Không Có Người Như Anh

Chương 42

Ánh đèn le lói trong phòng khách mờ ảo, tiếng nhạc nền khủng bố khiến cho mấy người ngồi trên sô pha căng thẳng thần kinh, tiếng thét chói tai nghẹn trong cổ họng, chút nữa thôi sẽ vọt ra khỏi miệng.

Cửa trượt ở ban công không đóng chặt, gió thổi rèm bay, một chút ánh sáng lọt vào, lúc sáng lúc tối, khiến không khí thêm phần quỷ dị.

Mạnh Tinh Lan nhát gan, hồi cấp ba nhóm bọn họ từng đi nhà ma chơi, rõ ràng chẳng có gì mà cô nàng kêu to số hai không ai dám nhận số một. Từng ấy năm trôi qua, cô ấy vẫn chẳng thay đổi gì, xem phim kinh dị mà chỉ còn nước chui thẳng vào lòng Nguyễn Miên, ôm chặt cánh tay cô, nhìn thấy cảnh gì rợn người là giấu mặt vào ngực cô, người cũng vô thức sán lại gần.

Trần Ngật ngồi chỗ bên cạnh còn lại của Nguyễn Miên, không gian ghế sô pha vốn chật hẹp, Mạnh Tinh Lan cứ cọ qua cọ lại, cả người Nguyễn Miên cũng nghiêng sang bên kia, cánh tay đè lên cánh tay anh, cách một lớp quần áo hơi mỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Trong xoang mũi tràn ngập hơi thở nhàn nhạt của người đàn ông, mát lạnh mà sạch sẽ.

Nguyễn Miên lẳng lặng nghiêng người sang bên phải. Vừa mới kéo khoảng cách xa hơn một chút, Mạnh Tinh Lan đã a một cái rồi đè sang, Nguyễn Miên bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào lồng ngực Trần Ngật.

Đầu đụng trúng cằm anh, không nặng cũng không nhẹ.

Khoảng cách quá gần, thậm chí Nguyễn Miên còn có thể nghe thấy tiếng rên khe khẽ của người đàn ông, như là phát ra từ sâu trong cổ họng.

Xen lẫn vài phần mập mờ không rõ.

Cô nín thở, trong đầu như có sợi dây cung bị căng ra đến cực hạn rồi đứt phựt, cả người nóng bừng từ trong ra ngoài.

Dưới ánh sáng mông lung, tiếng vài vóc ma sát vào nhau dù nhỏ nhưng vẫn bị phóng đại lên mấy lần. Nguyễn Miên cố giữ bình tĩnh ngồi thẳng dậy, chẳng khác gì một con lật đật.

Nhưng ở một nơi mà cô không nhìn thấy, Trần Ngật khoanh tay nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, trong ánh sáng le lói, anh cúi đầu nở một nụ cười.

Lát sau, có lẽ Lương Dập Nhiên nhận ra Mạnh Tinh Lan ngồi càng lúc càng xa mình nên vươn tay kéo cô nàng lại gần, thấp giọng nói: “Ngồi yên nào.”

Nói xong, cánh tay anh choàng lên vai cô nàng, ôm người nọ vào lòng. Mạnh Tinh Lan không thể động đậy, cách xa Nguyễn Miên một chút.

Bộ phim dần bước vào giai đoạn cao trào. Những người khác đang chăm chú xem, Nguyễn Miên lại hơi buồn ngủ, cúi đầu ngáp mấy cái liền.

Ban đầu cô còn cố gắng chống đỡ được, đàng hoàng ngồi đó. Nhưng càng về sau càng buồn ngủ, người cũng dần dần dựa vào ghế sô pha, đầu gác lên gối thấp, mí mắt rũ xuống, giống như ngủ nhưng không phải đang ngủ.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ dâng lên, mí mắt Nguyễn Miên cố chống cự hai cái, cuối cùng đành chịu thua.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Ngật – người vẫn luôn không chú ý đến bộ phim lắm – chuẩn bị đứng dậy lấy nước, kết quả đầu ngón tay vừa chạm vào cốc nước trên bàn, người vốn ngủ ngon lành ở đó như thể mất đi chỗ dựa, cả người ngã vào chỗ anh vừa ngồi.

