Chương 109: Thì Ra Là Thứ Này (1)
Chương 109: Thì Ra Là Thứ Này (1)Chương 109: Thì Ra Là Thứ Này (1)
Vừa tới gân, nàng liền vung rìu vào bụi cỏ, cỏ bị gọt hết một nửa, nhưng bên trong vẫn không hề có động tĩnh nào.
"Đi ra cho ta!" Cố An Nhiên quát lạnh một tiếng.
Vẫn không có động tĩnh như cũ.
Cố An Nhiên nhếch môi cười lạnh, dùng riu đầu phượng đẩy bụi cỏ ra...
Phía sau bụi cỏ kia hoàn toàn trống không, cái gì cũng không có.
Chỉ có một đống những hòn đá nhỏ nằm trên mặt đất, bày thành... Hình dáng giống như một phần mộ nhỏ.
Cố làm ra vẻ huyền bf
Lúc bấy giờ có một vài người dân chạy nạn to gan đã đuổi theo kịp.
Bọn họ hỏi: "An Nhiên cô nương, có phát hiện được gì không?”
Cố An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, mặc kệ là cái gì, thứ đó chắc hẳn là đã trốn đi rồi.
"Không có gì, trở về thôi, đêm nay sắp xếp thêm một vài người gác đêm là được."
Nhưng mà những người đó khi nhìn đống đá được xắp thành nấm mồ nhỏ thì lại lâm vào trầm †ư.
Sau khi phản ứng lại, tất cả deu sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Cố An Nhiên liếc bọn họ một cái: "Không có gì phải sợ, trở về thôi."
Sau khi trở về lều trại, Cố An Nhiên nửa nằm ở trên cành cây như cũ.
Tuy nhiên, chuyện nấm mồ nhỏ ở phía sau bụi cỏ đã bị một vài người thêm mắm thêm muối kể lại với mọi người trong trại.
Những người dân chạy nạn càng thêm tin tưởng vào chuyện dãy núi dã quỷ có ác quỷ mà không một chút nghi ngờ.
Lão nhân, tiểu hài tử cùng phụ nhân đều đi ngủ, trong khi hâu hết các nam nhân đều thức đêm, bọn họ muốn gác đêm để bảo vệ an toàn cho người nhà.
Vì thế chỉ cần nhà nào có nam nhân, đều thấy nam nhân quấn chăn ngồi bên ngoài lều trại.
Cố An Nhiên không ngăn cản, dù sao cũng không bắt được kẻ cố ý giở trò ma quỷ, cho nên bọn họ chỉ tin tưởng vào thứ mình nhìn thấy.
Nhận thức của con người, đôi khi rất khó thay đổi.
Trừ phi, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy.
Ban đầu, tinh thần bọn họ vô cùng tỉnh táo, còn nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Nhưng mà vừa đến nửa đêm, phần lớn đều chịu không nổi mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chỉ có một bộ phận nhỏ là còn miễn cưỡng chống đỡ được, tuy rằng vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà có bao nhiêu sự tỉnh táo và linh hoạt thì chưa nói được.
Chỉ có một mình Cố An Nhiên, mắt nàng vẫn sáng như đuốc, đang buồn chán đếm sao trên trời.
"AI"
Đột nhiên, trong doanh trại có tiếng hét của nam nhân.
Cố An Nhiên nhảy xuống từ thân cây, nhìn nam nhân đang thét chói tai kia rồi cau mày: "Ngươi mơ thấy ác mộng à?"
Ánh mắt nam nhân tràn ngập vẻ hoảng sợ, hai tay ôm lấy bả vai, cả người không khống chế được mà run rẩy.
"Không... Không có."
Vừa nghe không phải ác mộng, Cố An Nhiên rất là không vui, lạnh mặt nói: "Vậy ngươi gào to như vậy làm cái gì?”
Gần như tất cả mọi người trong doanh trại đều bị tiếng thét chói tai này đánh thức, một ít hài tử nhỏ tuổi bị dọa khóc lớn.
Người nọ vô cùng oan uổng: "An... An Nhiên cô nương, không phải ta cố tình gào thét, nhưng mà có quỷ!"
"Quỷ?"
Lông mày Cố An Nhiên càng nhíu chặt.
Người nọ gật đầu như đào tỏi, gân như sắp khóc.
"Thật sự là có quỷ, ta thấy được! Ta thật sự thấy được!"
"Nhìn thấy cái gì?"
Vẻ mặt Cố An Nhiên như bình thường, một chút cũng không có dáng vẻ hoảng loạn.
"Lúc đó ta đang mơ mơ màng màng ngủ, có một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng bay về hướng ta, đoạt lấy tấm đệm trên người ta."
Mọi người nghe xong, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ.
Cố An Nhiên cười nhạt nói: "Yên tâm, không phải quỷ, quỷ lấy đệm giường của ngươi làm cái gì? Nhưng quả thật có thứ gì đó đang cố tình trêu đùa chúng ta."
Lời này, Lý Kim Quang cũng nghe thấy, ông ấy tiến đến bên cạnh Cố An Nhiên hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Cố An Nhiên nhìn quanh, khắp rừng rậm đều bị bóng đêm bao phủ, thì thâm vào tai Lý Kim Quang vài câu.
Lý Kim Quang gật gật đầu, thấp giọng dặn dò mỗi gia đình bên trong lều trại vài câu.