Sự thật đã chứng minh được rằng, tất cả bi thương đều vô cùng ngắn ngủi, có một số người suốt ngày cứ buồn bực và chán nản, âu cũng là vì bi thương của họ tới quá dồn dập mà thôi.
Chưa đầy mấy ngày mà Ôn Nhã đã hoàn toàn khôi phục lại sức sống, cả ngày đều mang khuôn mặt tươi cười bừng bừng sức sống đi rêu rao khắp nơi, tới nỗi khiến người khác thấy chán ghét không thôi.
Ví dụ như sếp lớn chẳng hạn, thời gian gần đây vừa tranh giành với vợ cũ đến mức “tôi sống cô chết”, vừa suy nghĩ mãi mà cũng không sao hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói kia của Lâm Tuyết Hà, sau đó, anh ấy lại nhìn thấy Ôn Nhã ngày ngày tươi tắn như hoa, cuối cùng, vì lao lực quá độ về cả thể xác lẫn tinh thần, anh ấy không thể nhịn được nữa.
Cuối năm mà đã muốn tiền thưởng cao như vậy rồi thì cứ để cái cô thư ký nhỏ khiến người ta ghét bỏ này tăng ca đi, xem như là góp một phần công sức vào con đường phát triển sự nghiệp tương lai của cô, để cô mau chóng trưởng thành hơn về mọi mặt!
“Mấy hôm nay anh đã xem qua hết rồi, vốn dĩ là công ty cũng có sổ tay nhân viên, nhưng bây giờ đã không còn theo kịp sự phát triển của công ty chúng ta nữa, em đi liên lạc với các phòng ban rồi chỉnh sửa lại một lần, sau đó nộp lên cho anh, còn sách hướng dẫn sản phẩm nữa, quyển trước rườm rà và thừa thãi quá, đúng lúc lô cũ sắp dùng xong, em cùng với hai phòng liên quan là phòng kỹ thuật và phòng tiêu thụ kết hợp với nhau làm lại lần nữa đi.”
Ôn Nhã không biết mình đã bị cái con người trẻ con kia để ý, cô chỉ cảm thấy hơi bất ngờ vì đột nhiên anh ấy đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cũng không có gì sai hết.
Sổ tay nhân viên và sách hướng dẫn sản phẩm đều là phiên bản của mấy năm về trước, chưa nói đến sổ tay nhân viên, chỉ nói đến sách hướng dẫn sản phẩm thôi, đây là thứ cần phải thay đổi gấp, mấy năm qua, tham số của sản phẩm đã thay đổi rất nhiều, cũng có thêm nhiều sản phẩm mới, không thể tùy tiện lấy bừa một trang để đối phó được nữa.
Nghĩ vậy, cô đồng ý ngay: “Được rồi, em sẽ sửa lại bản dự thảo rồi nộp lên để anh xem thử.”
Căn bản là sếp lớn chỉ đang muốn tìm lỗi mà thôi, còn lâu anh ấy mới muốn đụng vào đống phiền phức này, anh ấy bèn đẩy việc đi ngay: “Không cần đưa cho anh, lấy giám đốc làm tiêu chuẩn, để anh ta thông qua là được.”
Ôn Nhã nhớ đến vị giám đốc ngày nào cũng bận đến nỗi muốn sứt đầu mẻ trán, lặng lẽ đốt cho anh ấy một cây nến.
“Được ạ.”
“Đi làm việc đi.” Sếp lớn không muốn nhìn thấy cô nữa: “Em gọi Kiều Mộc vào đây cho anh.”
Mấy hôm nay có chút việc vặt, để thực tập sinh “dạo này cười không tươi, thậm chí, tình trạng có vẻ khá bi thảm” này làm thay luôn đi, vậy thì anh ấy có thể thả lỏng được rồi.
Ôn Nhã “vâng” một tiếng, Kiều Mộc nhanh chóng đi vào thế chỗ cô.
“Tổng giám đốc, anh tìm em ạ?”
Sếp lớn gật đầu, ngón tay gõ lên bàn một cái, cũng không nói chuyện ngay.
Kiều Mộc cũng rất kiên nhẫn, chống lại sự xấu hổ của mình mà đứng thẳng trước bàn làm việc chờ chỉ thị từ sếp.
