ngủ dậy, lại không thấy mẹ.”

“Mẹ hứa với các con sẽ không đi đâu hết, ngoan, các con đi ngủ trước đi.”

“Dạ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên nhu thuận gật đầu, “Mẹ ngủ ngon.” Cánh môi phấn nộn mỗi người một bên in lên má Tô Mộ Thu.

“Bảo bối ngủ ngon.” Tô Mộ Thu hôn khẽ lên trán hai đứa.

Hai người không cam lòng, không muốn rời xa Tô Mộ Thu, vừa bước một bước lại quay đầu lại nhìn xem Tô Mộ Thu, như sợ không để ý tới mẹ thì lại không thấy mẹ đâu.

Tô Mộ Thu ôn nhu nhìn bọn chúng, chậm rãi đứng thẳng người, lại cảm thấy trời đất bỗng như xoay chuyển, thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại, lúc rơi vào bóng tối còn nghe được hai tiếng nói theo lên

“Tiểu Thu!”

“Gọi điện thoại cho Sở Ngự!”
Bình Luận (0)
Comment