Chuong 107: Dem Tren Day Nui Da Quy (1)
Chuong 107: Dem Tren Day Nui Da Quy (1)Chuong 107: Dem Tren Day Nui Da Quy (1)
Lý Kim Quang phất cánh tay: "Tất cả sửa soạn đồ đạc hết đi, tìm được một nơi thích hợp rồi chúng ta sẽ dừng lại."
Mặc dù mọi người đã mệt rã rời nhưng cũng không dám nghỉ tạm ở đây, dù sao còn có hàng tá người đợi để giết bọn họ ở phía sau.
Giờ phút này những binh lính đã giao thủ cùng nhóm Cố An Nhiên đã tìm được viện binh, dựa vào dấu chân ngựa để lại mà đuổi theo.
Nhưng lúc nhìn thấy dấu chân ngựa biến mất ở chân núi Dã Quỷ Lĩnh, tất cả binh lính đều dừng lại.
Kẻ cầm đầu ra vẻ như đã trả được thù nói: "Bọn chúng thật đúng là tự tìm đường chết, đường rộng lớn không đi, lại đi vào day núi dã quỷ"
Một tên binh lính hùa theo nói: "Không phải vậy sao? Ngay cả những người bên ngoài cũng biết rằng dãy núi dã quỷ này đáng sợ đến mức nào."
"Thủ lĩnh, vậy chúng ta trở về thôi, cái nơi có đến mà không có về này thật quá đen đủi."
"Đúng vậy, thủ lĩnh, dù sao tất cả bọn chúng đều sẽ biến thành những cô hồn dã quỷ ở dãy núi dã qủy này thôi." "Ha ha ha ha ha ha, đi! Hồi doanhil"
Thủ lĩnh cười to sau đó cưỡi ngựa quay trở vê.
Nhóm Cố An Nhiên đi gân nửa canh giờ, trời đã trở nên tối đen.
Bốn phía xung quanh âm u đến đáng sợ, lá cây bị gió lạnh thổi xào xạc.
Nhưng cũng may đoàn người bọn họ tìm được một chỗ có nguồn nước, lại tương đối bằng phẳng.
Bởi vì quá mức mệt nhọc, đoàn người cũng không quá chú trọng đến việc dựng lều trại.
Chỉ dùng vải dầu trải sơ qua một lớp, chặt thêm mấy nhánh cây làm giá ba chân, ở phía trên phủ tạm thêm một lớp vải dầu.
Cố An Nhiên cũng chọn một chỗ, lúc này đang trải đệm giường, Vương Ngọc Liên tới gần nàng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Nha đầu, ngươi không có bị thương chứ? Nếu như có bị thương thì cứ nói, lêu trại cũng đã dựng xong, ta mời Mạt Nương đến xem cho ngươi."
Kỳ thật thời điểm Mạt Nương xem thương tích cho những người trẻ tuổi kia, Vương Ngọc Liên cũng rất lo lắng cho Cố An Nhiên.
Nhưng mà lúc đó thời gian gấp rút, lại không có chỗ che chắn, nha đầu An Nhiên lại là nữ hài tw vén y phục trước mặt mọi người cũng không thích hợp. Cố An Nhiên biết sở dĩ đợi đến lúc này Vương Ngọc Liên mới hỏi, cũng là vì suy xét cho thanh danh của nàng.
Trong lòng hơi hơi cảm động, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Lão thái thái, người yên tâm, ta không có bị thương."
Vương Ngọc Liên sợ Cố An Nhiên gạt mình, dù sao thì Đại Cường và Nhị Cường cũng rất lợi hại, nhưng mà cả hai người bọn họ đều bị trọng thương.
"Ta không yên tâm, ngươi đến lầu trại với ta, ta kiểm tra cho ngươi kỹ một chút."
Cố An Nhiên biết lão thái thái có lòng tốt, liền đi theo bà ấy vào lều trại, kéo rèm lại.
Qua một hồi lâu, lão thái thái mới thở phào nhẹ nhõm: "Nha đầu An Nhiên, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt."
Sau khi ra khỏi lều trại, nàng phát hiện có người đang định nhóm lửa nấu cơm.
"Đêm nay không thể nhóm lửa, tạm thời cố gắng ăn lương khô." Cố An Nhiên cao giọng nói.
Dẫu sao thì phía sau đang có truy binh, ngươi nhóm lửa ở trong đêm tối không phải đang muốn tố cáo cho người ta biết vị trí của ngươi sao?
Nếu như không nhóm lửa, giữa rừng núi rộng lớn thênh thang như này, muốn tìm được bọn họ cũng không phải là dễ dàng. Cố An Nhiên vừa nói, người chuẩn bị nhóm lửa lập tức ngừng tay.
Nhưng vẫn có chút khó hiểu hỏi: "An Nhiên cô nương, tại sao không thể nhóm lửa?"
"Sẽ dẫn truy binh tới." Giọng Cố An Nhiên trong trẻo lạnh lùng.
Vừa dứt lời, toàn bộ doanh trại liền lâm vào yên tĩnh.
Bởi vì không thể nhóm lửa, vào mùa thu ở bên trong núi sâu rất lạnh, cho nên mọi người đều đem lương khô vào trong lều trại, gặm chiếc bánh nướng khô cứng lạnh như băng.
Ánh trăng đêm nay vô cùng ảm đạm, sương mù quỷ dị bao phủ toàn bộ cánh rừng.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k