“Em… em liên hệ với Tuyết Hà, hai hôm nay đặt bàn cho tôi và em ấy đi ăn cơm, số thì đi tìm Ôn Nhã… Được rồi, tôi viết ra cho em.” Sếp lớn cầm bút viết viết mấy con số rồi xé tờ giấy kia ra: “Lúc liên lạc cho cậu ấy em nhớ chú ý lời nói, dựa vào thời gian của cậu ấy để sắp xếp.”
Mặc dù tò mò rằng, vì sao chỉ cần một cuộc gọi của anh ấy là có thể giải quyết xong mà vẫn còn muốn cô ta làm người trung gian nhưng Kiều Mộc cũng không suy nghĩ gì nhiều, đây chính là cơ hội để cô ta có thể “quang minh chính đại” mà liên hệ với người trong lòng, cơ hội này cô ta chờ mãi mới đến, có ra sao cũng được. [*]
[*]
Vì một số thay đổi tình tiết truyện ở những chương tiếp nên mình xin phép đổi đại từ nhân xưng của Kiều Mộc sang “cô ta” nhé. Cất tờ giấy kia đi, Kiều Mộc vui đến mức muốn nhảy chân sáo rời đi.
Trong công việc, Ôn Nhã là người thuộc phái hành động, vì trong tay vẫn còn tài liệu của hai dự án chưa chỉnh sửa xong, cô lập tức quyết định từ hôm nay trở đi sẽ tăng ca, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Trước tiên, cô đến phòng kỹ thuật và phòng tiêu thụ “truyền lệnh” sửa đổi sách hướng dẫn, để bộ phận kỹ thuật cung cấp tư liệu sản phẩm mới nhất, để bộ phận tiêu thụ trình lên chỗ thiếu sót của sách hướng dẫn cũ, còn cô cũng nhanh chóng hoàn thành công việc dang dở, cố gắng kết nối thông suốt trước khi hai phòng hoàn thành khâu chuẩn bị.
Cô còn dành thời gian gửi cho Lâm Tuyết Hà một tin nhắn, thông báo quyết định tăng ca của mình.
Ôn Phấn Đấu: Công việc hơi nhiều, đêm nay em phải ở lại tăng ca để hoàn thành.
Đúng lúc Lâm Tuyết Hà đang dùng máy tính, anh nhanh chóng trả lời.
Mr. Không Chọc Nổi: Tăng ca đến khi nào?
Ôn Phấn Đấu: Chín giờ nhé.
Cũng không quá muộn.
Lâm Tuyết Hà nhìn một đống giấy tờ tồn đọng bên cạnh do yêu đương và đi công tác, đưa tay trả lời tin nhắn.
Mr. Không Chọc Nổi: Hôm nay tan làm không cần đến đón anh, tăng ca thật tốt.
Ôn Phấn Đấu: Ồ.
Ôn Nhã đóng cửa sổ trò chuyện lại, khóe miệng nâng lên, thật ra vẫn có thể ăn bữa tối với nhau mà.
Cô thở dài, toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc.
Kiều Mộc ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi cầm điện thoại đi ra khỏi văn phòng.
Điện thoại rung lên, Lâm Tuyết Hà liếc mắt nhìn một cái rồi nhận máy: “Ai vậy?”
Giọng nói lạnh lùng cứng rắn như sắt đá va chạm vào nhau không hề dịu đi bởi sóng điện thoại, Kiều Mộc thấp thỏm vỗ ngực, dùng hết khả năng làm giọng nói của mình trở nên uyển chuyển, dịu dàng hơn: “Xin chào anh Lâm, em là thư ký của công ty kỹ thuật Bác Đạt, trước kia em có không may quẹt phải xe anh, anh còn nhớ không…”
Giọng nói này còn làm bộ làm tịch hơn cả Ôn Nhã, đúng là “trò giỏi hơn thầy”.
Khuôn mặt Lâm Tuyết Hà không chút thay đổi, anh xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình: “Có chuyện gì không?”
Biểu hiện thờ ơ của anh khiến Kiều Mộc hơi mất mát: “Tổng giám đốc của chúng em muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, xin hỏi khi nào anh có thời gian, lúc nào phía bên em cũng có thể phối hợp với anh.”
“Không rảnh.”
Lâm Tuyết Hà cúp điện thoại rồi buông nó xuống, hai tay nhanh chóng quay lại với bàn phím, theo tiếng đánh máy lách cách, số liệu trên màn hình nhanh chóng xuất hiện, kết quả cũng có rất nhanh.
