Chuong 101: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (1)
Chuong 101: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (1)Chuong 101: Nam Nhan Khong The Nói Không Được (1)
Tuy bộ dạng của Đại Cường cùng hai huynh đệ không giống như người tốt, nhưng Mạt Nương vẫn đưa toàn bộ đồ đạc cho Đại Cường.
Bởi vì lúc trước vẫn luôn đi theo sau đội ngũ của Lý Kim Quang, nàng ấy cũng vô cùng rõ ràng đội ngũ này có nhân phẩm như thế nào.
"Đa tạ các ngươi.' Lý Mạt Nương chân thành cảm tạ.
Đại Cường thật thà gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Đây có là gì đâu? Sức lực hai huynh đệ chúng ta lớn, chút đồ đạc này chỉ là chuyện nhỏ."
Nói xong còn vỗ vai Nhị Cường, đúng không lão Nhị.
Lúc này Nhị Cường ngược lại cảm thấy ca ca hắn ta làm rất đúng, dù sao cô nhi quả phụ cũng đáng thương.
Một nhóm hơn trăm người chậm rãi đi ra cửa thành phía nam.
Những binh lính thủ ở cửa nam thành sau khi nhìn thấy, nói nhỏ: "Có không ít người trẻ tuổi trong đoàn người này, đưa đến quân doanh không phải đúng lúc sao?"
"Cũng đúng, người thoạt nhìn có bộ dáng khoẻ mạnh không đau ốm bệnh tật, bên quặng mỏ cũng cần, về phần nữ nhân..."
Hai người cũng không nói xong câu sau chỉ là bắt đầu cười dâm đãng.
"Nhưng hiện giờ chưa phải lúc, đợi bọn họ đi xa chút nếu không tướng quân mà biết sẽ trách tội chúng ta không làm việc."
Ta Vương này bất kể là ở Thiên Vân trấn hay ở thành Tê Châu luôn sẽ là cảnh tượng thái bình giả tạo.
Chưa bao giờ hắn ta để lộ mặt tàn nhẫn của mình trước mặt dân chúng.
Cho nên bên ngoài Thiên Vân trấn và thành Tề Châu vẫn luôn một mảnh hài hoà.
Nếu Tề Vương muốn bắt tráng đỉnh hoặc là bắt người đi lấy quặng mỏ, nếu vừa ý ai sẽ tìm nơi hẻo lánh động thủ.
Đoàn người Cố An Nhiên đi được hơn một ngày, trời đã gần tối.
Sau khi chọn một nơi bằng phẳng, đoàn người Lý Kim Quang hạ trại.
Chỉ là những đồ vật không có lấy xuống xe đẩy, đẳng xa thấy có tiếng từng đợt vó ngựa, vừa nghe là biết có không ít người đến đây.
Cố An Nhiên biết, Tê Vương này nhất định không phải là thứ gì tốt.
Hiện giờ thành Te Châu này là sào huyệt của Tê Vương nếu thật sự có ý đồ với những người bọn họ chắc chắn sẽ phái nhân mã.
Nàng cũng không phải sợ hãi những người đó mà là người ngựa của đối phương rất nhiều khó tránh khỏi có lúc không chú ý, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thương vong.
"Chạy!!"
Cố An Nhiên quát một tiếng.
Mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống nấu cơm thì hoảng loạn: "An Nhiên cô nương, xảy ra chuyện gì?"
"Có rất nhiều người cưỡi ngựa đến đây, đoán chừng là chạy tới chỗ chúng ta, chạy mau!"
Cố An Nhiên nói xong đặt Đại Bảo cùng Điềm Nha lên xe đẩy, nhanh chóng đẩy xe đẩy chạy trên quan đạo.
Chỉ là người trong đội ngũ của bọn họ quá nhiều, tốc độ rất khó để đi nhanh, chưa chạy xa đã có khoảng hai trăm người đuổi đến.
Cố An Nhiên đưa cán xe đẩy vào tay Vương Ngọc: "Lão thái thái, ngươi chạy cùng Lý thôn trưởng bọn họ đi."
"Vậy còn ngươi?"
Vương Ngọc biết nàng muốn làm gì, vẻ mặt lo lắng lôi kéo tay nàng.
"Ta đi chặn những người đó lại."
Vẻ mặt Cố An Nhiên không hề sợ hãi chẳng qua bị từng đợt lại từng đợt truy binh khiến cho có chút không kiên nhẫn.
"Nhiều người như vậy làm sao ngươi cản được, đứa nhỏ, chúng ta chạy cùng nhau." Vương Ngọc vừa đẩy xe vừa mở miệng khuyên nhủ.
Lúc này, Đại Cường cùng Nhị Cường trả lại đồ đạc cho Lý Mạt Nương, đứng bên cạnh Cố An Nhiên môt bộ dáng chết không sờn: "Lão thái thái, nghe lời Cố An Nhiên, chỗ này đã có chúng ta."
Ba người đối đầu với hơn hai trăm binh lính cầm vũ khí có lợi hại hơn cũng khó thắng, chỉ có thể kéo dài được bao nhiêu canh giờ mà thôi.
Đây là nhận thức của Đại Cường cùng Nhị Cường.
Những thanh niên trẻ được huấn luyện nửa tháng trong thôn gặp chuyện cũng không còn tránh ở phía sau Cố An Nhiên.
Bọn họ đều lấy vũ khí đứng dậy từ trong đám người, xếp thành một hàng rào kín.
Cố Hồng Khánh nhìn qua Lý Kim Quang nói: "Kim Quang thúc, thê tử của ta giao cho người chăm sóc, nếu... nếu ta không về được người hãy tìm gia đình tốt cho nàng tái giá."