Chương 104: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (2)
Chương 104: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (2)Chương 104: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (2)
Còn Cố An Nhiên thì cưỡi ngựa di tới bên cạnh Hà lão thái thái: "Lão thái thái, những binh lính kia đều chạy cả rồi, chắc chắn là chúng trở về để tìm thêm viện binh, bên chúng ta mang theo quá nhiều đồ, đi trên đường lớn thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị chúng đuổi kịp, có con đường nhỏ nào hay không?”
Hà lão thái thái ngẫm nghĩ, sắc mặt có chút khó xử, nói: "Nha đầu An Nhiên, chúng ta cứ tiếp tục đi đường lớn đi, chỗ đó còn đáng sợ hơn so với số binh lính kia nhiều."
"Chỗ nào? Cố An Nhiên hỏi.
Nàng cứ luôn cảm thấy, chỗ đáng sợ đó trong lời của lão thái thái, sẽ trở thành cơ hội lật ngược tình thế của phe bọn họ.
"Phía nam thành Tê Châu có một một dãy núi dài liên miên không dứt, trên đó hẻo lánh ít dấu chân người, gọi là dãy núi dã quỷ."
"Không có người nào ở trong thành Te Châu dám lên dãy núi dã quỷ, vì bất kể là người hay vật, chỉ cần tiến vào dãy núi dã quỷ thì không bao giờ thoát ra được nữa.”
"Mọi người đều nói rằng trong dãy núi dã quỷ có ác quỷ ăn người uống máu."
"Vậy à?"
Cố An Nhiên không tin vào chuyện ma quỷ. Nếu cả người lẫn vật đều không thể thoát ra ngoài, vậy nhất định là vì dãy núi dã quỷ có từ trường đặc biệt nên dễ lạc đường, nhưng chắc chăn không phải là vì có ma quỷ.
"Lý thôn trưởng, chúng ta hãy vào dãy núi dã quỷ đi." Cố An Nhiên tỏ rõ sự kiên định.
Nếu mọi người đều kiêng kị, vậy nghĩa là những binh lính kia cũng như vậy.
Hay lùi lại một bước, cứ cho là mấy binh lính đấy không kiêng ky đi, nhưng đường núi không có cách nào để cưỡi ngựa, lại còn dễ dàng ẩn núp, ưu thế của binh lính cũng không còn là quá lớn nữa.
Một vài người nhát gan vừa nghe đến chuyện muốn vào dãy núi dã quỷ, hai chân bỗng bắt đầu run lẩy bẩy.
Người dân ở thời đại này luôn có một loại kính sợ tự nhiên đối với quỷ và thần.
Lý Kim Quang biết thành Tê Châu là hang 6 của Tê Vương, nếu bị những người đó bắt được, thì tất nhiên là nợ mới với nợ cũ tính chung một lượt.
Những người bên phe bọn họ cũng thập tử vô sinh*.
(“Thập tử vô sinh: chỉ có đường chết mà không có đường sống. )
Còn không bằng tiến vào dãy núi dã quỷ kia, tìm cho chính mình một con đường sống. Ông ấy tỏ ra đầy nghiêm túc nói: "Ta sẽ tiến vào dãy núi dã quỷ theo nha đầu An Nhiên, người nào không muốn vào thì tự đi một mình."
"Nhưng mà có một chuyện cần phải nói rõ với các ngươi, đám binh lính đuổi theo chúng ta lát nữa, chắc chắn sẽ không chỉ là hai trăm tên. Các ngươi cứ tự suy ngẫm kỹ lưỡng một chút đi, bọn chúng đáng sợ hơn hay là những con ma quỷ mà căn bản chúng ta hề không biết đáng sợ hơn."
Lý Kim Quang vừa dứt lời, đám người lập tức im lặng, không còn tiếng xì xào xì xầm nữa.
"Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy thì đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, có rất nhiều người trong những người vừa mới chém giết để giành giật mạng sống ở tiên tuyến đã bị thương, cần phải tìm được một nơi ổn định để chữa trị vết thương.
Đám người bắt đầu hành động, cưỡi ngựa dọc theo con đường lớn, chạy như bay suốt một chặng đường, cuối cùng cũng đến chân núi của dãy núi dã quỷ.
Vì là nơi heo lánh ít dấu chân người, căn bản không có cách nào cưỡi ngựa hành quân nên mọi người chỉ đành bỏ lại ngựa, đi lên bằng hai chân.
Cố An Nhiên vẫn đi ở phía sau cùng, thừa dịp lúc người khác không chú ý rồi thu ngựa vào trong không gian.
Đoàn người của Cố An Nhiên xuyên qua rừng rậm chi chít ở dãy núi dã quỷ suốt hơn một canh giờ.
Rừng rậm ở dãy núi dã quỷ rất cao, đám cỏ dại sinh trưởng còn cao hơn cả người, dây leo cổ thụ thô to chằng chịt đan xen vào nhau khiến việc đi lại vô cùng tốn sức.
"Kim Quang thúc à, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát được không?"