Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 142

Chương 142: Song thai

Mới khoảng 4 tháng, bụng của Tống Thanh Hàn đã có thể thấy một đường cong tròn tròn vô cùng rõ ràng, Sở Minh vốn dĩ còn lo thai nhi có vấn đề gì, kết quả sau khi bác sĩ Nhiễm kiểm tra lại nói với anh, thai nhi không có vấn đề gì, chỉ là trong bụng Tống Thanh Hàn không chỉ có một thai nhi, mà là mang song thai.

Mang song thai còn khó khăn hơn mang thai đơn rất nhiều, bất kể là cảm giác khó chịu bình thường khi mang thai, hay là cơn đau phải chịu đựng khi sinh con, tất cả đều khó khăn hơn gấp đôi.

Sở Minh lo, bác sĩ Nhiễm cũng lo.

Sản phụ bình thường đều rất hiếm khi mang song thai, càng khỏi nói tới người song tính, gần như là chưa từng có tiền lệ.

Đổi một cách nói khác, Tống Thanh Hàn không phải người song tính đầu tiên mang thai, nhưng lại là người song tính đầu tiên mang song thai.


Nếu như cậu kiên trì muốn giữ lại cả hai đứa bé, vậy thì rủi ro dành cho cậu sẽ là một ẩn số.

Bác sĩ Nhiễm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tống Thanh Hàn, lười khuyên chưa ra tới miệng đã nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng biến thành bất lực, than thở: "Mang song thai sẽ gian khổ hơn nhiều, đợi đến khi lớn tháng rồi, em bé có thể sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn đối với cơ thể cậu, nếu như bình thường chân có chuột rút thì gọi người tới xoa bóp là được, còn phải chú ý nhiều hơn đến dinh dưỡng...."

Sở Minh đứng một bên nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ toàn bộ điều mà cô nói.

Bác sĩ Nhiễm cuối cùng cũng nói xong hết đề nghị của mình, sau đó nhìn thấy Tống Thanh Hàn đang giơ tay vuốt ve bụng mình, lại không nhịn được mà an ủi cậu: "Có điều trạng thái gần đây của cậu rất tốt, kết quả kiểm tra vừa rồi cũng nói em bé rất khỏe mạnh, chỉ cần bình thường nhớ vận động thích hợp và duy trì tâm trạng vui vẻ, sẽ không có vấn đề gì lớn."


Tống Thanh Hàn gật đầu: " Em biết rồi."

Bác sĩ Nhiễm thấy thái độ này của cậu cũng không biết nên nói gì, sau khi đưa cho cậu một thực đơn và danh sách gợi ý vận động căn cứ theo tình trạng hiện tại của cậu, mới cùng trợ lý lên xe rời khỏi khỏi Sở gia.

Nhưng chưa đợi Tống Thanh Hàn điều chỉnh thói quen và thời gian biểu thường ngày của mình theo bảng gợi ý cho tháng thai kì này của bác sĩ Nhiễm, Hướng Duy đã gọi điện thoại đến cho cậu.

đã sản xuất xong từ sớm, nhưng Hướng Duy lại không muốn trực tiếp mang nó gửi đến cục điện ảnh để kiểm duyệt và chờ công chiếu, mà trực tiếp đem nó đăng kí lên trang trực tuyến của giải vàng Oscar.

Tính thời gian, hình như cũng sắp tới thời gian công bố đề cử rồi.

"Alo, đạo diễn Hướng?"

Tống Thanh Hàn đang dạo trong vườn hoa, thấy Hướng Duy gọi đến, có chút kinh ngạc, "Tìm tôi có việc gì vậy?"


"Là phim công chiếu sao?"

Hướng Duy ở đầu dây bên kia haha cười lớn, tinh thần tràn trề sức sống như muốn truyền qua cả điện thoại: "Thanh Hàn à, lần này gọi điện thoại cho cậu, không chỉ đơn giản là chuyện công chiếu phim đâu."

Ông ưỡn chiếc bụng mấy tháng nay đã giảm đi rất nhiều dưới mệnh lệnh của phu nhân nhà mình, thầm than thở rồi tiếp tục nói: "Tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn báo cho cậu một tin tốt."

Tống Thanh Hàn dạo này bị em bé quậy đến mức có chút không thoải mái, đã nhiều ngày không quan tâm đến thế giới bên ngoài rồi, lúc này nhận được điện thoại của Hướng Duy, không nhịn được nhướng mày, hiếu kì hỏi: "Hửm?"

"Là tin tốt gì vậy?"

Sở Minh nhìn cậu vừa đi dạo trên con đường nhỏ, vừa nói chuyện điện thoại với Hướng Duy, trong lòng bỗng căng thẳng, vội vàng lại gần theo sát sau lưng Tống Thanh Hàn, mắt dính chặt trên người cậu.
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương đứng trên lầu nhìn đứa con không chút tiền đồ nhà mình, ghét bỏ lắc đầu, mặt lại đầy ý cười.