Kiều Mộc: “…” Khó trách tổng giám đốc muốn để cô ta gọi cuộc điện thoại này.
Trong văn phòng tổng giám đốc, sếp lớn khoanh tay, hai ngón tay cái vuốt ve nhau, có vẻ hơi bất an. Đổi sang Kiều Mộc thì chắc là giải quyết được…
Kiều Mộc kinh ngạc nhìn dãy số trong lịch sử trò chuyện, đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng, cắn răng quay về văn phòng.
“Chị Ôn Nhã, tổng giám đốc nói em gọi điện cho anh Lâm hẹn đi ăn, anh Lâm thẳng tay tắt điện thoại, phải làm sao bây giờ ạ?”
Ôn Nhã bên này mới kết nối điện thoại nên để cô ta đợi một lúc, chờ gọi xong điện thoại mới ngạc nhiên hỏi: “Sếp nói em gọi điện thoại cho anh Lâm à?”
Kiều Mộc cười nói: “Đúng vậy, đột nhiên anh ấy nói vậy, có lẽ do anh ấy thấy chị bận quá. Chị Ôn Nhã, chị nói cho em biết với, làm sao chị nói chuyện được với anh Lâm được vậy ạ, sau này có thể làm những việc vặt vãnh này cũng được.”
Đáng tiếc thay, Ôn Nhã đã biết hết những suy nghĩ của cô ta rồi, sao cô có thể cho cô ta cơ hội lợi dụng mình được, vì vậy, cô bèn nói: “Không sao, chị liên hệ với anh ấy quen rồi, hơn nữa, gọi điện thoại cũng không có gì khó cả, để chị gọi là được rồi.”
Cô vừa gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà vừa hỏi: “Sếp nói thế nào, thời gian nào cũng được à? Có nói với em là muốn đến nhà hàng nào không? Hai người họ gặp nhau thôi à?”
“Dáng vẻ của hai người họ trông như là…”
Vẻ mặt Kiều Mộc nóng vội nhưng chưa trả lời được gì thì đầu dây bên kia đã nhận máy.
“Anh Lâm, tối nay anh có rảnh không, tổng giám đốc muốn mời anh đi ăn tối.”
Lâm Tuyết Hà nhấn enter một cái, tiếng click chuột vang lên rất rõ ràng: “Không rảnh, tăng ca.”
“Vậy tối ngày mai có được không?”
“Không được.”
“Vậy anh rảnh khi nào?”
“Khi nào em không tăng ca thì lúc đó anh rảnh.”
Máu trong người Ôn Nhã như dừng lại, cô cười gượng như một phản xạ có điều kiện: “A a a a nếu vậy thì khi nào anh có thời gian rảnh thì em sẽ liên lạc lại sau.”
Lần này, người cúp điện thoại trước lại là cô.
Anh Lâm có độc, quá độc.
“Khụ khụ.” Ôn Nhã ho một tiếng, nhún nhún vai: “Chị cũng bất lực rồi, chị đề nghị em đi báo cáo với sếp rằng chúng ta đã thất bại, để anh ấy tự liên lạc đi.”
Hóa ra Lâm Tuyết Hà nói thật, không phải vì là cô ta gọi điện nên anh mới có thái độ như vậy, cho dù có là Ôn Nhã – người đã liên hệ rất nhiều lần với anh, gọi đến thì cũng mang về kết quả tương tự. Kiều Mộc vụng trộm thở dài một hơi, ngược lại, cô ta lại vui vẻ như trước: “Em biết rồi, để em thử lại lần nữa.”
Cô ta lại đi ra ngoài, Ôn Nhã lặng lẽ “meo meo” gửi WeChat cho Lâm Tuyết Hà.
Ôn Phấn Đấu: Anh Lâm, anh thay đổi rồi.
Mr. Không Chọc Nổi: Em cũng thay đổi.
Ôn Phấn Đấu: Không thể nào có chuyện đó được, em chưa từng thay đổi.
Mr. Không Chọc Nổi: Trước kia em dám nói như vậy với anh à?
Kiểu chữ hệ thống rõ ràng và đập vào mắt Ôn Nhã, cô suy nghĩ một chút rồi phát hiện mình không thể phản bác được.
