Chương 106: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (2)
Chương 106: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (2)Chương 106: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (2)
Cố An Nhiên nhìn miệng vết thương hơn năm tấc của Đại Cường, nàng nhàn nhạt nói: "Cô cứ cho hắn uống thuốc trước đi."
"Được."
Lý Mạt Nương đổ ra hai viên thuốc rồi đưa cho Đại Cường.
"Nhưng mà miệng vết thương của hắn sâu quá, một khi lên cơn sốt cao, thì... thì thân tiên cũng khó mà cứu nổi." Lý Mạt Nương nói với vẻ hơi gian nan.
Trình độ chữa bệnh ở thời cổ đại rất thấp, quả thực chỉ cần một căn bệnh nhiễm trùng thôi cũng có thể gây chết người.
Nhị Cường nghe thấy lời nói của Lý Mạt Nương, không những bắt đầu lo lắng trong lòng, mà còn liếc mắt nhìn ca ca một cái thật sâu.
Hắn ta tựa như đã hạ quyết tâm, nói: "Mạt Nương, cần loại thuốc nào mới có thể bảo toàn bình an cho ca ca của ta, ta sẽ đi hái."
"Một lát nữa các ngươi không cần chờ ta, ta hái thuốc xong sẽ đuổi theo sau."
Lý Mạt Nương xem vết thương cho Nhị Cường trước, vết thương của hắn ta ở trên cánh tay trái.
Nó cũng sâu đến mức thấy được cả xương, tình trạng cũng chẳng khá khẩm hơn Đại Cường là bao.
"Dựa theo tình trạng này của ngươi, không thể đi ra ngoài hái thuốc một mình được, về chuyện thuốc men thì ta sẽ nghĩ cách sau." Lý Mạt Nương dịu dàng nói.
Dãy núi dã quỷ này hẻo lánh ít dấu chân người, nhưng mà các loại thảo dược thì lại rất tươi tốt.
Bởi vì lúc nấy phải gấp gáp lên đường, nên Lý Mạt Nương mới không dừng lại để hái thuốc.
Song trên dãy núi dã quỷ không thiếu dược liệu tốt để trị liệu vết thương do đao đâm.
Nàng ấy nhớ rằng nếu đi ngược trở về khoảng hai nén hương, có một loại thảo dược ở một gốc cây có tác dụng cực kỳ tốt cho việc khép miệng vết thương, nàng ấy có thể đi hái về.
Định đến tìm Cố An Nhiên để thương lượng, nhưng phát hiện không biết nàng đã đi đâu tự khi nào, giờ phút này lại chẳng tìm thấy bóng dáng của nàng.
Lý Mạt Nương không dám hành động tự tiện, chỉ đành chăm sóc cẩn thận những chàng trai trẻ đang bị thương kia.
Cố An Nhiên xuất hiện ở trước mặt của mọi người một lần nữa, móc ra thuốc hạ sốt từ túi vải đay.
Nàng lấy một viên đưa cho Đại Cường, nhàn nhạt nói: "Uống nó đi." Đại Cường nhìn viên thuốc có màu sắc sặc sỡ cực kỳ quái lạ ở trên tay Cố An Nhiên, nói: "An Nhiên cô nương, ta không uống có được không?”
Đại Cường: Màu sắc của thứ này sặc sỡ như vậy, không phải là thuốc độc gì đó chứ? Không phải ta chỉ là ngại ngùng không muốn cho nữ đại phu xem vết thương thôi hay sao?
Vậy hẳn ta cũng đâu đến nỗi phải chịu tội chết chứ?
"Không được."
Cố An Nhiên lạnh như băng chặt hết thảy mọi ảo tưởng của Đại Cường.
Vẻ mặt Đại Cường đầy ý muốn chối từ, thề son sắt, vỗ bộ ngực nói với vẻ bảo đảm: "Sau này ta nhất định sẽ nghe lời."
Cố An Nhiên như thể biết được trong lòng tên khờ khạo Đại Cường này đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng lạnh lùng híp mắt lại, giọng nói đầy vẻ uy hiếp: "Đây là thuốc phòng ngừa nhỡ ngươi sốt cao, không phải là thuốc độc."
"Nhưng nếu ngươi thích thuốc độc, thì ta cũng không ngại đổi cho ngươi."
Đại Cường vừa nghe là thuốc có thể phòng ngừa lên cơn sốt cao, hắn ta lập tức nhận viên thuốc, mỉm cười nịnh nọt: "An Nhiên cô nương, ta uống! Ta uống!"
"Ta không thích uống thuốc độc đâu, ngươi cứ giữ lại cho riêng mình đi."
"Trên người ai có vết thương do đao kiếm gây ra mà khá nghiêm trọng, thì mau tới chỗ của ta nhận một viên thuốc đi."
Vừa dứt lời, ngoài Nhị Cường ra thì còn hai người trẻ tuổi khác cũng đến nhận thuốc.
Hiện giờ Lý Kim Quang có chút băn khoăn, vì quả thật có một số người bị thương tương đối nặng, không thích hợp để tiếp tục lên đường.
Thêm vào đó, thai phụ, người già và trẻ con cũng hơi khó lòng mà chịu nổi.
"Nha đầu An Nhiên, chúng ta vẫn đi tiếp hay sao?"
"Đi thêm một lát nữa, tìm kiếm một nơi thích hợp rồi hạ trại."
Nơi trú tạm bây giờ không có chỗ nào là bằng phẳng, ngay cả chỗ để ngủ cũng không có, chẳng lẽ phải treo trên cây sao?