Anh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã nhanh hơn một bước, vươn tay đỡ lấy đầu người nọ.

Sau đó đổi tay thành bả vai của mình.

Sô pha mềm mại, Nguyễn Miên ngủ say nên vùi vào quá sâu, tư thế như vậy không thoải mái lắm. Thấy thế, Trần Ngật lại ngồi xuống, hạ vai ở một vị trí thích hợp với độ cao của cô.

Phim còn hơn nửa tiếng nữa, Trần Ngật càng chẳng có tâm tư mà xem, sức nặng đè lên vai khiến lòng anh tràn ngập thỏa mãn.

Bộ phim nhanh chóng kết thúc, lúc nhạc kết phim vang lên, Thẩm Du vốn đã nằm liệt người trên sô pha chợt ngồi dậy vươn vai, ánh mắt vô tình nhìn bốn người ngồi trên sô pha dài, không khỏi chửi thề.

Fuck.

Anh ta thấp giọng mắng một câu, hùng hùng hổ hổ đi dép lê vào đứng dậy lấy nước, mang ý đồ xấu xa đi tới chỗ ban công, giơ tay kéo mạnh rèm ra.

Phòng khách bỗng sáng choang, ánh nắng tràn vào.

Mạnh Tinh Lan bị giật mình, vừa dụi mắt vừa mắng, “Thẩm Du! Cậu bị điên à! Lớn vậy rồi mà còn ấu trĩ!”

Thẩm Du khẽ cười, vung tay kéo hết rèm ra, miệng ngâm nga bài hát nào đó không rõ.

Nguyễn Miên đang ngủ bên cạnh cũng bị hành động kia đánh thức, vô thức đưa tay lên dụi mắt, lại bất chợt nắm được thứ gì đó.

Lành lạnh, còn hơi mềm.

Cô lập tức tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là những đường chỉ tay cực kỳ rõ ràng trong lòng bàn tay người đàn ông, cũng như nốt ruồi nhạt màu ở khớp xương đầu tiên của ngón giữa.

Nguyễn Miên ngây ra như phỗng, giống như chưa hoàn hồn, lại như không biết làm sao, cảm xúc trong lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, đầu ngón tay của cả hai đều vô thức cử động.

Cánh tay Trần Ngật khẽ động, thu tay lại, lòng bàn tay sượt qua đầu ngón tay cô, trong lòng dâng lên một hồi tê dại.

Dường như anh không để chuyện này trong lòng, vô cùng tự nhiên đứng dậy, đút tay vào túi rồi đi đến phòng bếp.

Nguyễn Miên sờ trán mình rồi lại buông tay xuống, ánh mắt đăm đăm nhìn một chỗ, có hơi xuất thần.

Cô không muốn suy nghĩ miên man, nhưng lại không nhịn được nghĩ, hành động này của anh rốt cuộc là vô tình quan tâm hay là gì khác.

Những cái khác kia, có phải thứ mà cô từng nghĩ rất nhiều lần rồi lại không dám nghĩ đến không?

Nguyễn Miên có cảm giác không thể nói rõ bằng lời, giống như người luôn bị cô cất giấu trong lòng, đột nhiên có một ngày anh đưa tay lên gõ cánh cửa trái tim cô.

Nhưng Nguyễn Miên không dám mở cửa.

Cô không biết rốt cuộc anh mệt mỏi đi ngang qua nơi này muốn bước vào nghỉ ngơi một lát, hay thật sự muốn ở lại đây, trở thành cư dân lâu dài ở nơi đây.

