Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 56

Lầu ba nhà chính Phượng gia có chuẩn bị một phòng chữa bệnh khẩn cấp, tuy đơn giản nhưng có đầy đủ dụng cụ chẩn đoán cùng trị liệu.

Giờ phút này, tại phòng chữa bệnh, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người ngồi ở trên ghế sô pha, ưu nhã vắt chéo hai chân, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Ngự thuần thục thao tác làm kiểm tra toàn thân cho người phụ nữ trên giường, gương mặt tuấn mỹ đạm mạc không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là nắm tay chặt nắm thoáng biểu lộ cảm xúc khẩn trương của bọn họ.

“Không có gì chứ?”

Tiếng nói trầm thấp thuần hậu của Phượng Dạ Diễm đánh vỡ một phòng lặng im.

Người đàn ông nho nhã khinh bỉ một tiếng rất không có hình tượng, “Đại ca, cầu xin cậu kiên nhẫn một chút được chứ? Cậu đã hỏi tôi không dưới ba lần, sao có thể nhanh như vậy đã có kết quả? Đây là kiểm tra toàn thân a!”

Mắt lạnh Phượng Dạ Diễm trừng anh, “Bớt nói nhảm đi, nhanh lên cho tôi.”

Sở Ngự thiếu chút nữa bạo phát.

Người này đúng là cố tình gây sự mà!

“Ngự, anh nhanh lên.” Phượng Dạ Hoàng híp mắt lại, giơ tay lên xoa xoa mi tâm.

Trái tim thắt lại, như bị người bóp chặt, loại cảm giác không thể khống chế này làm cho anh chán ghét tới cực điểm.

Sở Ngự bĩu môi, tiếp tục kiểm tra.

Khoảng ba phút sau, Sở Ngự để ống nghe xuống, đứng dậy, một thân áo trắng thể hiện khí chất nho nhã, sạch sẽ tinh khiết như một quyển sách, nhã nhặn vô hại, không ai đoán được anh đường đường là đường chủ Liệt Phong đường của Ám Diễm môn?

Anh đi lại, ngồi xuống đối diện với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, tự châm một ly trà cho chính mình.

“Nói.” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm môi mỏng hé mở, đồng thời lạnh lùng nói ra một chữ.

Hai vai Sở Ngự suy sụp hạ xuống, đôi mắt đành ngước lên nhìn bọn họ, “Lão đại, tôi biết rõ các cậu khẩn trương, nhưng là ít nhất để cho tôi uống ngụm nước đã, ok?”

Lão đại không có nhân tính, một chút cũng không thông cảm cho cấp dưới.

Sở Ngự đặt chén trà xuống, thanh thanh giọng, “Đừng lo lắng, bệnh của mẹ Tiểu Thu không di truyền, cho nên cô ấy sẽ không bị bệnh như vậy, Tiểu Thu hôn mê là vì thiếu máu, hơn nữa làm việc quá độ hơn nữa còn đi đường dài, mới nhất thời nhịn không chịu được mà ngất xỉu, tôi nói lão đại này, tại sao các cậu không biết tiết chế một chút nào vậy.” Anh quở trách, ánh mắt bất mãn quét về phía hai con người rõ ràng đang nhẹ nhàng thở ra.

Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, con ngươi lạnh như băng sắp đông chết người, “Anh nói thì hay lắm, nếu anh không nghĩ ra mưu ma chước quỷ, chúng tôi làm sao có thể không khống chế được.”

Sở Ngự lơ đễnh cười nhạo, “Cho dù không có sự trợ giúp của tôi, mỗi ngày các cậu đều không đè Tiểu Thu đáng thương chắc.”

“Ngự, anh có phải anh cảm thấy công việc của mình quá ít? Anh rất thanh nhàn? Diễm sẽ không để ý mà thêm một ít nhiệm vụ cho anh đâu.” Phượng Dạ Hoàng cười lạnh.

Phượng Dạ Diễm cong lên đôi môi hoàn mỹ, “Có phải anh cho rằng có Tiểu Thu làm bình phong, chúng tôi sẽ không dám làm như vậy với anh? Tôi có thể biến đổi các loại danh nghĩa tra tấn anh.”

