Điều hòa của quán trà này không tốt chút nào cả.
Ôn Nhã vỗ khuôn mặt nóng đến nỗi sắp bốc khói của mình, mãnh liệt yêu cầu ông chủ đến xưởng sản xuất điều hòa để khiếu nại.
Uống đến lượt trà thứ năm, đĩa đựng các loại bánh ngọt bằng hoa tươi cũng đã “bay” hết bảy, tám cái, bấy giờ nhiệt độ trên mặt cô mới hạ bớt dần.
“Ăn no rồi thì đi thôi.” Lâm Tuyết Hà đứng dậy, dường như anh không hề lưu luyến thời gian nhàn nhã trong căn phòng trà nhỏ này một chút nào, như thể là mục đích anh đến quán trà này cũng giống như mục đích đến nhà hàng vậy, chỉ vì anh muốn lấp đầy dạ dày mà thôi.
Ôn Nhã sờ bụng nhỏ đã no căng của mình, rồi lại nhìn thoáng qua bộ đồ uống trà trong trí nhớ, xong hết thì mới quay người đi theo sau Lâm Tuyết Hà.
Mành trúc được nâng lên rồi lại lặng lẽ rơi xuống.
Không hẹn mà gặp thường hay xảy ra vào những lúc ta không hề phòng bị một chút nào.
Vẻ mặt kinh ngạc đồng loạt xuất hiện trên khuôn mặt của hai cô gái, phản ứng của hai người vô cùng giống nhau, đều lùi về phía sau một bước, bầu không khí như đã bị đóng băng lại.
Dù bóng lưng đang hướng về phía họ, nhưng Lâm Tuyết Hà như đã mọc mắt ở sau gáy vậy, gần như là anh đã quay lại ngay tức thì.
Đoàn Minh An thấy Lâm Tuyết Hà thì cười khổ.
Quả nhiên là vậy.
Dù đang trong trường hợp như thế này thì sự tồn tại của Lâm Tuyết Hà vẫn vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt Tần Khả Khả nhanh chóng chuyển về phía người đàn ông xa lạ này, khi thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt đối phương thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.
Người kia là ai? Sao Ôn Nhã lại thân thiết và ở cùng với một người trông không hề tốt đẹp gì như vậy cơ chứ?
Trong lòng cô ấy vô thức nảy sinh một sự mâu thuẫn, phản ứng này không khác phản ứng của Ôn Nhã khi gặp Lâm Tuyết Hà là bao, cô cũng muốn giữ khoảng cách với anh.
Thấy hai người họ đi cùng với nhau, không hiểu sao trong lòng Ôn Nhã lại thấy nhẹ nhõm hẳn, cô kéo ống tay áo của Lâm Tuyết Hà, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, mình đi thôi.”
Mặc dù không biết Tần Khả Khả nhưng Lâm Tuyết Hà đã hiểu hết mọi chuyện, khóe miệng anh hơi nâng lên, anh đưa tay sờ mái tóc dài được chăm chút kỹ lưỡng của Ôn Nhã, nắm tay muốn dẫn cô đi.
“Ôn… Ôn Nhã!”
Hơn một tháng nay không gặp, Tần Khả Khả quýnh lên, cuối cùng, cô ấy không nhịn được mà nói to: “Chúng ta nói chuyện đã, được không?”
Ôn Nhã dừng bước lại, vô thức nhìn sang Lâm Tuyết Hà bên cạnh mình, người sau chớp lông mi dài một cái, mỉa mai hỏi ngược lại cô: “Nhìn anh làm gì?”
Ôn Nhã bĩu môi, muốn anh hỗ trợ cho ý kiến mà!
“Vậy cái thứ trên cổ em làm được gì vậy?”
Giả đó! Là giả! Tất cả đều là giả hết đó!
Ôn Nhã thầm thấy bực bội vô cùng, rõ ràng lúc nãy còn ngọt ngọt ngào ngào nói là muốn làm người kế thừa của ông nội cô, bây giờ thì lại có cái thái độ này, đúng là người đàn ông nhanh thay đổi mà!
Tự quyết định thì tự quyết định, cũng đâu phải là cô không tự quyết định được đâu.
Ôn Nhã xoay người, ánh mắt cô nhìn Tần Khả Khả bình tĩnh, thản nhiên: “Vậy thì nói chuyện đi.”
Hai cô gái quay lại trong phòng trà để lại hai người đàn ông cao lớn ở lại, một người cau mày, một người lại mang khuôn mặt không cảm xúc.