Cô là một tay chơi cờ bạc, nhưng lại là một tay chơi rụt rè, muốn thử nhưng lại do dự.

…..

Buổi tối, nhóm bọn họ đi ăn bên ngoài. Trên đường đi Thẩm Du có nhắc tới món Nhật hôm qua ăn, khẽ mắng một câu: “Nếu không phải Trần Ngật cứ nhất quyết đòi đi, tao thà mua ít rau trộn dưới tiểu khu về ăn còn hơn.”

Nguyễn Miên ngồi đằng sau mí mắt nhảy lên, cô hỏi: “Các cậu ăn đồ Nhật ở nhà hàng nào vậy?”

“Nhà hàng Lượng Nguyên Kiều ấy.” Thẩm Du mở cửa kính xe ra, làn gió mát lạnh thổi vào, bao trùm cả thành phố phồn hoa không bao giờ ngủ này.

Hộp thức ăn mà tối qua Trần Ngật gửi đến không có nhãn hiệu, Nguyển Miên chỉ thấy mùi vị quen quen, lại không ngờ đó chính là đồ ăn ở nhà hàng hôm trước cô và Hà Trạch Xuyên vừa đi ăn với nhau.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang lái xe qua gương chiếu hậu, vẻ mặt anh vẫn như thường, khuỷu tay vắt lên bệ cửa sổ, một tay điều khiển tay lái.

Giây tiếp theo, dường như anh nhận ra gì đó, hướng mắt nhìn sang gương, Nguyễn Miên vội vàng thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Trần Ngật bắt được một giây bối rối kia của cô, khóe môi cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, bóng cây chợt lóe qua, màn đêm chẳng thể quấy rầy sự náo nhiệt của thành phố này.

Ăn xong, bọn họ lại trở về nhà Trần Ngật, nhà anh ngoài thư phòng và phòng ngủ chính còn có hai phòng dành cho khách.

Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên không ở khách sạn bên ngoài. Nguyễn Miên vốn về nhà mình nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo của Mạnh Tinh Lan nên đành phải ở lại cùng.

Năm người ngồi trong phòng khách chơi bài tú lơ khơ [1]. Lúc sắp đến mười giờ, Trần Ngật và Thẩm Du đột ngột nhận được điện thoại trong đội, phải về quân khu gấp.

[1] Chính là trò Tiến lên miền Bắc của mình đó.

Không chơi bài được, Mạnh Tinh Lan trở về phòng tìm sạc điện thoại, Thẩm Du lập tức đứng dậy chui vào phòng vệ sinh, Lương Dập Nhiên trò chuyện với Trần Ngật đôi câu rồi cũng quay về phòng.

Nhất thời trong phòng khách chỉ còn mỗi hai người Nguyễn Miên và Trần Ngật, bầu không khí đột nhiên lắng lại.

Trần Ngật đứng đó, rót nước rồi uống hai ngụm, sau đó đi đến cửa, lấy một chùm chìa khóa từ trong ngăn tủ để giày rồi rút một chiếc trong đó ra.

Anh quay về phòng khách, đưa chiếc chìa khóa đó cho Nguyễn Miên, “Đây là chìa khóa dự phòng của cửa chính, lúc nào các cậu đi thì cậu nhớ khóa cửa giúp tôi nhé.”

Nguyễn Miên à một cái, lại nhớ ra gì đó: “Rồi cái chìa khóa này thì làm sao?”

“Cứ tạm thời để ở chỗ cậu đi.” Trần Ngật thản nhiên nói: “Hôm nào được nghỉ tôi sẽ đến chỗ cậu lấy.”

Anh sắp xếp rất hợp lý, Nguyễn Miên không tìm được lý do để từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Bên kia, Thẩm Du ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt ướt sũng, đưa mắt nhìn hai người, hỏi: “Đi chưa?”

