Không Có Người Như Anh

Chương 43

Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên thứ hai còn phải đi làm nên đã đặt vé máy bay tối chủ nhật quay về Bình Thành. Ăn cơm tối xong, Nguyễn Miên đưa hai người ra sân bay. Sau khi trở về, cô lướt vòng bạn bè một lúc, chợt thấy bài đăng mới nhất của Trần Ngật.

— Ra ngoài làm nhiệm vụ, cuối tháng mới về.

Không có hình ảnh, giống như một lời nhắn cố tình cho ai đó xem.

Không biết có phải do tác động tâm lý vì những chuyện xảy ra gần đây không, chẳng hiểu sao Nguyễn Miên lại cảm thấy những lời này có liên quan đến mình.

Cô vẫn nhấn like như mọi lần, sau đó nhấn vào vòng bạn bè của Trần Ngật, nhàn rỗi lướt xem.

Sau khi xem năm bài liên tiếp, Nguyễn Miên phát hiện có điều gì đó không thích hợp, bắt đầu từ bài đăng “Nghỉ phép kết thúc” hôm 24 tháng 3 đến nay Trần Ngật đã đăng tất cả là bảy bài.

Không có comment, like chỉ có một cái, đều là cô like.

Nguyễn Miên kéo xuống chút nữa, xem thử những bài từ trước ngày 24 tháng 3, hầu như bài nào cũng có Thẩm Du like và comment, thỉnh thoảng có một, hai bài được Mạnh Tinh Lan like.

Nhưng chỉ có mình bảy bài đăng gần đây nhất là không có.

Dường như Nguyễn Miên đã nghĩ ra gì đó, tim đập thình thịch, lại kéo lên xem bảy bài mới nhất, ý nghĩ nọ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Cô vẫn thấy khó tin, thoát ra ngoài nhấn vào khung trò chuyện với Mạnh Tinh Lan, thậm chí lúc gõ chữ, vì quá mức hồi hộp nên đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, gõ một câu tận mấy lần mới không bị sai chính tả.

Lúc chuẩn bị nhấn gửi, Nguyễn Miên lại thấy hơi do dự, không dám chắc rằng cơ hội 50% này có phải cô tự mình đa tình hay không.

Cũng vào lúc này, cô nhìn chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà, đó là chìa khóa hôm qua Trần Ngật đưa cho cô.

— Chìa khóa nhà anh.

Không hiểu tại sao, tựa như lập tức có dũng khí, Nguyễn Miên nhấn gửi đi, tin nhắn nhanh chóng gửi thành công, nhưng lúc này Mạnh Tinh Lan đang ở trên máy bay quay về Bình Thành.

Đối với Nguyễn Miên, mấy tiếng đó thật sự quá dài, nhưng cô chưa bao giờ mong đợi một điều gì đó như lúc này.

Cô nghĩ, nếu kết quả tốt đẹp, chờ đợi như thế cũng là đáng giá.

…..

Hai giờ sáng, thành phố yên tĩnh không tiếng động, trong đêm tối, tất cả động tĩnh sẽ bị phóng đại khiến nó trở nên cực kỳ đột ngột.

Trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên đánh thức người vốn chẳng thể ngủ say.

Nguyễn Miên bật đèn đầu giường lên, vươn tay lấy di động, nhìn thấy tin nhắn Mạnh Tinh Lan mới trả lời.

Lúc này chẳng khác gì quay xổ số vậy, đã quay đến số thứ hai từ dưới lên, chỉ còn một con số cuối cùng để biết có trúng thưởng hay không.

Cảm giác ấy vừa kích động lại vừa hồi hộp.

Nguyễn Miên cầm di động rồi mở khóa màn hình, động tác lặp đi lặp lại năm, sáu lần cho đến khi cô nhận được một tin nhắn khác từ Mạnh Tinh Lan.

Kết cục tốt hay xấu, chỉ cách nhau một khoảnh khắc mà thôi.

Cô hơi nín thở, nhấn vào khung trò chuyện.

[Mạnh Tinh Lan]: Để lát nữa nhé, tớ vừa mới xuống máy bay, lát tớ chụp màn hình gửi cậu sau.