“A….” Sở Ngự cười khẽ, “Trước mắt mà nói, các cậu tạm thời sẽ không đụng đến tôi.”

“A? Vậy sao?” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn anh, “Tôi muốn biết rõ sự tự tin của anh là từ đâu ra?”

“Tiểu Thu mang thai, hai tuần.” Sở Ngự vứt ra một câu, ung dung nhìn sắc mặt hai người lập tức biến thành đen thui.

Bọn họ nhíu nhíu mày, không chút suy nghĩ mở miệng, “Xoá bỏ.”

Sở Ngự ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi cũng muốn nói với các cậu điều này, Tiểu Thu thân thể suy yếu, tuyệt không thích hợp mang thai nữa, bốn năm trước cô ấy sinh Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên đã từng xuất huyết rất nhiều, tử cung cô ấy so với người bình thường yếu hơn rất nhiều, nếu như lần này sinh một lần nữa, tôi nghĩ khả năng xuất hiện tình trạng xuất huyết nghiêm trọng là rất lớn, đến lúc đó cả mẹ và con đều nguy hiểm.”

“Xoá sạch.” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm giận tái mặt.

Chỉ cần vừa nghĩ tới việc có thể mất đi Tiểu Thu, bọn họ cảm giác trái tim bị xiết chặt giống như bị người ta bóp lấy.

Sở Ngự nhún nhún vai, “Sao có thể nói xoá sạch liền xoá sạch, loại phá thai này nếu không chú ý có thể khiến cho rong huyết.”

“Đây là lợi thế của anh?” Phượng Dạ Diễm híp mắt nhìn Sở Ngự, cười khẽ, “Anh bảo vệ Tiểu Thu, tôi có thể đáp ứng không động đến anh.”

Sở Ngự tao nhã cười nói, “Vậy tạ ơn Diễm thiếu chủ trước.”

“Để tôi giữ lại con, van xin các anh”

Thanh âm mặc dù nhỏ bé nhưng ba người lại nghe được rõ ràng, biết rõ tính tình Tô Mộ Thu, Sở Ngự thở dài, ngước mắt lên nhìn phản ứng của hai người.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đứng lên, đi đến mép giường ngồi xuống.

“Để tôi giữ con lại, van xin các anh.” Tô Mộ Thu trầm thấp lập lại một lần, ánh mắt cầu xin bình tĩnh nhìn qua hai người.

“Không thương lượng nữa.” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng cự tuyệt.

Tô Mộ Thu tâm cứng lại, khẽ nhếch cái miệng nhỏ hít một hơi thật sâu.

Bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay Phượng Dạ Diễm, cô ngược lại cầu khẩn anh, “Cầu xin anh.”

Khuôn mặt Phượng Dạ Diễm âm trầm, trầm mặc không nói.

“Anh Sở………..” Ánh mắt bất lực chuyển hướng tới người đàn ông áo trắng.

Sở Ngự khó xử quay mặt qua một bên, không dám đối mặt với cô.

Cho dù không có trở ngại là Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, anh cũng không có khả năng đáp ứng cô bởi vì việc này liên quan đến tánh mạng của cô.

Tô Mộ Thu co thân thể lại, đưa lưng về phía bọn họ, cuộn tròn người lại, cánh môi tái nhợt mím thành một đường thẳng tắp, hai tay xoa bụng, trong lòng ấm áp.

Chỗ đó có con của cô, nhưng đứa bé không được hoan nghênh tiếp đón.

Phượng Dạ Hoàng lật thân thể của cô lại, nhìn khóe mắt cô chảy xuống nước mắt thì có chút giật mình sửng sốt, vươn tay ra ôn nhu lau đi nước mắt của cô, anh thở dài một tiếng, “Tiểu Thu, sinh một lần nữa sẽ uy hiếp đến tánh mạng của em, em biết không?”

Tô Mộ Thu lắc đầu, mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, “Tôi không sợ, van xin anh, để cho tôi giữ con lại, được không? Không nhất định sẽ có nguy hiểm.”

Em không sợ, chúng tôi sợ, em có biết không? Phượng Dạ Hoàng cố nén không nói ra miệng.