Ông chủ ngồi một bên xem trò vui cười khanh khách, đứng dậy nói một câu với hai người: “Tôi cho hai người thêm đĩa bánh hoa hồng nhé, ngồi thêm chút nữa đi.”
Vốn dĩ là hai phòng trà, bây giờ thì vẫn là hai phòng.
Lâm Tuyết Hà cứ ngồi như vậy, không nói câu nào, cũng không hỏi câu gì.
Trước kia cũng đã nói rồi, Lâm Tuyết Hà ấy à, cái người này là kiểu người dù có là lúc nào, trong hoàn cảnh nào, dù có nói hay không nói, thì anh sẽ không bao giờ cảm thấy lúng túng, nhưng không phải là ai cũng có kỹ năng này, ít nhất thì Đoàn Minh An không có.
Thế là, hai người ngồi trong phòng trà, người mở miệng trước cũng chỉ có thể là Đoàn Minh An.
“Anh Lâm và Ôn Nhã ở bên nhau sao?”
Lâm Tuyết Hà mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo: “Sự thật sẽ không thể thay đổi chỉ vì một câu hỏi của anh, thật ra trong lòng anh cũng đã biết rõ rồi.”
“Độc miệng thật.” Đoàn Minh An lắc đầu: “Khó trách anh xuất hiện trước tôi nhưng lúc đầu Ôn Nhã lại không thích anh.”
“Anh nói đúng.” Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Anh có bắt đầu, còn tôi có quá trình và kết quả.”
Cho dù người ngồi trước mặt có tính kiềm chế cao đến đâu thì bây giờ cũng muốn vung nắm đấm lên.
Đoàn Minh An cố gắng nhịn xuống, là người thua mà lại động tay động chân thì mất phong độ vô cùng, anh ấy không thể ra tay được.
Chắc chắn cái kiểu chua ngoa như thế này không phải là tính cách của Lâm Tuyết Hà, tính anh nghiêm túc, nghiêm chỉnh, bình thường thì anh sẽ không thèm cho đối phương bất kỳ phản ứng nào, chứ không phải là nói ra những lời cay nghiệt như thế này. Lần trước, khi anh gặp Vu Mậu Thịnh, cùng lắm là anh chỉ nói mấy câu mà thôi, không giống như bây giờ, đến lòng bàn tay cũng thấy khá ngứa ngáy, nội việc nhìn người trước mặt thôi cũng đã đủ để anh tức giận.
Ôn Nhã đã thăng cấp cho Lâm Tuyết Hà thành thần tiên, Lâm Tuyết Hà biết rõ lắm chứ, anh chỉ là một người đàn ông bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhất là lúc ghen tuông, lòng anh cũng sẽ nhỏ xíu lại bằng một lỗ kim [*].
[*]
Ý chỉ lúc ghen thì lòng dạ anh rất hẹp hòi. Đoàn Minh An cũng nhận ra được điều này, hoá ra, người khó có thể giữ được sự bình tĩnh không chỉ có mỗi mình anh ấy, anh ấy điều chỉnh lại tâm trạng của mình ngay, lại nở nụ cười tuấn tú thêm một lần nữa: “Dù hai người chúng ta có không thích nhau đến cỡ nào thì cũng phải ngồi đây chờ hai người họ đi ra. Chẳng thà chúng ta cá cược một chút đi, đoán xem khi đi ra, hai cô ấy có làm lành với nhau hay không.”
Lâm Tuyết Hà nhìn anh ấy một cái, nhả ra hai chữ: “Không cược.”
“…”
Nếu có cuộc bình chọn cho ngôi vị “quán quân hủy diệt chủ đề của năm”, Lâm Tuyết Hà mà đứng hạng hai thì không ai dám tranh hạng nhất.
Bên này nồng nặc mùi thuốc súng không hề che đậy gì, còn bầu không khí trong phòng bên cạnh lại giống như mưa xuân vậy, tí tách rồi lại tí tách. khiến người ta sầu não vô cùng.
“Ôn Nhã, chúng ta đã làm bạn tốt hơn hai mươi năm rồi.”
“Ừm.”
“Trước kia cũng có lúc cãi vã nhưng đều làm lành trong ngày, chưa từng để qua ngày khác.”
“Ừm.”
“Lần này chúng ta đã cãi nhau lâu như vậy rồi, có phải là cũng nên làm lành với nhau rồi không?” Tần Khả Khả đầy chờ mong mà nhìn cô: “Nên làm lành rồi, đúng không?”
Lần này Ôn Nhã lại không gật đầu, cô kiên định nói một chữ duy nhất: “Không.”
