Chương 100: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (2)
Chương 100: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (2)Chương 100: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (2)
Cố An Nhiên sờ đầu hai đứa trẻ: "Nếu An Nhiên tỷ tỷ đã tặng hồ lô cho các ngươi vậy cho ai sẽ do các ngươi." Nói xong nàng còn nghiêng cây sào gỗ cắm hồ lô đến độ cao mà Đại Bảo cùng Điềm Nha với tới.
Hai đứa trẻ cùng nhau lấy không ít hồ lô đường dùng quần áo bọc thành một đống lớn phát hồ lô đường cho tiểu đồng bọn.
Trên cây sào gỗ đã chỉ còn lại có mấy xâu.
Chỉ một hồi tất cả những đứa nhỏ trong đội chạy nạn đã một người một xâu hồ lô, ăn rất ngon.
Lúc sắp đến cửa nam thành, đi qua một cái chợ nhỏ.
Chẳng qua những đồ bán cũng không có gì nên mọi người không có dự định dừng lại nhìn.
Nhưng phía xa đã truyền đến tiến quát lớn: "Cút cut cút! Lương thực bây giờ quý như vậy ai muốn tiêu tiền cho thuốc mỡ của ngươi?"
"Nếu không cút thì ta sẽ cho người ra đánh ngươi." Một chưởng quầy của quán lương thực nhỏ có chút hổn hển.
Cố An Nhiên nhìn qua nơi có tiếng nói vậy mà thấy phụ nhân ôm đứa nhỏ lúc trước vẫn luôn đi theo sau bon ho.
Chỉ là phụ nhân giết ngựa lấy thịt ăn đó, nàng vậy mà vào thành trên tay còn có dược? Nàng là đại phu sao?
Trên tay mình tuy rằng có rất nhiều thuốc nhưng cuối cùng cũng không phải đại phu.
Một số bệnh bình thường còn có thể phán đoán nhưng phức tạp hơn thì nàng cũng không biết, nếu trong đội ngũ có cái đại phu có thể cũng là chuyện tốt.
Bản lĩnh khám bệnh của phụ nhân phối hợp với thuốc của mình hẳn là có thể đối phó được khá nhiều bệnh.
Nghĩ đến đây Cố An Nhiên đi lên phía trước, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Làm sao vậy?"
Chưởng quầy cửa hàng lương thực kia sợ bị người hiểu lầm vội vàng giải thích nói: "Trên người phụ nhân này không có tiên cho nên dùng mấy bình thuốc trên người đổi lương thực với ta, căn bản là không cần những thuốc này của ngươi."
Phụ nhân vốn có chút tuyệt vọng sau khi nhìn thấy Cố An Nhiên chào hỏi: "Cô nương, là ngươi..."
Nàng ấy nhớ rõ Cố An Nhiên, bởi vì nếu không phải có con ngựa kia thì mẫu tử hai người cũng không trụ được đến thành Tề Châu.
"Ngươi có bao nhiêu viên thuốc mỡ? Ta mua hết." Cố An Nhiên nhìn phụ nhân hỏi. Phụ nhân đưa bình thuốc trong một cái túi đưa cho Cố An Nhiên.
"Chỗ này có hai bình thuốc mỡ trị vết thương.
Còn có một lọ thuốc cầm máu do bị thương, vê phần bao nhiêu tiên thì cô nương nhìn rồi cho đi"
Trước kia giá của những viên thuốc cùng thuốc mỡ cũng không rẻ nhưng hôm nay căn bản không bán được.
"Này cho ngươi."
Cố An Nhiên ném vào trong ngực phụ nhân hai trăm văn tiền.
Phụ nhân kia cầm tiền giống như có chút không dám tin: "Cô... cô nương, đây là...'
"Ngươi là đại phu đúng không?" Ánh mắt Cố An Nhiên lấp lánh nhìn phụ nhân kia hỏi.
"Ta là thây thuốc nhà nhiều đời làm nghề y, tuy ta là nữ tử nhưng phụ thân vẫn luôn dạy cho ta." Phụ nhân trả lời.
"Ngươi băng lòng đi theo ta không? Ta thiếu một đại phu."
Vẻ mặt Cố An Nhiên bình thản, giọng nói vẫn luôn hơi lạnh lùng.
"Bằng lòng!" Phụ nhân chắc như đỉnh đóng cột trả lời.
Nàng ấy biết đi theo nữ tử trước mắt này thì mẫu tử bọn họ có thể thoát khỏi bể khổ. Cố An Nhiên nhìn lướt qua chợ nói: "Lấy tiền này đi mua lương thực còn có vải dâu cùng đệm dày cũng không thể thiếu."
"Ta biết."
Sau khi phụ nhân trả lời thì cam tiền đi mua, đoàn người chạy nạn dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Một lát sau phụ nhân cầm theo một bao lớn đồ nói với Cố An Nhiên: "Ta đã mua xong đồ..."
"Ngươi tên gì?" Cố An Nhiên hỏi.
"Lý Mạt Nương." Phụ nhân dịu dàng trả lời.
Đại Cường thấy hình thể nho nhỏ của Lý Mạt Nương cầm một bao đồ, trên tay còn ôm đứa nhỏ, hắn ta thấy mệt thay nàng ấy.
"Ngươi gọi là Mạt Nương đúng không, ngươi ôm đứa nhỏ là được những đồ trên người để ta và huynh đệ cầm giúp ngươi."