Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 99 - Chương 99: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (1)

Chương 99: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (1) Chương 99: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (1)Chương 99: Ngươi Là Đại Phu Đúng Không? (1)

Lý Kim Quang cười khổ: "Mùa màng bây giờ chúng ta luôn ở trên đường chạy nạn làm sao còn dừng lại để mua những thứ này."

Cố An Nhiên không trả lời chuyển đề tài: "Lương thực mua được, vải vóc hay bông không phải mua sao?"

"Cần, bây giờ chúng ta đi."

Nhắc tới chuyện chính, Lý Kim Quang không còn thắc mắc chuyện đồ ăn.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp, đầu tiên là đi mua bông cùng vải vóc.

Thành Te Châu này không chỉ có lương thực đắt mà vải vóc cùng bông cũng đắt gấp hai lần so với bình thường.

Nhưng bọn họ không thể không mua.

Bởi vì trời này không bao lâu nữa có lẽ sẽ có tuyết rơi.

Đến lúc đó không có đệm dày cùng áo bông có bị đông chết ở trên đường cũng là bình thường.

Sau khi giải quyết chuyện bông cùng vải vóc được giải quyết, mọi người còn đi mua vải dầu và diêm.

Lượng tiêu hao hai loại đồ vật này trên đường cũng vô cùng lớn.

Mắt thấy đã mua gần như đủ tất cả, Lý Kim Quang hỏi: "An Nhiên nha đầu, hôm nay chúng ta ở trong thành Tê Châu hay là lập tức ra khỏi thành, đi ra ngoài thành qua cửa nam?"

Ánh mắt Cố An Nhiên thâm trầm: "Ra khỏi thành! Nơi này là địa bàn của Tê Vương."

Nếu không phải tiếp tế lương thực cùng bông cho những thôn dân chạy nạn ở đây thì nàng thật sự không muốn ở thành Tề Châu thêm một khắc.

Dù sao, thủ hạ Tê Vương có đức hạnh như vậy thì có lẽ Tả Vương này cũng không phải thứ gì tốt.

Lý Kim Quang cũng đồng ý gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, nơi này vẫn là nên nhanh chóng rời đi"

Mọi người tuỳ tiện ăn một ít bánh nướng áp chảo cho đỡ đói, đi liên tục đến cửa nam thành.

Trên đường có tiếng người hàng rong: "Bán kẹo hồ lô đây, hồ lô đường vừa ngọt vừa thơm đây!"

Điềm Nha thấy một xiên hồ lô đường đỏ au, mắt mở to tròn, bên trong tràn đầy mong đợi.

Cố An Nhiên hơi nhéo má của Điềm Nha: "Điềm Nha muốn ăn không?”

Điềm Nha ngẩng đầu, giọng nói mềm mềm: "Muốn-"

"Đại Bảo thì sao?" Cố An Nhiên lại hỏi. "Ta là nam tử hán không ăn những thứ mà chỉ nữ tử mới ăn." Vẻ mặt Đại Bảo nghiêm túc nói.

"ỒI" Cố An Nhiên không nhịn được nở nụ cười, đưa tay sờ đầu Đại Bảo.

Sau đó lập tức đi tới trước người bán hồ lô đường, chỉ vào hai cây sào gỗ hắn đang vác trên vai nói: "Ta mua tất cả hồ lô đường của ngươi."

Người bán hồ lô đường cười đến thấy răng không thấy mứt: 'Được, ta gói lại cho ngài."

"Không cần, ngươi đưa hai cái cây sào gỗ đó cho ta." Cố An Nhiên nói.

"Được!" Người bán hàng lên tiếng.

Một lúc sau, Cố An Nhiên khiêng hai cái cây sào gỗ cắm đầy mứt quả trở lại.

Vương Ngọc giận cười nói: "An Nhiên nha đầu, ngươi cũng quá chiêu hai đứa nhỏ này, mùa màng bây giờ người có miếng cơm ăn đã là có phúc, ai lại coi đường thành cơm ăn?”

"Không sao." Cố An Nhiên cười nhạt.

Điềm Nha thấy trên cây sào gỗ cắm đầy hồ lô đường ánh mắt lập tức giống như sao, năn nỉ An Nhiên tỷ tỷ cho một xâu.

Đại Bảo thấy Điềm Nha liếm hồ lô đường đỏ au, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Những đứa nhỏ trong đội ngũ đều có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Điềm Nha.

Ô ô ô ô, Điềm Nha cũng quá hạnh phúc rồi. Cố An Nhiên nhìn bộ dáng nhỏ của Đại Bảo, cười đưa cho cậu bé một xâu hồ lô đường: "Đại Bảo, con cũng ăn một xâu, nam tử hán không phải là không ăn kẹo đường mà là dựa vào thái độ làm người."

Đại Bảo cái hiểu cái không gật đầu sau đó nhận lấy hồ lô đường trong tay Cố An Nhiên, liếm một miếng.

Đại Bảo: "Oal Hồ lô thật thơm!"

"Những hồ lô đó An Nhiên tỷ tỷ đều tặng cho các ngươi." Cố An Nhiên nói.

Đại Bảo nhìn thấy bộ dáng hâm mộ của tiểu đồng bọn ngày thường vẫn luôn chơi với mình, im lặng một lúc hỏi: “An Nhiên tỷ tỷ, những hồ lô này ta có thể cho các bạn ăn không?"

Điềm Nha cũng ôm đùi Cố An Nhiên, ngửa đầu hỏi: "Điềm Nha cũng muốn cho mấy đứa nhỏ hồ lô."
Bình Luận (0)
Comment