Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108: Đêm Trên Day Núi Dã Quỷ (2)

Chương 108: Đêm Trên Day Núi Dã Quỷ (2) Chương 108: Đêm Trên Day Núi Dã Quỷ (2)Chương 108: Đêm Trên Day Núi Dã Quỷ (2)

Cách đó không xa thỉnh thoảng sẽ có tiếng cú mèo truyền đến, đôi mắt xanh sắc bén của chúng nhìn chăm chú vào doanh trại.

Gió đêm thổi qua làm lay động lá cây cùng cành cây và toàn bộ khu rừng, giống như tiếng của một nữ nhân đang nức nở trong bi thương.

Nếu như có thể nhóm lửa trại, mọi người cũng sẽ không sợ hãi đến mức như vậy.

Nhưng mà trước mắt khắp nơi đều tối om, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào lều trại, khiến cho không khí càng thêm quỷ di.

Các thôn dân chạy nạn không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Hà lão thái thái nói về truyền thuyết của dãy núi dã quỷ này.

Tuy rằng Hà lão thái thái có chút kiến thức vào nam ra bắc, nhưng vẫn sợ hãi chỗ này nhất.

Sau khi bà ấy nhai qua loa hai cái bánh bột ngô, liền chui vào đệm giường.

Trùm kín mít, chỉ chừa một cái khe nhỏ dùng để thở.

Những người khác khá hơn Hà lão thái thái một chút, bởi vì ít nhất cũng có hai người trong một cái lều trại.

Ngay cả Lý Mạt Nương cũng khá hơn bà ấy, ít nhất nàng ấy còn có đứa con trai ở cùng, tuy rằng đứa bé kia mới chỉ có mấy tháng tuổi.

Nhưng mặc dù Hà lão thái thái đã vùi cả người vào đệm giường, bà ấy vẫn trằn trọc ngủ không yên.

Bà ấy nghĩ lều của mình cách lầu của Lý Mạt Nương không xa, liền ôm đệm giường đi đến lều của nàng ấy.

"Mạt Nương, là ta, tối nay ta có thể ngủ cùng các ngươi được không?” Thanh âm Hà lão thái thái mang theo tia cầu xin.

Lúc nói chuyện, bà ấy còn sợ hãi nhìn khắp nơi, lo lắng có thứ gì đột nhiên nhảy ra từ trong khu rừng tối om kia.

Kỳ thật Lý Mạt Nương cũng có chút sợ hãi không ngủ được, nàng ấy thấp giọng nói: "Hà lão thái thái? Người vào đi."

Nói xong, nàng kéo màn trướng ra.

Động tác Hà lão thái thái vô cùng nhanh chóng mà chui vào, trên mặt mang theo nụ cười xấu hổ.

Cố An Nhiên đang nửa nằm ở trên thân cây gác đêm, có chút buồn cười khi nhìn hành động của Hà lão thái thái.

Thế gian này làm gì có quỷ? Chẳng qua là con người tự dọa chính mình mà thôi.

Nàng nằm ở trên thân cây, xuyên qua kẽ lá nhìn lên bầu trời nghênh đón ánh trăng am đạm, khế thở dài một hơi.

Nếu như ca ca không tìm thấy nàng, không biết sẽ đau khổ đến mức nào đây?

Đang suy nghĩ, thì có chuyện quỷ dị đã xảy ral

Không ít hòn đá nhỏ từ phía sau bụi cỏ bay ra, đập trúng vào lều trại của mọi người.

Cố An Nhiên lập tức ngồi dậy, nhảy thẳng từ trên cây xuống, quát một tiếng: "Ai? Lăn ra đây!"

Vốn dĩ mọi người trong lều đang hoang mang lo sợ, căn bản không mấy người dám đi ngủ.

Nghe được tiếng đá đập vào cùng với tiếng quát của Cố An Nhiên, lập tức khoác xiêm y rồi toàn bộ cùng đi ra ngoài.

An Nhiên cô nương, làm sao vậy? Là truy binh tới sao?" Dân làng vừa hỏi, vừa muốn thu dọn hành lý định bỏ chạy.

Sắc mặt Cố An Nhiên bình tĩnh, lắc đầu: "Ta không có nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, cho nên không phải là truy binh”

"Lạch cạch!"

Lại là một viên đá rơi xuống đất.

Sắc mặt Lý Kim Quang đau khổ, sẽ không giống như Thái Phượng tỷ nói, trên dãy núi dã quỷ này thật sự có ác quỷ đấy nhé?

Bằng không, tại sao những viên đá này lại tự nhiên bay về phía lều trại? "Nha đầu An Nhiên, những viên đá này..."

Lý Kim Quang biết, từ trước đến nay Cố An Nhiên đều không tin quỷ thân gì đó, cho nên câu kế tiếp cũng không nói ra nữa.

Nhưng mà giờ phút này âm thanh của Vương đại thẩm ở Cố gia thôn có chút sợ hãi.

"An... An Nhiên, thật sự ở đây sẽ không có lệ quỷ nào chuyên hù dọa người chứ?"

Vương đại thẩm vừa dứt câu, trong lều trại liền vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó tất cả mọi người tự động dựa sát vào nhau.

Cố An Nhiên liếc mắt nhìn bụi cỏ phía tây một cái, ánh mắt lạnh lùng: "Ta đi xem là ai đang giở trò quỷ."

Nàng cầm lấy hai cái lưỡi rìu đầu phượng, bước nhanh về phía bụi cỏ phía tây.
Bình Luận (0)
Comment