[Mạnh Tinh Lan]: /hình ảnh/

Nguyễn Miên nhấn mở hình ảnh kia lên, trên màn hình là bài đăng mới nhất của Trần Ngật trong vòng bạn bè, chính là tấm ảnh con mèo quýt đăng từ một tháng trước.

Đến giờ phút này, dường như mọi chuyện đều sáng tỏ, dù chuyện này không thể nói lên điều gì, nhưng cô vẫn cảm thấy như mình vừa mới trúng thưởng lớn, tâm tư chộn rộn trong lòng, những suy đoán lớn mật, dường như ngay khoảnh khắc này đã khẳng định ý nghĩ nọ trong lòng.

Cô tưởng cô tự mình đa tình, thật ra là ám hiệu tâm đầu ý hợp.

Một lúc sau, Nguyễn Miên trả lời Mạnh Tinh Lan rồi lại nhấn vào vòng bạn bè của Trần Ngật, cẩn thận đọc lại bảy bài đăng gần nhất một lần nữa.

Mấy cái dấu chấm tròn kia, như nói rằng ấy là một kết thúc có hậu.

Cô không khỏi cong môi, nhìn hồi lâu mới thoát ra ngoài.

….. 

Những ngày tiếp theo vẫn bận rộn như cũ. Trong nửa cuối tháng 4 hôn lễ của Mạnh Tinh Lan được quyết định, sẽ được tổ chức vào ngày 6 tháng 6, trước Tết Đoan ngọ một ngày.

Bệnh viện có chế độ thay đổi ca, Nguyễn Miên nghĩ sẽ dành ra khoảng ba ngày nghỉ Tết Đoan ngọ nên đã đổi ca với đồng nghiệp, đến cả ngày 1/5 cũng không nghỉ.

Sau khi trở về từ Lạc Lâm, Mạnh Phủ Bình giao thêm khá nhiều nhiệm vụ cho cô, ngoài mặt là để cô có thêm kinh nghiệm, có lẽ trong vòng sáu tháng cuối năm sẽ để cô tự mình mổ chính.

Mạnh Phủ Bình luôn coi trọng cô, Nguyễn Miên cũng không muốn phụ lòng mong đợi của thầy nên chỉ có thể cố gắng gấp bội, đến nỗi ngày 3 tháng 5 Trần Ngật gọi mấy cuộc điện thoại cô cũng không nhận được.

Sau khi gọi lại thì đã không có ai bắt máy. Từ vòng bạn bè của anh, Nguyễn Miên biết khoảng thời gian trước anh đến quân khu Tây Nam tham gia diễn tập một thời gian, cuối tháng 5 mới về được.

Khi đó, hai người đều bận tối mắt tối mũi, hơn nữa tính chất nghề nghiệp của Trần Ngật khác với mọi người, khó lòng liên lạc.

Lại thêm một đêm bận rộn, buổi sáng từ chỗ Mạnh Phủ Bình, Nguyễn Miên mới biết cuối tháng này Hội chữ thập đỏ thành phố B sẽ tổ chức một cuộc họp tuyên dương cứu trợ động đất ở Lạc Lâm, bảo cô sắp xếp lại công việc để tham dự, ngoài ra còn giao nhiệm vụ viết bài phát biểu cho cô.

Mạnh Phủ Bình là một trong những lãnh đạo của đội ngũ y bác sĩ đầu tiên được thành lập lúc ấy nên trong cuộc họp tuyên dương phải lên bục phát biểu. Bình thường thầy rất bận, vốn không có thời gian để viết.

Dặn dò mấy việc lặt vặt xong, Mạnh Phủ Bình dịu giọng nói, “Được rồi, em giao ban xong thì về nghỉ ngơi đi, công việc chỉ là công việc, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

“Dạ, em biết rồi thưa thầy.” Tối hôm qua Nguyễn Miên trực ca đêm, sau khi giao ban với đồng nghiệp xong, lúc đi xuống sảnh tầng một cô vô tình gặp đồng đội của Trần Ngật.

Chu Tự Hằng.

Trước đó cậu ta tham gia cứu viện tại hiện trường, bất ngờ gặp phải lần sụp đổ thứ hai, được cứu ra kịp thời nên giữ được tính mạng nhưng chân trái bị tàn tật vĩnh viễn.