Tần Khả Khả không ngờ mình lại bị từ chối: “Vì sao…”
“Vì không có khả năng làm hòa nữa.”
“Tại sao lại không thể cơ chứ? Chẳng phải bây giờ chúng ta không có bất kỳ mâu thuẫn nào nữa sao?” Tần Khả Khả la lên: “Chúng ta đã làm bạn nhiều năm như thế rồi mà, hiểu rõ nhau, cũng như là ở chung với nhau rất tốt, tại sao lại không thể làm hòa được?”
Ôn Nhã cười: “Vấn đề nằm ở chỗ đó.”
Tần Khả Khả không sao hiểu được: “Chỗ nào cơ?”
“Cậu là vì giữa chúng ta không có bất kỳ mâu thuẫn nào, cũng có nghĩa là vì tớ không thật sự thích Đoàn Minh An nên mới muốn làm hòa với tớ.” Bấy giờ Ôn Nhã cũng không chịu thua kém: “Cho nên tớ không muốn làm bạn với cậu nữa.”
“Hơn hai mươi năm cũng được, tớ từ bỏ.”
Thật sự không thể nào ngờ được, lời nói tuyệt tình như thế lại do Ôn Nhã – người từ nhỏ đã dựa vào mình, nũng nịu với mình, nói ra. Tần Khả Khả vẫn còn đang ngơ ngác, không suy nghĩ gì được.
“Ôn Nhã, đã qua nhiều năm như vậy…”
“Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà khi đứng trước mặt một Đoàn Minh An, tớ lại trở nên không còn quan trọng.”
“Tớ chỉ vì Đoàn Minh An nên mới nói ra một vào lời oán giận cậu, nhưng chưa có bất kỳ một giây phút nào tớ mong cậu không sống tốt!”
Ôn Nhã gật đầu: “Cho dù chúng ta có từ biệt đi chăng nữa, thì cũng không có bất kỳ một giây phút nào tớ mong cậu không sống tốt.”
“Vậy vì sao cứ nhất quyết phải cắt đứt với nhau?”
“Đề phòng rắc rối sẽ xuất hiện, vì tớ không biết khi nào cậu sẽ lại như vậy nữa, lại khiến tớ không thoải mái thêm một lần nữa.” Ôn Nhã nói thẳng ra: “Giữa chúng ta đã mọc ra một khối u lớn, trong thời gian ngắn, nó không thể lành lại được, dù có miễn cưỡng dùng thân phận bạn tốt mà qua lại với nhau thì chẳng thà cứ tách nhau ra luôn đi. Có lẽ, ngày nào đó, khi gặp lại, chúng ta chợt phát hiện ra là cả hai không còn bất kỳ suy nghĩ hay tính toán nào nữa, vậy thì chúng ta vẫn còn có cơ hội ngồi xuống uống chén trà và nói chuyện với nhau.”
Tần Khả Khả vẫn không thể chấp nhận được: “Cậu thật vô tình.”
Nhưng người vô nghĩa trước lại chính là cô ấy.
Ôn Nhã không nói gì, cố gắng để dáng ngồi của mình vừa ngay ngắn vừa có khí thế: “Còn chuyện gì khác nữa không?”
Nghe vậy, Tần Khả Khả che mắt cười một tiếng, biết là không thể thay đổi được gì nữa, cuối cùng, cô ấy chuyển chủ đề sang Lâm Tuyết Hà: “Người đàn ông kia là bạn trai của cậu à?”
Ôn Nhã hơi thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng.”
“Anh ta không phải là mẫu người mà cậu thích, hơn nữa, khí thế của người này quá mạnh mẽ, tính cách thì có vẻ như không được tốt cho lắm, có lẽ hai người không bên nhau được lâu đâu. Không phải là tớ đang nguyền rủa hai người, tớ chỉ nói ra sự thật mà thôi.”
“Tớ biết, nhưng hiện giờ tớ không muốn trông mặt mà bắt hình dong.”
Tần Khả Khả thầm cười nhạo câu nói này của cô, lựa chọn người đàn ông này mới là trông mặt mà bắt hình dong đó, với tướng mạo này, có đi thêm vạn dặm nữa cũng khó mà tìm ra được…
“Có lẽ là sẽ đúng như những gì cậu nói, rằng chúng tớ sẽ không thể đi đến cuối cùng, nhưng nếu tớ không đi thì chắc chắn sẽ không bao giờ có thể đi đến cuối cùng được.” Ôn Nhã không muốn nói tiếp, cô đứng dậy: “Không còn chuyện gì khác thì tớ đi trước.”