Khi mới biết Tống Thanh Hàn mang thai, trong lòng Quý Như Diên không khỏi chấn kinh.

Vốn tưởng rằng con trai nhà mình chỉ là yêu đàn ông mà thôi, ai ngờ được Tống Thanh Hàn vậy mà lại là người song tính chứ.

Nhớ lại chuyện trước đây Tống Viễn Sơn tìm đến cửa, e không chỉ là muốn dùng tội danh "bất hiếu" để ép Tống Thanh Hàn thôi đâu.

Mặc dù bây giờ trong xã hội đã có một bộ phận người có thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn nhận và đối xử với những người song tính đặc biệt này, nhưng càng nhiều người mang tâm thế khinh miệt, kì thị người song tính hơn.

Tống Thanh Hàn là một diễn viên, là người phải luôn đối diện với công chúng, khiếm khuyết cơ thể này.... Cho dù bản thân cậu không cảm thấy có vấn đề gì, họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa là không có người cảm thấy có vấn đề. Khi "khiếm khuyết" này bị phơi bày ra ánh sáng, rất có khả năng cậu sẽ bị gắn lên người những cái mác như "bất nam bất nữ", "nhân yêu", "biếи ŧɦái", điều này đối với Tống Thanh Hàn mà nói, có khả năng sẽ trực tiếp bóp chết sự nghiệp của một diễn viên như cậu.
Đương nhiên khả năng càng cao hơn là Tống Thanh Hàn bị giới giải trí từ chối, chỉ có thể từ từ rút khỏi giới.

Quý Như Diên vẫn luôn biết rõ tình yêu và nhiệt huyết Tống Thanh Hàn dành cho nghệ thuật, ban đầu khi Tống Viễn Sơn gây chuyện thì đã tức không chịu nổi rồi, bây giờ nghĩ thông suốt mọi chuyện thì lại càng tức hơn.

Bà nhẹ nhàng, tình cảm gọi điện cho một người chị em thân thiết của mình, hai người Tống Viễn Sơn và Hậu Văn vận vốn đang sống cuộc sống "sướng như tiên" trong ngục, lại tiếp tục đến với những ngày tháng càng thêm "hạnh phúc mĩ mãn."

(chị sui, tui yêu chị quá chị sui, good job chị sui, chị sui number1)

Bọn họ chỉ bị phán mười mấy năm, nhưng mười mấy năm sau, sau khi họ ra tù, thứ nghênh đón bọn họ không còn là cuộc sống như trước đây nữa đâu.
Quý Như Diên trong lòng thoải mái mỉm cười, buông bàn tay đang đặt trên bệ cửa sổ ra, kéo Sở Chấn Dương về phòng.

Bây giờ là lúc tình cảm của tụi trẻ đang nồng nhiệt, cứ để tụi nó tự chơi với nhau đi.

Nếu như không quá khắt khe thì Sở Minh và Tống Thanh Hàn cũng có thể coi là đôi chồng chồng già rồi.

Hướng Duy nghe giọng Tống Thanh Hàn, nghiêng đầu lắc não thắt ra một cái nút: "Cậu đoán xem?"

Bước chân Tống Thanh Hàn dừng lại, sau lưng liền đụng phải một bức tường bằng thịt ấm áp và vững chắc.

Sở Minh giơ tay ôm lấy eo cậu, nhỏ giọng nói bên tai: "Cẩn thận!"

Tống Thanh Hàn trở tay vỗ lên mu bàn tay anh một cái, ngẩng đầu tươi cười nhìn anh: "Em đâu có yếu ớt như vậy."

Hướng Duy thông qua điện thoại nghe thấy giọng Tống Thanh Hàn vang lên ở đầu dây bên kia, đầu lập tức nhảy số: ".... Khụ, nếu như đoán không ra, vậy tôi chỉ có thể nói cho cậu nghe vậy."
Ông dùng giọng vô cùng nghiêm túc với ý đồ khiến Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại.

Cũng may, ông thành công rồi.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn lên cằm Sở Minh một cái, sau đó dời lực chú ý về lại phía Hướng Duy.

"Là tin tốt gì vậy?"

Hướng Duy không nghe thấy động tĩnh ở đầu dây bên kia, bỗng nhiên thấy hơi xấu hổ, ho khẽ một tiếng, sau đó khí tụ đan điền, trầm giọng nói: " giành được 7 hạng mục đề cử, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lần này có khả ngăng sẽ ẵm được một giải về."

Ông giả vờ trầm ổn, nhưng chiếc đuôi vui vẻ vẫy lên tận trời đã bán đứng tâm trạng của ông.