Hiển nhiên Chu Tự Hằng cũng trông thấy Nguyễn Miên, sững lại một lúc rồi mới lên tiếng chào, “Bác sĩ Nguyễn.”

Nói xong, cậu ta quay sang nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh, “Mẹ, đây là bác sĩ Nguyễn, lần trước có tham gia cứu viện ở khu vực thiên tai.”

Nguyễn Miên lễ phép mỉm cười, “Cháu chào bác ạ.”

“Chào cháu.” Người phụ nữ trung niên cầm một xấp giấy trên tay, cười nói: “Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ đi trả viện phí trước.”

“Vâng.” Chu Tự Hằng thấy bóng dáng mẹ đã đi xa thì mới thu lại tầm mắt.

Nguyễn Miên và cậu ta không quá quen biết, chỉ là hồi ở vùng thiên tai từng chăm sóc cậu nhiều hơn một chút. Hai người đứng ở đó hàn huyên mấy câu, lúc này cô mới biết cậu ta đến đây để tập hồi phục chức năng.

Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho cậu là chủ nhiệm Lý khoa Chỉnh hình của bệnh viện Hiệp Hòa. Sau khi từ khu thiên tai về, chủ nhiệm Lý lo lắng tình trạng vết thương nên đề nghị cậu đến bệnh viện Hiệp Hòa điều trị sau phẫu thuật.

Hai người không nói chuyện lâu, sau khi mẹ cậu ta nộp viện phí xong quay về thì bọn họ đi trước. Nguyễn Miên đứng đó nhìn một lúc rồi mới thu lại tầm mắt.

Vào ngày diễn ra cuộc họp tuyên dương khen thưởng sau trận động đất, Nguyễn Miên đến bệnh viện từ sáng sớm rồi cùng đồng nghiệp ngồi xe đến hội trường. Trước cửa đã có vài chiếc xe của một số bệnh viện khác, còn có xe của bên quân đội.

Những bóng người trong những bộ trang phục khác màu xen lẫn nhau, cô hướng mắt nhìn những người mặc quân phục mấy lần, còn chưa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đã bị đồng nghiệp thúc giục đi vào hội trường.

Ngay khi cô vào trong, bên ngoài lại có mấy chiếc xe dừng lại, Trần Ngật xuống xe, Thẩm Du cũng từ chiếc xe bên cạnh đi xuống.

Đoàn người chuẩn bị xếp hàng đi vào hội trường, tiếng giày giẫm trên mặt đất vang lên đều nhịp, khiến không ít người quay đầu nhìn ra cửa.

Lần thứ ba Nguyễn Miên quay đầu lại, cô đã thấy Trần Ngật đứng ở phía trước. Người đàn ông mặc quân phục, gương mặt chính trực anh tuấn, đang báo cáo gì đó với cấp trên, nét mặt nghiêm nghị.

Nhưng chỉ một lát sau, anh báo cáo xong, quay đầu nói chuyện với đồng đội bên cạnh, lại quay về dáng vẻ thản nhiên, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Hình như anh cũng đang tìm ai đó, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang bên này. Nguyễn Miên hít một hơi rồi đứng thẳng lưng.

Lịch trình của cuộc họp tuyên dương khen ngợi đã được quyết định từ sáng sớm, cũng đã thông báo cho các đơn vị tham gia, phần thứ hai là trao thưởng, Nguyễn Miên đi theo đồng nghiệp lên sân khấu từ bên trái.

MC đang nói về những nỗ lực và cống hiến mà lúc ấy đội ngũ bọn họ đã làm được tại hiện trường. Nguyễn Miên đứng trên sân khấu, nhìn xuống bên dưới.

Cô nhìn thấy Trần Ngật ngồi ở hàng ghế thứ ba, khoảng cách có hơi xa, cô không biết Trần Ngật có nhìn thấy mình hay không.

Nhưng ngay sau đó cô đã biết.

Trần Ngật ngồi nghiêm chỉnh bên dưới, mũ quân phục đặt bên hông, lúc Nguyễn Miên lại vô tình nhìn qua, anh đột nhiên cong môi mỉm cười.

Mắt Nguyễn Miên hơi sáng lên, hai má nóng bừng, tỏ vẻ bình tĩnh nhìn sang hướng khác, giả bộ nghe MC nói.