“Chờ một chút.” Tần Khả Khả gọi cô lại: “Sau này, nếu chúng ta gặp nhau trên đường, chúng ta còn chào hỏi nhau được không?”
Ánh mắt Ôn Nhã dừng trên người cô ấy một giây, sau đó quay phắt đi.
“Nếu như cậu chào tớ thì nhất định là tớ cũng sẽ vẫy tay lại với cậu.”
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, biểu hiện đã nói ra hết tất thảy: quan hệ giữa họ đã vỡ nát, hai người đàn ông đã đi ra trước và đứng bên ngoài chờ, thấy vậy, sắc mặt hai người cũng khác nhau, Đoàn Minh An bèn lên tiếng trước: “Nói hết lời trong lòng ra rồi à?”
Tần Khả Khả nhìn Ôn Nhã một chút rồi nhìn về phía Lâm Tuyết Hà.
“Đi thôi.” Lần này Lâm Tuyết Hà không chế giễu cô nữa: “Đã nói hết rồi à?”
“Ừm.” Ôn Nhã đi đến và nắm lấy tay anh, tay vừa chạm vào đầu ngón tay anh thì đã bị anh nắm ngược lại.
Lâm Tuyết Hà gật đầu chào với hai người còn lại rồi nắm tay Ôn Nhã rời đi.
Lúc ra đến cửa, ông chủ còn nở nụ cười khó hiểu, nhiệt tình vung sách cũ trong tay lên: “Nếu lần sau hai người đến thì tôi sẽ mời hai người uống trà hoa nhài nhé ~”
Chị gái phục vụ xinh đẹp từ từ đi vào thu dọn hai bộ dụng cụ uống trà.
Đoàn Minh An nhìn Tần Khả Khả đang cô đơn đứng đó, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi đưa em về nhé?”
“Không cần.” Tần Khả Khả buồn buồn đáp, rồi cô ấy tự rời đi: “Em đang thấy hơi hỗn loạn, muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ đôi chút.”
Xe đậu ở phần đất trống bên cạnh quán trà, không có gì che chắn nên trong xe rất nóng, khó có thể ngồi được.
Lâm Tuyết Hà bật điều hòa lên rồi kéo Ôn Nhã đến bóng râm của cái cây phía trước đứng để tránh nắng.
Ôn Nhã mệt mỏi, hồn bay phách lạc.
“Hối hận rồi à?”
“Không có…” Ôn Nhã thở một hơi dài: “Bây giờ em cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy như đang thiếu đi một cái gì đó.”
Cô biết, cuộc sống là vậy.
“Anh Lâm…” Ôn Nhã kéo dài giọng.
Lâm Tuyết Hà lườm cô một cái: “Chuyện gì?”
Cô dang hai cánh tay ra, ngẩng khuôn mặt ngốc nghếch, ngọt ngào, “ngây thơ” của mình lên: “Ôm một chút nhé.”
“Ha ha.” Lâm Tuyết Hà cười nhạo: “Vờ vịt.”
Tiếp đó, Ôn – vờ vịt – Nhã chớp chớp mắt rồi lao thẳng vào trong lồng ngực anh, vùi mặt vào bả vai anh, chất lỏng nóng hổi thấm qua áo sơ mi trắng, như thể là đang muốn làm giảm nhiệt độ của cơ thể sau lớp quần áo vậy.
Lâm Tuyết Hà vỗ vỗ lưng cô: “Anh đã biết là em chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi.”
Ôn Nhã nấc lên một tiếng, cố gắng nén nước mắt lại, để nước mắt đảo quanh hốc mắt, chờ cơ hội thu hồi tuyến lệ của mình lại.
“Yếu ớt.”
Nói linh tinh, Ôn Nhã không phục, con gái các cô đều như vậy hết mà, rõ ràng cái này gọi là có tình có nghĩa.
“Này, anh Lâm ơi.” Ôn Nhã lùi ra khỏi ngực anh, bắt đầu tò mò liệu anh và Đoàn Minh An ở ngoài đã nói những gì, cũng không thể ngồi trừng mắt nhìn nhau cả buổi được chứ nhỉ: “Anh và sếp Đoàn nói chuyện gì vậy?”
Thế mà cô cũng còn có mặt mũi để hỏi nữa à?
Lâm Tuyết Hà nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng cười lạnh nhưng vẻ mặt lại vô cùng thân thiện: “Giao lưu về quá trình bỏ gian tà theo chính nghĩa của em.”
Ôn Nhã, xong đời.