Đúng vậy, Ôn Nhã cô nay đâu có giống xưa.
Ôn Nhã hiện tại lúc nào cũng có thể ưỡn ngực cao đầu được rồi.
Ôn Phấn Đấu: Nghe nói gần đây sếp em đang đánh nhau với vợ cũ, có lẽ anh nên bớt chút thời gian ra để ăn một bữa cơm với anh ấy đi.
Mr. Không Chọc Nổi: Còn chưa xong nữa à?
Lâm Tuyết Hà kinh ngạc, đôi vợ chồng này cứ dây dưa không dứt như vậy hoài, đang nghĩ cách thật ư?
Mr. Không Chọc Nổi: Anh biết rồi.
Trên WeChat, Ôn Nhã uyển chuyển dùng mini heart để bày tỏ tình yêu thương của mình với anh, kết thúc nói chuyện phiếm lại vùi đầu vào công việc một lần nữa. Mặc dù câu nói kia của anh Lâm chỉ là nói đùa nhưng cô vẫn phải giải phóng bản thân mình sớm một chút, mau chóng đi tìm nam thần chủ nghĩa xã hội để ôm ấp mới được.
Kiều Mộc đi ra ngoài, đứng mười mấy phút bên cửa sổ để điều chỉnh trạng thái rồi mới có dũng khí gọi điện thoại lại cho Lâm Tuyết Hà.
“Anh Lâm, em là Kiều Mộc, xin anh…”
“Tối nay có rảnh, để anh ấy chọn địa điểm, năm giờ rưỡi đến đón tôi.”
“Được!” Tình thế xoay chuyển, lòng Kiều Mộc như nở hoa, thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng, kiềm chế lắm mới khống chế được, người ở đầu bên kia xác định cô ta đã nghe được thì đưa tay cúp điện thoại.
Kiều Mộc ôm điện thoại cười thẹn thùng, quả nhiên mà, gọi nhiều thêm mấy cuộc điện thoại, kiểu gì anh cũng sẽ mềm lòng thôi.
Không ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì và cô ta đang hiểu lầm những gì, nhưng vì sự hiểu lầm này mà tạo nên ảnh hưởng trong cuộc sống khiến người khác rất dễ bối rối.
Lâm Tuyết Hà xuống tầng đúng năm giờ rưỡi, nhìn thấy Kiều Mộc vừa vuốt tóc vừa cười với mình thì anh ngẩn người ra.
Kiều Mộc xuống khỏi chiếc xe Porsche mới mua của mình, đi đến chỗ Lâm Tuyết Hà, trên mặt vẫn còn sự xấu hổ: “May mà em đến sớm hai phút, nếu không lại để anh phải chờ.”
Nếu như là bình thường, người qua đường sẽ chỉ nhìn thoáng qua đôi nam nữ có diện mạo nổi bật như vậy, thì bây giờ chính là ào ào nhìn sang. Đôi nam nữ đáng ghét này, không biết quy củ là gì, ở đâu ra nữa, thế mà lại dám ngang nhiên đứng dưới văn phòng người ta phát cơm chó à!
Lâm Tuyết Hà nhíu mày: “Cô đến đây làm gì, tôi nói để tổng giám đốc các cô đến đón tôi.”
Kiều Mộc tái mặt, dường như cô ta vừa nghe được tiếng cười nhạo nho nhỏ của chị gái công sở cao gầy mới đi ngang qua mình, đột nhiên cảm thấy khó xử. Từ nhỏ cô ta đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng chịu chút uất ức nào, lần này vì Lâm Tuyết Hà mà đã hạ quyết tâm cực lớn, nhưng cũng khó mà chịu được sự lạnh nhạt của anh.
Dựa vào cái gì mà anh lại lạnh nhạt với cô ta như vậy cơ chứ, cô ta đã hạ thấp bản thân mình đến vậy rồi mà.
“Là… là em hiểu lầm, nhưng tổng giám đốc đã đi trước rồi, lần này anh cứ để em đưa anh qua đó trước đã.”
Lâm Tuyết Hà nhìn cô ta một cái, nói một câu “làm phiền” rồi đi qua mở cửa ghế sau, ngồi xuống sau ghế lái.
Trên đường đi, Lâm Tuyết Hà nhíu chặt lông mày, trong lòng hối hận không thôi.