Sở Ngự lên tiếng, “Tiểu Thu, sau khi sinh sẽ có 50% tỷ lệ em bị rong huyết, chúng tôi không thể để em mạo hiểm như vậy.”

“Nhưng mà còn 50% cơ hội sẽ không gặp chuyện không may, không phải sao?”

“Tiểu Thu, em suy nghĩ một chút được không?” Phượng Dạ Diễm đè đầu vai thon gầy của cô gầm nhẹ, “Nếu đến lúc đó thực sự có vạn nhất, em bảo hai tiểu quỷ kia làm sao bây giờ?” Em bảo chúng tôi làm sao bây giờ? Em có nghĩ tới chúng tôi không?

“Đau……..” Tô Mộ Thu hơi nhíu mày.

“Diễm.” Phượng Dạ Hoàng lên tiếng ngăn cản.

Phượng Dạ Diễm buông tay ra, đứng lên đưa lưng về phía cô, chắp hai tay sau lưng, hít sâu mấy hơi.

Chỉ cần chuyện liên quan đến cô, anh sẽ không thể khống chế mà mất đi lý trí.

Nhớ tới hai đứa con, Tô Mộ Thu không khỏi cảm thấy do dự, nhưng mà đứa con trong bụng cô cũng không muốn bỏ.

Gương mặt Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng, kéo mền đắp lên người Tô Mộ Thu, “Đừng nói nữa, việc này không thể thương lượng.”

“Không………..” Tô Mộ Thu cắn chặt môi, lã chã chực khóc, ngước hai mắt đẫm lệ lên, ánh mắt cầu cứu chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Ngự, “Anh Sở……..”

Sở Ngự nuốt nuốt nước miếng, rất muốn chạy trốn.

“Thật ra……… Đến lúc đó cẩn thận một chút, chuẩn bị vẹn toàn, cũng chưa hẳn không thể………….” Anh ấp a ấp úng nói nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.

“Anh nói thật chứ? Anh Sở.” Tô Mộ Thu ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ngự.” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nổi lên bộ dáng lạnh lùng âm u.

“Van xin các anh, giữ con lại, tôi quỳ xuống cầu xin các anh.” Tô Mộ Thu muốn đứng dậy, nếu quả thật phải quỳ lạy cầu bọn họ, cô cũng sẽ không để ý.

“Em…………….” Phượng Dạ Hoàng nhíu lại mày kiếm, trong nội tâm tức giận khôn tả, “Tùy em vậy.”

Lạnh lùng nói xong một câu, anh đứng lên cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Cho dù gặp nguy hiểm, cô cũng tình nguyện giữ lại đứa bé trong bụng, mà không quan tâm đến bọn họ sao? Cô rốt cuộc đặt bọn họ ở đâu?

“Tiểu Thu, em làm chúng tôi thật thất vọng.” Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Dạ Diễm hiện lên sắc thái đau thương, vung tay áo bỏ đi.

Sở Ngự không tiếng động thở dài, không biết anh làm như vậy rốt cuộc đúng hay không.

“Tiểu Thu, em nghỉ ngơi thật tốt đi.” Anh ôn nhu dặn dò một câu cũng đi ra khỏi phòng.

Tô Mộ Thu giật mình sửng sốt, không rõ Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vì sao lại tức giận.

Hai tay xoa bụng, cô cười đến ôn nhu, dường như được bao phủ bởi một tầng mẫu tính nhu hòa chói lọi.

Con của cô, chỉ cần nghĩ tới thì trong lòng liền cảm thấy tràn đầy ấm áp.


Tháng sáu mùa hè, thời tiết oi bức làm cho người nào cũng bực bội trong lòng. Buổi chiều hôm trước trời mưa to có sấm chớp, thoáng mang đến hơi lạnh, hôm nay lại khôi phục bình thường, sức nóng bị đè nén từ trên mặt đất bốc lên, như bếp lửa nướng cháy làn da.

Trong loại không khí này, tất cả mọi người đều lựa chọn ở nhà hoặc là ở trong công ty hưởng không khí máy lạnh.

Nhưng mà thời tiết như vậy cho dù không có mở máy lạnh, người trong tập đoàn Phượng Đế cũng cảm giác như ở hầm băng, không cần hoài nghi, lời nói này một chút cũng không hề khoa trương.

