Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 143

Chương 143: Phim của Arthur

Tống Thanh Hàn và Sở Minh vừa lên máy bay, công ty con của Sở thị ở Mỹ đã nhận được tin tức, phái người đến đón bọn họ.

Sở Minh và Tống Thanh Hàn trực tiếp đến khách sạn mà đoàn phim đã đặt, sau khi nghỉ ngơi cả một ngày, Tống Thanh Hàn liền mang theo Trần An, Lâm Thiền và những người khác đến tụ họp với đoàn phim.

Tống Thanh Hàn bây giờ đã lộ bụng rồi, cũng may khí hậu nước Mỹ trái ngược với Trung Quốc, nước Mỹ lúc này trùng hợp lại đang vào mùa lạnh nhất trong năm, Tống Thanh Hàn mặc lên mình chiếc áo sơ mi rộng, sau đó mặc thêm ở bên ngoài một chiếc áo lông cừu màu trắng sữa trông có vẻ ấm áp, cuối cùng còn mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, màu sắc nhạt và ấm áp làm cho khí chất trên người cậu trông ôn hòa hơn không ít, khuôn mặt sắc sảo, luôn nở nụ cười.


Hướng Duy vừa nhìn thấy cậu liền kinh ngạc, sau đó bước qua giơ tay vỗ lên vai cậu, tươi cười nói: "Xem ra mấy tháng nay ăn uống không tệ đâu nhỉ, người trẻ tuổi thật là tốt, so với mấy lão già như tôi không biết tốt hơn bao nhiêu lần."

Ông lòng đầy sợ hãi sờ lên mặt mình, sau khi sờ thấy một đống nếp nhăn, liền thở dài thương lượng với Tống Thanh Hàn: "Đợi vài ngày nữa khi vào hội trường lễ trao giải, cậu đừng có đứng gần tôi như vậy nhé, nếu không bản mặt già này của tôi chắc tối đen luôn quá."

...

Tống Thanh Hàn không nhịn được cười, híp mắt, hàng lông mi dài và rậm khẽ lay động, giống như chú bướm đen đang vỗ cánh vậy.

Ánh mắt Ngụy Ninh lướt qua người cậu, sau đó vào lúc Tống Thanh Hàn sắp phát hiện ra liền chuyển tầm mắt của mình đi nơi khác, rồi lại trùng hợp ngẩng đầu chạm trúng ánh mắt của Trần An.


Hắn thân thiện cười với Trần An, sau đó như không có chuyện gì quay đầu, nhìn dòng người qua lại trong sảnh khách sạn.

Trần An nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nở một nụ cười thiện chí không thể nào bắt bẻ, nói vài câu với Hướng Duy đang nhìn qua.

Tính toán lại thời gian một chút, từ ngày đóng máy đến nay đã qua mấy tháng rồi, người trong đoàn đa số đều đã nhận dự án mới, rất hiếm người giống như Tống Thanh Hàn, suốt một khoảng thời gian dài đều không có thêm tin tức gì.

Cho dù là vậy, quản lý của cậu trông có vẻ chẳng có chút nào bất mãn cả.

Có điều nghĩ lại thì cũng đúng, Tống Thanh Hàn nhà người ta cả mấy tháng liền không hoạt động, nhưng độ hot lại không hề kém chút nào.

Mấy ngày sau khi chế tác xong liền đăng ảnh tạo hình lên, cả weibo gần như đều là tin tức về cậu, khó khăn lắm đột hot của nó mới giảm, thì cậu lại giành được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar, cho dù Tống Thanh Hàn chỉ đến dạo chơi một vòng thôi, địa vị và danh tiếng của bản thân cậu sẽ xảy ra sự thay đổi to lớn.


Vốn dĩ người ta đã vượt qua cả tuyến một trong nước rồi, vài tháng không hoạt động đối với cậu mà nói cũng không là gì cả.

Trong lòng những diễn viên đã lăn lộn mấy năm, thậm chí là mười mấy năm trong đoàn cảm thấy hơi chua chua, nhưng nhớ lại biểu hiện của Tống Thanh Hàn trước đây khi ở phim trường, lại cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Có những người có tài năng, lại may mắn, thậm chí còn nỗ lực hơn cả bạn, làm bạn dù có chua đến mấy cũng không dám mở miệng nói mấy lời chua cay.

Bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng viên và paparazzi, khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong khách sạn, liền giơ máy ảnh trong tay lên chụp liên tục mấy tấm.

Bất kể có dùng được hay không, cứ coi như là dự bị vậy.

Bọn họ ngồi trực ở bên ngoài tất cả các khách sạn gần địa điểm của lễ trao giải rất nhiều ngày rồi, những đoàn phim nên đến đều đã đến gần hết, bọn họ cũng chụp được kha khá rồi, khi thần kinh vừa mới thả lỏng, liền phát hiện một khuôn mặt trông hơi xa lạ nhưng lại rất quen thuộc trong một khách sạn lớn.
Là Arthur!