Cho dù không giành được giải, bảy hạng mục đề cử cũng đã thêm không biết bao nhiêu vinh dự rồi, ông cũng coi như không còn gì quá hối tiếc nữa.

Hướng Duy tự cười một hồi, sau đó mới nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn muốn nói với Tống Thanh Hàn: "Ôi, vẫn còn một tin tốt nữa đó."
Tống Thanh Hàn vừa mới hoàn hồn lại từ tin tức vừa rồi của ông, trên mặt là nụ cười vui mừng, nhưng thấy ông giấu giấu giếm giếm mở miệng, còn thuận theo ông nói tiếp: "Đạo diễn Hướng còn có tin gì tốt vậy?"

Hướng Duy "ừm" một tiếng thật dài, sau đó tươi cười nói: "Chúc mừng cậu giành được đề cử nam chính xuất sắc nhất của Oscar."

Tâm trạng của Tống Thanh Hàn đột nhiên trống rỗng, sau đó nhỏ giọng đáp lại: "Hừm?"

Hướng Duy nhớ lại dáng vẻ bản thân mình ban đầu khi mới nghe tin giành được đề cử, cũng hoàn toàn thấu hiểu phản ứng hiện tại của Tống Thanh Hàn, sợ cậu còn chưa nghe rõ nên nhấn mạnh lại lần nữa: "Cậu giành được đề cử nam chính xuất sắc nhất của Oscar, một tuần nữa là lễ trao giải, đến lúc đó cậu trực tiếp về đoàn rồi cùng đi qua đó, hay là chúng ta gặp nhau ở Mỹ?"
Tống Thanh Hàn im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Sở Minh, suy nghĩ một lúc: "Đạo diễn nhắn địa điểm và thời gian cho tôi, tôi trực tiếp qua Mỹ tụ họp với mọi người."

Hướng Duy tuy có hơi bất ngờ, nhưng cũng đồng ý ngay, sau khi cúp máy, liền gửi lịch trình sắp tới cho Tống Thanh Hàn.

Sở Minh vẫn luôn theo sau Tống Thanh Hàn lắng nghe, sau khi cậu nhận được tin nhắn từ Hướng Duy, mới vươn tay ôm Tống Thanh Hàn vào lòng, khẽ cúi đầu hôn lên đầu cậu: "Em muốn đi không?'

Tống Thanh Hàn sờ chiếc bụng đã lộ rõ của mình một chút, nhíu mày, có chút do dự."

Sở Minh cũng giơ tay ra, cách một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu, vui vẻ nói: "Nếu muốn đi cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó anh đi cùng em."

Sự tồn tại của em bé làm Tống Thanh Hàn càng thêm cẩn trọng, nhưng đối với Sở Minh mà nói, bản thân Tống Thanh Hàn cảm thấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
"Trong nhà có vài mối quan hệ, đến lúc đó anh sắp xếp hết cho em, có điều phải mang theo bác sĩ Nhiễm cùng đi."

Sở Minh nắm tay Tống Thanh Hàn, đan từng ngón vào kẽ tay cậu, mười ngón giao nhau, "Tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn."

Mắt Tống Thanh Hàn nhanh chóng chớp chớp, sau đó khóe môi nhếch lên, nhỏ giọng đáp lại: "Ừm."

Thời gian một tuần không dài cũng chẳng ngắn, sau khi Sở Minh kiểm tra lại hành trình xuất ngoại đã được sắp xếp, rồi lại cùng Tống Thanh Hàn đến chỗ Kiều Trị lấy vài bộ tây trang, thì đã đến ngày xuất phát rồi.

Ngụy Khiêm đầu đau tim nhói đưa đôi cẩu nam nam đến sân bay, sau đó lại bị Sở đại ma vương bắt lại, giao một đống nhiệm vụ.

Sở Minh mặc dù cùng Tống Thanh Hàn xuất ngoại , nhưng chuyện của công ty vẫn không thể nào buông xuống, một số chuyện không quá quan trọng thì Sở Chấn Dương có thể thay anh xử lý, nhưng khi có hợp đồng hay dự án đầu tư nào đó quá lớn, vẫn cần đích thân Sở Minh xử lý.
Lần này cùng Tống Thanh Hàn đến Mỹ, ngoại trừ việc không yên tâm về Tống Thanh Hàn ra, vẫn còn một nguyên nhân nữa là gần đây Sợ thị có một dự án kinh doanh mới, cần anh phải đích thân đến Mỹ bàn bạc.

Ngụy Khiêm nhìn hai người cùng nhau qua cổng kiểm tra hải quan, sau đó có chút hoảng hốt lắc lắc đầu.

Sao cứ cảm thấy thời gian này Hàn thiếu gia mập lên không ít nhỉ?

Nhưng mặt hình như lại không có gì thay đổi...

Bình Luận (0)
Comment