Chuong 102: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (2)
Chuong 102: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (2)Chuong 102: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (2)
Nguyệt Quế nghe những lời Cố Hồng Khánh nói, nước mắt rơi đầy mặt bị thê tử của Lý Kim Quang nửa kéo nửa ôm đi.
Cố An Nhiên nghe Cố Hồng Khánh nói, chỉ cảm thấy thái dương không ngừng giật giật: "Ngươi câm miệng!"
Cố Hồng Khánh thấy Cố An Nhiên liếc mắt một cái, sợ hãi cúi đầu nhưng cầm chặt cung săn trong tay.
Binh lính đuổi từ thành Ta Châu đến nhìn dáng điệu này trên mặt đều là vẻ trào phúng: "Ngươi nhìn bọn họ xem vậy mà còn có tư thế muốn gắng gượng với chúng ta một hồi, thật có ý tứ."
Tên cầm đầu cười to một tiếng, sau đó vung tay hô to: "Các huynh đệ, đều lên cho ta..."
Chữ lên còn chưa nói ra thì một thanh Phượng Đâu Rìu đã chém đầu hắn ta thành hai nửa.
Tươi cười trên mặt còn chưa tắt, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ kết hợp lại vô cùng quỷ di.
C6 An Nhiên cùng Đại Cường còn có Nhị Cường xông lên trước, những người còn lại ở phía sau bổ đao.
Ba thợ săn cách ở xa nhất chuyên bắn những tên hạ độc thủ ở đằng sau, bảo vệ ba người Cố An Nhien an toan.
Những người bọn họ có thể nói là phối hợp vô cùng ăn ý.
Đánh giết hai canh giờ những binh lính bị giải quyết một phần tư, trên người Cố An Nhiên toàn là máu của người khác.
Nhưng Đại Cường cùng Nhị Cường cùng có vài nơi bị thương, thanh niên trẻ phía sau có mấy người cũng bị thương ở mức độ khác nhau.
Cố An Nhiên lại cầm riu chém thêm hai đầu người, sau đó cao giọng hỏi: "Các ngươi còn được không?”
Mọi người đồng thanh nói: "Đương nhiên là được."
Nam nhân làm sao có thể nói là không được?
"Đã bị thương thì lui về phía sau! Đây là mệnh lệnh, ta không muốn nghe thấy có người nói không."
Cố An Nhiên vừa giải quyết phiền toái, vừa ra lệnh.
Những người bị thương đều ngoan ngoãn nghe lệnh, đồng loạt lui về phía sau.
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường cùng Nhị Cường: "Hai người cũng đi, nhanh!"
Đại Cường cười ha ha: "Lão tử đi cái rắm, trên người toàn là máu của người khác."
Nói xong võ vai Nhị Cường: "Ngươi nói đúng không."
Nhị Cường bị Đại Cường vỗ vào vết thương đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn kiên định nói: "Đúng, đều là máu của người khác."
Cố An Nhiên nhìn dáng vẻ của Đại Cường và Nhị Cường cũng không hẳn là không chống đỡ được, nên không còn kiên trì kêu bọn họ lui xuống sau cùng đội ngũ nữa.
Chỉ có Đại Cường và Nhị Cường biết rằng thương thế của cả hai bọn họ không hề hẹ, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn cũng khiến cả hai lãnh đủ*.
(*Nguyên văn là (喝一壶): Cũng đủ cho bọn họ uống một bình.
Giải thích cụm từ 喝一壶 :
1: nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ "quá". Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng.
2: Uống một bình rượu liên 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc. Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học. )
Nhưng mà dù vậy, kêu hai người họ bỏ mặc một cô nương như Cố An Nhiên ở hàng tiên phong, đối mặt với đám binh lính như thủy triều này, bọn họ không làm được.
Mặc dù cô nương này không phải là cô nương bình thường, nhưng mà ở trong lòng bọn họ thì cô nương là cô nương, mạnh mẽ thế nào cũng cần phải được bảo vệ.
Sau nửa nén hương, những binh lính trông thấy mình bị vài người như vậy làm thiệt hại gân một nửa số người thì đều không ham chiến nữa.
"Đi, chúng ta về doanh trại binh lính ở ngoại ô trước, xin thêm người và ngựa đến đây, sau đó bắt trọn những người này vào một lưới."
Giọng nói vừa thốt ra, toàn bộ binh lính thúc ngựa hốt hoảng tháo chạy, chỉ để lại một lớp khói bụi mù mit.
Đại Cường nhìn dáng vẻ tháo chạy vội vàng của binh lính, nói với vẻ còn chưa thỏa mãn lắm: "An Nhiên cô nương, chúng ta có nên đuổi theo hay không?”
Nhị Cường: Ca ca, đầu óc của huynh đâu rồi? Đuổi tới hang 6 của người ta để họ gói mình thành sủi cảo hình người à?
Cốế An Nhiên nhàn nhạt liec mắt nhìn Đại Cường một cái, ánh mắt như nhìn một thằng ngốc: "Đuổi theo cái rắm, chạy!"