Trần Ngật ừ, xoay người cầm chìa khóa xe trên bàn lên, sau đó dặn dò: “Phòng nào cũng sạch sẽ, các cậu cứ ngủ thoải mái, phòng vệ sinh cũng có khăn mặt mới tinh.”

Nguyễn Miên gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Hình như anh vẫn chưa yên tâm, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Thẩm Du nhìn không nổi nữa, “Được rồi, có gì để lúc đi đường nói cũng được mà?”

“…..”

“…..”

Nguyễn Miên dừng một chút, cầm chiếc chìa khóa trên tay, mất tự nhiên nhìn sang hướng khác. Trần Ngật thở dài một tiếng, “Tôi đi nhé.”

“Ừm.”

Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên cũng đi ra khỏi phòng, “Hai người đi đường chú ý an toàn nha, đợi đến tháng 6 lại tụ tập.”

Thẩm Du khoát tay, “Ok, mấy người cứ chơi đi.”

Hai người một trước một sau ra khỏi nhà, cửa đã đóng nên chẳng nghe thấy gì nữa, chẳng hiểu sao Nguyễn Miên lại thấy mất mát, nhưng khi nhìn chiếc chìa khóa trên tay, sự mất mát này tiêu tan đi nhiều.

Buổi tối, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ngủ chung một phòng. Hai người tắm rửa xong, nằm trên giường tâm sự.

Mạnh Tinh Lan nhìn cô mấy lần, như thể nhịn lâu lắm rồi giờ không nhịn được nữa, “Miên Miên, tớ hỏi cậu một vấn đề được không?”

“Gì vậy?”

“Cậu và Trần Ngật có phải…?” Mạnh Tinh Lan ngồi xuống, “Chỉ là tớ cảm thấy hình như hai người bọn cậu hơi là lạ.”

Lúc chiều xem phim, cô nàng vô tình quay đầu thấy Nguyễn Miên dựa vào vai Trần Ngật ngủ, nhưng hình như Trần Ngật đã quen với việc đó, thậm chí còn hạ vai xuống để cô ngủ ngon hơn.

Sau khi xem phim xong, Thẩm Du kéo mạnh rèm ra, cô lại thấy Trần Ngật giơ tay che trước mặt Nguyễn Miên. Mấy chi tiết nhỏ ấy, nếu không phải thích thì sẽ không bao giờ làm.

Nghe thấy vậy, Nguyễn Miên cũng từ từ ngồi dậy.

Mạnh Tinh Lan thấy cô cụp mắt không nói gì, lòng cũng không chắc lắm, “Cho nên giờ hai cậu là gì của nhau vậy? Người yêu à?”

“Không phải.” Nguyễn Miên mím môi dưới, im lặng một lúc, muốn nói lại chẳng biết nói gì, chỉ đành thở dài, “Tớ cũng không biết nên nói gì.”

Cảm xúc trong mắt cô quá phức tạp, Mạnh Tinh Lan không đành lòng hỏi nữa, “Thôi được rồi, tớ không hỏi nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai cậu, nhưng cậu phải nhớ, dù chuyện gì xảy ra tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”

Hốc mắt Nguyễn Miên đỏ lên, gật đầu đáp được.

Mạnh Tinh Lan lại nằm xuống, “Tớ tắt đèn nha?”

“Ừm.”

Trong phòng không có ánh sáng, mờ mờ hư ảo, hai người nằm đó nhưng không nói gì. Một lúc lâu sau, Mạnh Tinh Lan trở mình xoay mặt về hướng Nguyễn Miên, vẫn không nhịn được hỏi, “Miên Miên.”

“Hửm?”

“Nếu Trần Ngật tỏ tình với cậu, cậu đừng đồng ý với cậu ấy ngay nhé?” Mạnh Tinh Lan nói với vẻ nuối tiếc: “Nhiều năm như vậy, tớ chưa từng thấy cậu ấy ăn quả đắng bao giờ, ngẫm lại thấy khá là mong chờ đó.”

“…..”
Bình Luận (0)
Comment