Mùi nước hoa trên người Kiều Mộc lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, hòa với mùi nước hoa trên xe khiến toàn thân Lâm Tuyết Hà khó chịu. Anh trời sinh đã mẫn cảm, cho dù là khứu giác hay thính giác thì đều nhạy cảm hơn so với người bình thường nhiều, vậy nên lúc ngủ không thể có bất kỳ tiếng động nào, mùi nước hoa nhân tạo cũng là một gánh nặng với anh.
Tất nhiên, loại nước hoa Kiều Mộc dùng là nước hoa cao cấp, nhưng cao cấp đến đâu, dễ ngửi đến đâu thì cái mũi quý giá của Lâm Tuyết Hà cũng không thể chịu nổi.
Ban đầu trợ lý của anh cũng dùng nước hoa, còn đặc biệt thích loại nước hoa quyến rũ của nước ngoài, về sau đã cương quyết phải đổi sang loại nước hoa hoa cỏ tươi mát, quả là một sự hy sinh lớn.
“Anh Lâm, anh thích ăn cơm Tây ạ?”
Lâm Tuyết Hà đưa tay xoa mũi, đáp: “Cũng tạm.”
Kiều Mộc thở dài một hơi rồi cười cười, liên tục nhìn về kính chiếu hậu trong xe: “Vậy thì tốt rồi, em nghĩ anh từ nước ngoài về nên sẽ khá thích bò bít tết, vậy nên đã đặt bữa tối ở nhà hàng Tây. Thật ra em vẫn thích kiểu chia suất ăn của nước ngoài hơn, cảm giác như vậy khá là sạch sẽ…”
“Xin lỗi, làm phiền cô chú ý lái xe.” Lâm Tuyết Hà cắt lời cô ta: “Mời cô chuyên tâm phụ trách an toàn của tôi cũng như của chính bản thân mình.”
Tay cầm lái của Kiều Mộc nắm chặt lại, lớp da màu đỏ bị nắm chặt trong tay.
Không có phong độ, không biết tốt xấu, thật sự cho rằng nếu không phải anh thì không được ư?
Tính tình đại tiểu thư của Kiều Mộc nổi lên, mặt cô ta lạnh đi: “Đã biết.”
Lâm Tuyết Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mình cũng khá may mắn, cũng may người đến sân bay đón anh ngày trước là Ôn Nhã, không phải là người khiến người khác không thoải mái.
Lâm Tuyết Hà vừa xuống xe Kiều Mộc đã đánh tay lái, chân giẫm chân ga rời đi, lúc đi còn cọ vào đuôi xe taxi đằng trước một chút, chủ xe tức giận đến mức chỉ muốn chửi thề, giữ Lâm Tuyết Hà lại đòi bồi thường năm trăm tệ.
Bữa cơm này còn chưa ăn mà đã no nê một bụng tức.
Sếp lớn đến trước một chút, đã khui sâm panh, cầm ly của mình thưởng thức từng ngụm một, nhìn những đôi tình nhân xung quanh, vẻ mặt có chút cô đơn quạnh quẽ. Lúc Lâm Tuyết Hà mang theo khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc ngồi xuống đối diện anh ấy, thậm chí, anh ấy còn đột nhiên cảm thấy, cũng không hẳn là mình không thể chơi gay với người em họ này, chỉ cần có người bên cạnh bầu bạn là được.
“Tuyết Hà này, anh cảm thấy nếu giữa hai chúng ta có thêm hoa hồng nữa thì trông cũng rất phù hợp đấy.”
Lâm Tuyết Hà cụp mắt xuống, tự rót sâm panh cho mình: “Vậy anh cần qua được ải của mẹ em đã.”
Sếp lớn hơi run sợ, lập tức sợ hãi: “Vậy còn không phải là qua ải của cọp mẹ à.”
“Vậy anh cứ qua cái ải kia đi.”
“Ai đi người đó bị ngu!”
Dáng vẻ bây giờ của anh ấy vô cùng giống với một đứa nhóc trẻ trâu mười bảy, mười tám tuổi, vẻ mặt uất ức không chịu thua kém. Từ trước đến nay Lâm Tuyết Hà luôn có quan điểm của riêng mình, cũng không có quá nhiều hứng thú với đời tư của người anh họ này, lần xuất hiện này chỉ dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.
“Tìm em có chuyện gì?”