Phượng Đế từ trên xuống dưới bao phủ một không khí tối tăm chưa từng có, tổng tài vốn đã không biểu lộ hỉ nộ trên mặt, một tháng qua lại càng trở nên buồn vui bất chợt hơn, vốn đã bí hiểm, hiện nay càng làm cho người không nắm được, một phút trước gương mặt lạnh lùng, một giây sau lửa giận đã tung bay.

Khuôn mặt tổng tài hắc ám làm cho toàn bộ đám nhân viên từ trên xuống dưới của 68 tầng lầu đều nín thở, cẩn cẩn dực dực nơm nớp lo sợ làm việc, như sợ không cẩn thận một cái sẽ đánh trúng địa lôi, đến lúc đó chính mình không biết bị giáng chức đến nam cực hay là bắc cực.

“Viên thư kí, cô lên đây.”

Tiếng nói lạnh lùng thông qua nội tuyến điện thoại vang lên làm thư kí xinh đẹp giật nảy người, mắt xếch xinh đẹp trừng lớn, gương mặt hoảng sợ như vừa gặp quỷ.

Bất quá chỉ trong nháy mắt cô đã lập tức khôi phục thần trí, bình ổn hô hấp, “Dạ, tổng tài, lập tức tới ngay.”

Viên thư kí khuôn mặt đau khổ quay đầu lại nhìn mấy thư kí khác.

Tầng sáu mươi tám chính phòng làm việc của Phượng Dạ Hoàng cùng vài vị chức vị cao cấp.

Năm cô gái đồng tình lắc đầu, đồng loạt biểu lộ sự thương xót, “Tiểu Tình, bảo trọng.”

“Các chị em, tôi đi, xin Thượng Đế phù hộ cho con!” Viên thư kí cắn răng một cái, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ giống như sắp đi ra pháp trường.

Nơm nớp lo sợ gõ cửa, đợi bên trong truyền ra một tiếng hừ nhẹ sau, Viên thư kí hít sâu một hơi đi vào.

Thân thể cao lớn đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi như bước đi trong ánh sáng bạc, gương mặt tuấn mỹ, giống như vị thần tiên xuất trần thoát tục.

Nhìn anh như vậy ai có thể đoán ra đó là tổng tài tuyệt tình lãnh khốc của Phượng Đế?

Viên thư kí âm thầm líu lưỡi, con mắt rủ xuống không dám nhìn loạn.

Cả nữa ngày cũng không có âm thanh vang lên, Phượng Dạ Hoàng không nói gì làm Viên thư kí hoài nghi Phượng tổng tài có phải là đã quên cô, kêu cô đứng cho tới trưa thì Phượng Dạ Hoàng nhàn nhạt mở miệng.

“Nếu như cô mang thai, lại đồng thời biết được thể chất mình không thích hợp sinh con, có một nửa tỷ lệ sẽ mất đi tánh mạng của mình, trong tình huống này, cô sẽ chọn xoá bỏ hay là sinh ra?”

Viên thư kí nâng mặt lên, sững sờ nhìn người đàn ông phía trước, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin liên tục chớp chớp mắt.

Phượng Dạ Hoàng quay sang lạnh lùng trừng mắt nhìn Viên thư kí, “Thu hồi bộ dáng ngốc nghếch của cô lại.”

Cô rùng mình một cái, dù cho trong nội tâm có kinh ngạc vạn phần, cũng không thể không che giấu để trả lời thật tốt vấn đề anh đưa ra, “Dạ tổng tài, nếu như tôi yêu anh ta vô cùng, tôi sẽ lựa chọn vì anh ta sinh con bởi vì đứa bé là do anh ta cho tôi.”

“Phải không? Bởi vì yêu vô cùng sao?” Phượng Dạ Hoàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu trầm ngâm, không thấy rõ sự nhíu mày, “Dù cho sẽ mất đi tánh mạng, cũng không quan tâm sao?”

“Nhưng là còn có một nửa tỷ lệ sẽ không gặp chuyện không may, vì đứa bé tôi muốn đánh cuộc một lần.”

“Cô đi xuống đi!” Phượng Dạ Hoàng không quay đầu lại, lạnh giọng nói một câu.

