Chương 103: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (1)
Chương 103: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (1)Chương 103: Lên Dãy Núi Dã Quỷ (1)
"Ở đây có ngựa, mỗi người các ngươi cưỡi một con ngựa, nhặt hết tất cả vũ khí ở dưới đất lên đi."
"Vậy còn ngươi?" Mấy người đàn ông đồng thanh hỏi.
"Ta muốn đuổi theo lùa đám ngựa còn lại về, các ngươi đừng làm lãng phí thời gian vô nghĩa nữa.”
Mặt mày Cố An Nhiên ngập tràn thần sắc không kiên nhẫn.
Ở chung với Cố An Nhiên lâu rồi, nhóm người trẻ tuổi này ai cũng biết rằng đây là dấu hiệu nàng sắp tức giận.
Lúc này đây, nếu còn có ai không muốn sống, không nghe theo lời nàng nói, hoặc là khiêu khích nàng, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Cố Hồng Khánh lên ngựa trước tiên: “An Nhiên cô nương, vậy thì chúng ta đi đây, ngươi mau mau đuổi theo đấy."
Hắn ta cứ luôn cảm thấy rằng An Nhiên cô nương có bí mật gì đó không thể để quá nhiều người biết, hắn ta đành dựa theo lời An Nhiên cô nương nói để yểm trợ cho nàng.
Những người trẻ tuổi khác nhìn thấy Cố Hồng Khánh lên ngựa, cũng nhao nhao làm theo, chỉ còn lại hai người là Đại Cường và Nhị Cường vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cũng không phải vì Nhị Cường không muốn nghe theo lời Cố An Nhiên nói, mà là Đại Cường thế nào cũng không chịu đi, một hai đòi ở lại hỗ trợ Cố An Nhiên.
"Tại sao hai ngươi còn chưa đi?" Cố An Nhiên bất đắc dĩ hỏi.
Nhị Cường mỉm cười bất lực với Cố An Nhiên, dáng vẻ như thể hắn ta cũng bị ép buộc một cách bất đắc dĩ.
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ nàng có thể hiểu được, dù sao có một người ca ca khờ khạo như vậy, Nhị Cường cũng tuyệt vọng lắm.
Đại Cường lại còn buột miệng thốt ra: "An Nhiên cô nương, hai chúng ta sẽ ở lại đây hỗ trợ cho ngươi."
Nhị Cường trợn mắt đầy vẻ xem thường: Người ta có nhờ huynh giúp không? Người ta còn chê huynh vướng víu nữa là.
Cố An Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười hiền hòa nhất có thể: "Tự ta có thể giải quyết được, các ngươi mau đuổi theo đại quân đi. Vì trên đường có rất nhiều lưu dân, nhỡ gặp phải cướp bóc thì bọn họ cũng khó mà ứng phó được."
Đại Cường nghĩ đến chuyện này liền lên ngựa rồi vội vàng rời đi.
Để lại Cố An Nhiên đứng tại chỗ lắc đầu đầy bất lực.
Sau đó, nàng thu hết ngựa và vũ khí còn dư lại vào trong không gian, chỉ chừa một con ngựa cho mình cưỡi.
Vì tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh nên chẳng mấy chốc nàng đã đuổi kịp đại quân, bọn họ đang cầm đuốc hành quân trên đường.
Nhìn thấy càng ngày càng tiến sát gần, Cố An Nhiên lấy ngựa từ đồng cỏ trong không gian ra, đuổi theo kịp đại quân.
"Buộc xe đẩy vào ngựa hết đi."
"Maul"
Thấy Cố An Nhiên đã trở về an toàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bắt đầu cột chặt hết những món đồ vào xe đẩy nhỏ rồi buộc nó trên lưng ngựa.
Con ngựa nào buộc xe đẩy nhỏ thì một người cưỡi, ngựa nào không buộc xe đẩy nhỏ thì hai người cưỡi.
Một trăm người, người nào cũng đều được ngồi trên ngựa.
Ánh mắt Đại Cường tỏ vẻ vừa nghi hoặc lại vừa khó hiểu, gãi gãi đầu, hắn ta nhắm mắt bấm ngón tay tính một hồi.
"Lão nhị, số lượng ngựa không đúng lắm, chúng ta lấy đâu ra được tận hơn một trăm con ngựa chứ."
Nếu không tính những con ngựa bị thương thì nhiều lắm là tâm sáu, bảy chục con, nhưng Cố An Nhiên đã lấy luôn cả những con ngựa mà mình đã thu vào không gian từ lần trước.
Tình huống trước mắt khẩn cấp, không thể để người trẻ tuổi chạy theo ở phía sau mọi người được. Huống hồ còn có một vài người trong đám bọn họ bị thương.
Nhị Cường chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong cả lên: "Đại ca à, làm người nhiều khi nên hồ đồ một chút, huynh tính toán rõ ràng như vậy, đôi lúc sẽ khiến An Nhiên cô nương cảm thấy khó xử. Tóm lại đây là chuyện tốt với chúng ta mà, lai lịch của đám ngựa này ra sao có quan trọng không?”
Đại Cường sau khi nghe những lời Nhị Cường nói liên im lặng.