Dưới sân khấu vang lên từng tràng vỗ tay, người trên sân khấu cũng lần lượt đổi từ đơn vị này sang đơn vị khác. Lúc quá trình tuyên thưởng kết thúc thì đã là chuyện của ba tiếng sau.

Sau còn có phần khác nữa, đến khi kết thúc cũng đã đến trưa rồi.

Đội ngũ y bác sĩ và các đơn vị khác rời khỏi hội trường. Ngoài hội trường, ánh mặt trời chói lọi, người quen biết nhau túm tụm lại một chỗ trò chuyện ríu rít.

Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy đứng dưới bóng cây, chờ xe tới chở bọn họ đến khách sạn ăn trưa. Một lúc sau, người bên quân đội cũng đi ra khỏi hội trường.

Nguyễn Miên nhìn thấy Tống Dương Linh ngăn Trần Ngật lại dưới bậc thang.

Hai người không nói chuyện quá lâu, chắc chưa tới một phút đồng hồ. Trần Ngật ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó thu lại tầm mắt. Không biết anh nói gì với Tống Dương Linh, Nguyễn Miên xoay người bước đi.

Một lúc sau, Thẩm Du chạy tới, tay chống lên eo, “Đôi Lương Dập Nhiên sẽ kết hôn vào mùng 6, chắc mùng 5 cậu mới về nhỉ?”

“Đúng vậy, tối mùng 5 mới đi.” Trước đó Nguyễn Miên đổi ca với mọi người, dành ngày nghỉ cho mùng 6 và Tết Đoan ngọ.

“Thế cậu đừng đặt vé máy bay nữa.” Thẩm Du cười, “Tối mùng 5 tôi và Trần Ngật cũng lái xe về, cậu đi cùng bọn tôi đi.”

Nguyễn Miên nghĩ một lúc, “Cũng được.”

“Vậy quyết định thế nha, tôi về trước đây, lúc nào về liên lạc với cậu sau.”

“Ừm.”

Anh ta vừa mới đi, xe của bệnh viện cũng chạy tới, Nguyễn Miên lên xe cùng Lâm Gia Hủy. Ngoài cửa sổ, xe tải của bên quân đội và xe khách của bệnh viện đi lướt qua, chạy đến hai hướng khác nhau.

Khi ấy, trời quang gió nhẹ, đúng là một ngày đẹp trời.

Đến ngày mùng 5, sáng sớm Nguyễn Miên đã tỉnh dậy, có lẽ nghĩ đến lịch trình tối nay đến trạng thái cả ngày hôm nay hơi khác với ngày thường.

Đồng nghiệp cùng phòng Dương Tinh Nhi tan làm cùng lúc với cô, cùng đường đi tới trạm tàu điện ngầm, cười hỏi, “Hôm nay có chuyện gì tốt à, trông cô vui thế?”

“Thật sao?” Nguyễn Miên vô thức sờ khóe môi, đáp qua loa: “Chắc do mai được nghỉ nên có hơi vui.”

“Được rồi, hâm mộ cô quá đi mất.”

Nguyễn Miên cười không đáp, sau khi vào trạm tàu điện ngầm, hai người đi hai hướng khác nhau. Sau khi chào nhau ở chỗ thang cuốn, cô theo dòng người đi vào bên trong.

Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Nguyễn Miên đi tắm giặt trước. Lúc đi ra, cô cầm di động lên, thấy tin nhắn wechat Trần Ngật gửi mười phút trước.

[CY]: Khoảng tám giờ bọn tôi đến dưới nhà cậu.

Cô vừa lau tóc vừa nhắn lại.

Nguyễn Miên sấy khô tóc rồi thay quần áo, quay đi quay lại thời gian đã trôi qua. Lúc nhận được điện thoại của Trần Ngật, cô đang nghĩ xem nên đeo giày gì.

Không do dự nữa, chọn giày đế bằng đi, cô nói với đầu dây bên kia: “Ok, tôi xuống ngay đây.”

Anh cười khẽ, “Đừng vội, cậu cứ từ từ thôi.”

Tiếng cười trầm thấp ấy, dù cách một khoảng cách xa, Nguyễn Miên vẫn cảm thấy lỗ tai như bị bỏng vậy, có chút tê dại.