“Không có việc gì hết á, chỉ muốn quan tâm em họ thêm một chút mà thôi, sau này cũng dễ nói chuyện với mẹ cậu hơn.” Ly rượu trong tay sếp lớn nghiêng một cái, chất lỏng màu đỏ trong ly đung đưa theo càng làm nổi bật sự bất cần đời không hợp tuổi của anh ấy: “Thuận tiện hỏi một chút về câu nói kỳ lạ của cậu tháng trước.”
Chuyện đã rõ rành rành như vậy, anh ấy cũng đã quan sát hơn một tháng rồi nhưng mà bây giờ vẫn còn cố hỏi, Lâm Tuyết Hà đã có thể hiểu được đôi chút tâm trạng hàng ngày của chị dâu – người anh chưa từng gặp mặt bao giờ.
EQ thấp đến mức khiến người ta tức sôi máu.
“Cuối tuần em dọn nhà, anh qua giúp là biết.”
Sếp lớn nhíu mày, vô cùng cảnh giác: “Chẳng lẽ cậu muốn lừa anh qua làm lao động không công đấy à?” Tên nhóc Lâm Tuyết Hà này quá nguy hiểm, từ khi lên tiểu học đã có thể dùng ba mươi sáu kế để kiếm lợi ích cho bản thân mình, không thể không đề phòng được.
“Vậy thì quên đi.” Lâm Tuyết Hà hoàn toàn không thèm để ý tới, dù sao, đối với anh mà nói, chuyện này cũng không gây ra ảnh hưởng gì.
Sếp lớn nửa tin nửa ngờ, quyết định vẫn tin anh thêm lần nữa, chờ bít tết lên lại đổi sang một chủ đề khác.
“Hôm nay anh để một cô gái nhỏ khác liên lạc với cậu, cảm giác thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả.” Dao trong tay Lâm Tuyết Hà tùy tiện cắt miếng thịt bò tươi ngon, cắt ra được một miếng nhỏ hoàn mỹ.
Sếp lớn chua xót: “Người ta là đại tiểu thư tập đoàn Kiều thị, cậu đúng là, ở trong phúc mà không biết hưởng phúc… Chẳng phải lúc đó cậu đánh giá Ôn Nhã cao lắm sao?”
“Cẩn thận, chu toàn, nghiêm túc, trong lúc làm việc không có suy nghĩ riêng, công tư rõ ràng.” Lâm Tuyết Hà đánh giá xong lại nhớ đến gì đó, dao trong tay lại nâng lên thêm lần nữa, từ từ cắt một miếng thịt ra: “Vốn dĩ đều là Ôn Nhã liên lạc với em, sao lại bỗng nhiên đổi người?”
“À, cậu không biết nhỉ.” Sếp lớn lập tức kể khổ với anh: “Gần đây anh cứ nhìn thấy cô ấy là lại thấy phiền lòng.”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Hà vẫn không thay đổi: “Sao vậy?”
“Còn có thể làm sao nữa đây? Bên anh mây đen trải vạn dặm, cô ấy thì trời trong mây xanh nắng đẹp, cậu nói anh chịu nổi kiểu gì đây?”
“Cho nên anh tăng thêm công việc cho cô ấy, lấy việc công báo thù việc tư.”
Sếp lớn bình chân như vại, tiếp tục lắc ly rượu của mình: “Cũng không thể nói như vậy được, nhân lúc còn trẻ làm thêm chút việc, đối với tương lai của cô ấy mà nói, cũng có chỗ tốt… Hơn nữa, chẳng phải anh đây đang giảm bớt gánh nặng cho cô ấy hay sao, cứ để cô gái nhỏ phải ở với người khó tính như cậu… cẩn thận từng li từng tí nói chuyện là được à?”
“Anh đoán, cô ấy thoát khỏi cậu rồi thì chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng vui vẻ.” Anh ấy còn ra vẻ mà thở dài: “Cứ cho là anh đền bù cho cô ấy một chút đi.”
Dao trong tay Lâm Tuyết Hà càng nhẹ nhàng linh hoạt hơn, khóe miệng cũng hơi nâng lên: “Vậy phải cảm ơn anh.”
Sếp lớn hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp đến nên vẫn còn nói nhăng nói cuội, anh ấy lại nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, luyên thuyên nhiều khiến cảm xúc thăng hoa, đã xảy ra thì không thể ngăn lại được.
Ha ha.