Là Arthur trong !!!

Sự bùng nổ của vẫn chói mắt như trước, cho dù đến tận ngày hôm nay, khi thời gian phát sóng của đã trôi qua cả một năm rồi, nó vẫn đang được chiếu đi chiếu lại với tỉ suất lượt xem cao ngất ngưởng.

Mà trong , người gần như lấn át cả vai chính, chàng kỵ sĩ với khuôn mặt phương Đông kia, lại càng đi sâu vào lòng người.

Mặc dù lúc này Tống Thanh Hàn không mặc trên mình bộ trang phục phương Tây cầu kì thời trung đại nữa, cũng không mặc trên mình bộ giáp bạc sáng trắng nặng nề, trên mặt cũng không còn vẻ ẩn nhẫn, kiệm lời làm người ta kinh sợ nữa, nhưng khuôn mặt đó của cậu, khuôn mặt phương Đông ôn hòa mà sắc sảo... Không thể nào sai được, cậu chính là nam diễn viên Trung Quốc thủ vai Arthur, chàng diễn viên Trung Quốc có thể khiến Statham vì cậu mà sửa lại kịch bản, còn Christina và Uy Dịch thì khen ngợi hết lời.
Nghe nói lần này cậu được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar!

Cậu trông có vẻ càng trẻ trung hơn trước...

Trong lòng các phóng viên là hàng tá những suy nghĩ, máy máy cầm trong tay lại không chút lơi là, bấm chụp liên tục, sau đó về lại tòa soạn của mình để chủ biên nhanh chóng sắp xếp trang in.

Bất kể thế nào, diễn viên Trung Quốc diễn vai Arthur kia đang ở Mỹ, lại còn giành được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar- giải thưởng được ca tụng là cao quý nhất và có giá trị nhất giới điện ảnh, những thông tin hot này kết hợp lại với nhau, thêm vào đó là khuôn mặt mỹ nhân phương Đông chỉ cần nhìn liền khiến người ta có thiện cảm ngay, doanh số bán ra kì này đã có người bảo chứng rồi!

Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn nhóm phóng viên đang chụp ảnh, cậu đứng giữa các diễn viên trong đoàn, mỉm cười với họ, để các diễn viên đó cũng được chụp vào hình cùng cậu.
Những diễn viên kia nở một nụ cười cảm kích với cậu.

Địa vị của họ ở trong nước mặc dù không thấp, nhưng ở nước ngoài, danh tiếng của họ so với Tống Thanh Hàn thì như trời với đất.

Họ đến sớm hơn hai ngày so với Tống Thanh Hàn, nhưng những phóng viên túc trực ngoài khách sạn mặc dù cũng vô tình chụp bọn họ vài tấm, nhưng rất hiếm khi đăng lên tạp chí.

Lần này Tống Thanh Hàn đến, với danh tiếng của cậu, chắc chắc sẽ kiếm được một trang báo.

Mà Tống Thanh Hàn lại tình nguyện giúp bọn họ như vậy, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, cũng coi như xứng đáng.

Tống Thanh Hàn cười lại với họ, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Hướng Duy liền gọi xe, mang bọn họ cùng nhau đi ăn một bữa sáng kiểu Trung điển hình.

"Ba ngày nữa là đến lễ trao giải rồi."

Hướng Duy có chút thổn thức, hốc mắt đỏ hoe, ông im lặng một lúc, sau đó lại lắc đầu, nhấc đũa lên ăn một cái bánh bao nhân thịt cua, "Đồ ăn Trung Hoa chúng ta vẫn dễ ăn hơn cả, hai ngày vừa rồi ăn toàn những món đặc sản của Mỹ, may mà chưa nóng trong người đấy."
Tống Thanh Hàn nghe vậy cười cười, cũng múc một muỗng cháo thịt thơm ngon lên ăn.

Ăn sáng xong Hướng Duy phải đi bàn bạc với phía ban tổ chức về việc tiến vào lễ trao giải, mà họ, những người hoặc là nhận được đề cử, hoặc là theo cùng đoàn phim để đi ngắm nhìn thế giới, đều có thể tự do hoạt động.

Mặc dù rất nhiều nghệ sĩ giàu có, nhưng vì đang kẹt dự án hoặc đang quay phim gì đó, nên thật ra cũng rất hiếm khi có thời gian ra ngoài chơi.

Bây giờ lễ trao giải còn chưa bắt đầu, Hướng Duy lại không ở đây, mọi người lập tức tản ra tự mình đi chơi.

Ngụy Ninh vốn dĩ muốn hỏi Tống Thanh Hàn xem có muốn đi dạo không, kết quả vừa mới quay đầu đã thấy Tống Thanh Hàn biến mất không còn bóng dáng.