Cô mím môi khẽ đáp rồi vội vàng cúp máy.

…..

Bên ngoài tiểu khu, Trần Ngật đứng ngoài xe, cất di động đi rồi mới bước vào xe. Thẩm Du ngồi ghế sau mở cửa kính xuống, dựa vào cửa sổ, “Mới nghe Lương Dập Nhiên nói cậu ta vừa nhận được điện thoại của Giang Nhượng, tên nhóc kia đi nước ngoài cái là quên chúng ta ngay.”

Trần Ngật cười với vẻ lười biếng, “Chắc là bận thôi.”

Thật ra hồi anh đi nước ngoài cũng thế, tính chất đặc thù và tính nghiêm ngặt của chuyên ngành khiến anh bận rộn cả ngày, vốn chẳng có bao nhiêu thời gian rảnh.

Thẩm Du nhún vai, thật ra trong nhóm bốn người chơi thân hồi cấp ba của bọn họ, tính ra Trần Ngật và Giang Nhượng đáng lẽ phải thân nhau hơn.

Chẳng biết tại sao mấy năm nay lại như vậy. Anh ta thở dài một cái, không nói thêm nữa.

Thành phố B đã qua tháng 6, bước vào mùa hạ, cơn gió buổi tối xen lẫn vài phần oi bức, trước cổng tiểu khu có một quán nướng, mùi thịt nướng khiến người ta ngửi thấy mà thèm.

Thẩm Du không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này, bước xuống xe, đứng đó duỗi eo, “Hay là chúng ta ăn gì đó đi, dù sao về sớm hay muộn thì lúc về đến nơi cũng là rạng sáng, không khác nhau mấy.”

Trần Ngật: “Ok.”

Anh xoay người cầm di động lên nhắn tin cho Nguyễn Miên, sau đó cùng Thẩm Du đến quán nướng trước cổng tiểu khu.

Giờ này người khá đông, Trần Ngật tìm chỗ ngồi, Thẩm Du đi lấy xiên trước kệ, mỗi loại ba xiên giống nhau, cái giỏ nhanh chóng đầy.

Anh ta mang đến chỗ bếp nướng, lại quay về lấy giỏ thứ hai, chọn đi chọn lại được ba giỏ, ông chủ nhận lấy rồi bảo anh ngồi chờ một lúc.

Thẩm Du thấy giọng ông chủ mang khẩu âm Bình Thành, trò chuyện đôi câu mới nhận ra quả đúng là người địa phương ở Bình Thành, dứt khoát đứng đó tán gẫu với người ta.

Ông chủ thuận tay xiên những thứ trong ba cái giỏ vào với nhau.

Hai người trò chuyện đến là vui vẻ, Trần Ngật ngồi cách đó không xa, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn hướng cổng tiểu khu. Xung quanh tiếng người ồn ào, bóng đêm bao phủ cả thành phố.

Một lát sau, một bóng người quen thuộc bước ra từ cổng tiểu khu. Nguyễn Miên mặc rất đơn giản, quần jean sờn màu và áo phông trắng, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trần Ngật cầm di động lên rồi gõ vài chữ.

Gần như ngay lúc đó, cô cúi đầu nhìn di động, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang hướng này, nhanh chân đi tới.

Do góc nhìn nên chỗ Trần Ngật ngồi có thể thấy cô nhưng cô không thấy được anh.

Bước chân Nguyễn Miên có hơi gấp, dáng người cao gầy, cách ăn mặc khiến cô giống như sinh viên còn chưa ra trường.

Cô bước tới đây, ánh đèn mờ ảo bao phủ lấy bóng dáng cô.

Không hiểu tại sao Trần Ngật lại thấy khung cảnh này có hơi quen thuộc, trong đầu nhất thời lóe lên mấy mảnh ký ức.

Mùa hè oi bức, quán nướng ồn ào, cô gái chạy trốn.

Từng mảnh từng mảnh ký ức được xâu chuỗi vào một chỗ, trở thành một bức tranh tổng thể hoàn chỉnh.

Trong đầu Trần Ngật chợt lóe lên, đột nhiên nhớ ra.

— Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Nguyễn Miên, còn sớm hơn lần gặp gỡ trong lớp học ở trường Trung học số Tám.
Bình Luận (0)
Comment