“Dạ.” Viên thư kí gật đầu. Cô chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, trước khi đi hoang mang luôn quay đầu lại nhìn Phượng Dạ Hoàng vài lần.

Tại sao tổng tài có thể hỏi loại vấn đề này? Hơn nữa hôm nay anh ta nói nhiều lời còn hơn nửa tháng qua cộng lại, quỷ dị! Cực kỳ quỷ dị! Hôm nay tổng tài rất quỷ dị, không, phải nói một tháng này tổng tài đều rất quỷ dị, chẳng lẽ là bởi vì người phụ nữ tổng tài cực kì yêu thương theo như lời đồn đãi sao?

Cùng lúc với luồng không khí lạnh nổi lên tại Phượng Đế, các anh em trong Ám Diễm môn cũng run sợ trong lòng mà trải qua một tháng này.

Không giống như tập đoàn Phượng Đế có sáu mươi tám lầu là nơi cao nhất trong thành phố, tổng bộ Ám Diễm môn ở vùng ngoại thành. Dù sao Ám Diễm môn ra ra vào vào đều là những người đàn ông mặc đồ đen mặt không biểu tình, nếu xây dựng tại trung tâm thành phố sợ sẽ dọa người bình thường, trung tâm phồn hoa cũng sẽ sớm thành nơi không người.

Ám Diễm môn theo lối kiến trúc cổ, tường đỏ ngói xanh cột trụ đỏ thắm, rộng rãi kiên cố.

Mảnh đất trống rộng lớn trước đại sảnh là nơi ám vệ thường tập trung huấn luyện.

Trong hành lang, người đàn ông tà mỹ lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế gỗ mang màu sắc cổ xưa, chống bên má, một bên mặt bị che khuất.

“Cậu tới đây.”

Tiếng nói lãnh đạm phá tan bầu không khí yên lặng.

Người đàn ông đứng ở cửa bước ra, “Diễm chủ, có gì phân phó ạ?”

Đối diện môn chủ Ám diễm môn, cho dù là ám vệ lãnh khốc vô tình cũng không nhịn được muốn khóc, môn chủ tính tình bất định quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Một tháng này Ám diễm môn chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy! Môn chủ chẳng biết tại sao mỗi ngày đều xuất hiện tại Ám diễm môn. Lần trước huấn luyện, mọi người lười biếng một chút không khéo lại bị môn chủ nhìn thấy thế là đem một anh em điều đi Kenya. Không rõ là vì cái gì, duy nhất chỉ nhớ được hình như người anh em kia đang nói về chuyện vợ của cậu ta có thai ba tháng.

Chỉ cần người có chút địa vị ở trong Ám diễm môn đều được ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chính vì không muốn chọc giận môn chủ, cậu chỉ là ám vệ canh gác nên không có tư cách xin.

Bình thường các vị Đường chủ rất thích ở nơi này nhưng một tháng này tới cũng không thèm tới, hoàn toàn không để ý sự sống chết của thuộc hạ.

“Tôi rất đáng sợ sao?”

Ám vệ bị chỉ đích danh cảm thấy khẽ run, vụng trộm giương mắt dò xét Phượng Dạ Diễm đang nhắm mắt suy nghĩ như cũg, “Bẩm Diễm chủ, không đáng sợ.” Âm thầm chờ đợi lo lắng, sợ trả lời sai.

“Tôi có la mắng phụ nữ không?”

Ám vệ sững sờ, ngây ngốc phản ứng không kịp.

“Sao?” Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, ngước đôi mắt lên trừng cậu ta.

Ngữ khí nhu hòa của anh làm cho ám vệ không rét mà run, mặt lập tức cúi thấp nhíu chặt mi, “Bẩm Diễm chủ, không có.”

“Lui ra đi!” Phượng Dạ Diễm vung tay lên, lại lần nữa nhắm mắt.

“Dạ.” Ám vệ nuốt nuốt nước miếng, rất nhanh trở lại bên cạnh cửa đứng, chỉ thiếu không có chạy trối chết thôi, sau đó đứng nghi hoặc hai mắt không tự giác bay tới trên người Phượng Dạ Diễm.

Quỷ dị!
Bình Luận (0)
Comment