Hắn cười khổ thở dài, tay đút vào trong túi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn vẫn sáng bóng như trước.
Mà mỹ nhân Tống Thanh Hàn bị hắn nhớ thương lúc này lại đang ngồi trên xe của kim chủ.

"Hôm nay con không quậy em chứ?"

Tống Thanh Hàn lên xe, Sở Minh thắt dây an toàn cho cậu, nhìn chiếc bùng hơi nhô ra bị che giấu dưới lớp quần áo, giơ tay sờ sờ lên.

Tống Thanh Hàn lắc đầu, dựa vào lưng ghế, hỏi ngược lại: "Hôm nay anh không cần đến công ty con hả?"

Sở Minh nghiêng người qua, hôn lên trán cậu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má tròn tròn gần đây mới nuôi ra được: "Hôm qua đã qua đó rồi, đàm phán được sắp xếp vào ngày mai, hôm nay anh sẽ ở cùng em."

Mắt Tống Thanh Hàn sáng lên, mỉm cười vòng tay ra sau cổ anh, hôn lên khóe môi anh.

"Muốn đi đâu?'

Sở Minh vừa khởi động xe vừa hỏi, ánh mắt dịu dàng.

"Đi nhà hát Kodak đi."

Tống Thanh Hàn suy nghĩ rồi nói, "Nghe nói trước lễ trao giải, tất cả các phim tham dự đều sẽ được chiếu ở đó, em muốn đi xem thử."
Cậu quay đầu nhìn Sở Minh, từ góc độ của Sở đại tổng tài nhìn qua, đôi mắt đó vừa đen, vừa sáng, lại xinh đẹp.

Anh xoa đầu Tống Thanh Hàn một cái, sau đó không nói hai lời, quay đầu xe, hướng về con đường dẫn đến nhà hát Kodak.

Nhà hát Kodak đã được xây dựng hơn 100 năm rồi, trong suốt thời gian đó đã trải qua vài lần trùng tu, đến ngày nay, vẫn hùng vĩ và trang nghiêm như trước.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh mua vé vào cổng rồi tiến vào rạp.

Người trong nhà hát không đông lắm, nhưng cũng không tính là ít, Tống Thanh Hàn và Sở Minh đều đeo khẩu trang, sau đó lại cầm vé vào cổng, dạo một vòng trước các tấm poster.

"Wow, bộ phim này trông có vẻ đặc sắc quá nè!"

"Là phim của người Trung Quốc sao?"

Hai người Tống Thanh Hàn đi ngang qua sảnh rạp chiếu phim, liền nhìn thấy mười mấy người đứng tụ tập trước một tấm poster dán trên tường, đang bàn luận gì đó.
"Tống Thanh Hàn...." Một giọng nói với ngữ điệu khá dị đọc lên một cái tên rồi nghiền ngẫm một lúc: "Cái tên này nghe quen quen nhỉ."

"Arthur!"

Một thanh niên trong số họ hét lên, "Cậu ấy chính là người diễn Arthur!"

"Trông hoàn toàn không giống... Quá kì lạ luôn á, tôi còn tưởng đây là một diễn viên nữ cơ đấy?"

"Xem ra Arthur rất có chính kiến của mình đấy... Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hay là xem phim của Arthur đi?"

Tống Thanh Hàn nghe họ trò chuyện với nhau, liền hiểu ngay rạp phía trước mặt kia là nơi đang chiếu trong nhà hát Kodak.

Nhắc mới nhớ, sau khi sản xuất xong, cậu vẫn chưa được xem thành quả của nó trên màn ảnh rộng đâu.

Sở Minh thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Tống Thanh Hàn, nhìn qua dòng người tấp nập xung quanh, đè nén xao động trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Muốn xem thử không?"
Tống Thanh Hàn cong cong đôi mắt: "Ừm."

Hai người đưa vé cho người soát vé xem qua rồi cùng nhau vào rạp.

Có lẽ là vì định vị của phim nên vị trí rạp mà nhà hát Kodak sắp xếp cho không tính là quá khuất, nhưng cũng không qua lớn, khi hai người Tống Thanh Hàn bước vào, bên trong rạp đã chật kín người.

Bọn họ tìm hai ghế rồi ngồi xuống, bên tai vẫn còn loáng thoáng nghe thấy những giọng nói nho nhỏ, khẽ gọi hai cái tên Arthur và Tống Thanh Hàn.

quá nổi tiếng, dẫn đến rất nhiều khán giả nước ngoài biết đến Tống Thanh Hàn cũng đều nhờ vai diễn Arhtur này.

Vì Arthur của lòng họ, họ tình nguyện vào rạp xem bộ phim điện ảnh Trung Quốc này.

Chỉ mong lần này Arthur sẽ không khiến họ thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment